Chương 67: Bảo Vệ

"Chào anh, tôi đến tìm Mạc tiểu thư ở tầng cao nhất."
Ánh mắt của bảo vệ nhìn chằm chằm hai người trước mặt và không ngừng đánh giá trên dưới toàn thân họ, đáy mắt lặng lẽ xẹt qua một tia hoài nghi. "Ở đây không có người nào họ Mạc, cô xác định là vị tiểu thư kia ở tầng cao nhất sao?"


"Không sai." Thẩm Vũ nhíu mày, lúc cô đang muốn phản bác thì lại bị Lâm Dịch Phong ngăn cản.
"Tiểu Vũ, cậu gọi cho Mạc Nghiên đi!" Thực rõ ràng là Mạc Nghiên đang ở tầng cao nhất nhưng không biết vì sao mà bảo vệ muốn ngăn cản hai người bọn họ......


"Alo, Nghiên Nghiên, cậu đang ở trên tầng cao nhất sao? Bảo vệ nói cậu không ở đây, hơn nữa còn ngăn cản không cho bọn tớ lên đó a." Thẩm Vũ thị uy liếc mắt nhìn bảo vệ.


"Nếu anh còn dám ngăn cản bọn tôi thì bọn tôi sẽ báo cảnh sát. Bạn của bọn tôi chính miệng nói đang ở chỗ này." Lâm Dịch Phong chắn trước người Thẩm Vũ. Đôi mắt lạnh băng sắc bén bắn phá mấy tên bảo vệ muốn ngăn cản.


"Alo. Dạ, chào ngài...... Vâng! Vâng! Tôi đã biết." Tên bảo vệ đang chuẩn bị nói gì đó thì bị một cuộc điện thoại đánh gãy. Chỉ thấy hắn ta nở nụ cười sáng lạn tất cung tất kính trả lời đầu dây bên kia rồi sau đó xoay người nói lời xin lỗi với Thẩm Vũ và Lâm Dịch Phong."Hai người có thể lên trên rồi!"


Mạc Nghiên vừa tỉnh táo lại thì chỉ cảm thấy bụng đói cồn cào. Khuôn mặt nhỏ trắng bệch sau khi đổ nhiều mồ hôi có khôi phục chút hồng hào. Khi cô đang chuẩn bị đứng dậy đi phòng bếp kiếm đồ ăn lại đột nhiên nhận được cuộc điện thoại từ Thẩm Vũ. Sau khi nghe xong, khuôn mặt cô trầm xuống trong nháy mắt. "Tại sao lại không cho bạn của tôi vào?" Sự phẫn nộ khống chế cảm xúc của Mạc Nghiên. Cô bất chấp việc phải gõ cửa mà xông vào phòng sách chỉ trích người đàn ông lạnh lùng đang ngồi ở sau bàn làm việc.


available on google playdownload on app store


"Em cần được nghỉ ngơi." Anh kéo thân hình kiều mềm của cô vào trong lòng ngực, môi mỏng nhẹ nhàng gặm cắn cần cổ tuyết trắng mẫn cảm.


Mạc Nghiên cúi đầu không biết đang nghỉ cái gì. Cô đột nhiên hơi cọ cọ thân mình với bờ ngực chắc nịch của người đàn ông, đôi mắt sương mù hiện lên vẻ cầu xin, giọng điệu ngọt ngào ch.ết người."Em đã nghỉ ngơi đủ rồi, để bạn của em lên đây được không?"


Phát hiện trên mặt anh còn hơi chút do dự khiến Mạc Nghiên quyết định đốt thêm một ngọn lửa." Dịch, anh là tốt nhất, xin anh đó!" Nói xong, cô ngẩng đầu hôn lên đôi môi gợi cảm của anh. Sau đó nhớ lại kỹ thuật hôn lúc trước của anh, cô dùng cái lưỡi ɭϊếʍƈ nhẹ cánh môi lạnh băng rồi tùy ý đem đầu lưỡi quấy đảo khoang miệng anh. Khi cô vừa định rút khỏi thì lại là lúc anh bắt đầu, thế công kích mạnh mẽ như vũ bão liên tục xâm lược khoang miệng Mạc Nghiên.


Hương thơm trong lòng ngực làm Tư Đồ dịch không thể khắc chế bản thân, môi mỏng hôn dọc theo cần cổ mẫn cảm cổ xuống đến nhũ thịt tuyết trắng rồi để lại những dấu dâu tây động lòng người.


"Dừng.... Dừng lại....." Tự biết mình chơi quá mức, Mạc Nghiên chỉ muốn ngăn cản đôi tay đang mò mẫm xuống phía dưới của Tư Đồ Dịch.


"Được rồi, em đi thay quần áo đi, anh sẽ để hai người bọn họ lên đây!" Trong giọng nói trầm thấp mang theo nồng đậm khát vọng, hạ thể phồng lên đang biểu hiện ra dục vọng của anh. Nhìn bóng hình xinh đẹp chạy như bay ra khỏi phòng, đáy mắt Tư Đồ Dịch hiện lên tia sáng rồi nhếch nụ cười bất đắc dĩ.


Quả nhiên chỉ cần yếu thế một chút, bảo bối liền sẽ nhân cơ hội chủ động cọ đi lên. Nhưng cô vẫn chưa thói quen tiếp xúc thân mật với bọn anh a...... Phải đến lúc nào thì anh mới có thể lại ăn sạch thân mình ngon miệng của cô đây? Trên khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh thoát tục lây dính nồng đậm ȶìиɦ ɖu͙ƈ hình thành sự đối lập mãnh liệt.


"Để bọn họ đi lên đi!" Tư Đồ dịch ấn bộ đàm trên bàn xong liền xoay người ấn một quyển sách trên kệ sách.
"Cạch."


Một con đường bí mật hiện ra, phía cuối con đường là một căn phòng rộng lớn có 5 cánh cửa. Trong phòng sách của 5 người bọn anh đều có một con đường có thể thông đến căn phòng bí mật này.


Trên bức tường trong căn phòng bí mật được gắn vô số camera. Có phòng bảo vệ, thang máy, lầu một,... và tất cả căn phòng trên tầng cao nhất. Mục đích lúc ban đầu khi trang bị camera là vì theo dõi có người xâm lấn hoặc ăn trộm số liệu hay không nhưng bây giờ lại không nghĩ rằng để cho Mạc Nghiên ở nơi này. Trong đó có một cái camera quay cảnh Mạc Nghiên đang cởi chiếc áo sơmi trên người. Hai mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm thân hình tuyết trắng, Tư Đồ Dịch sung sướng nhấp ly rượu vang đỏ, hai chân gác chồng lên nhau khó có thể che được cây côn th*t đang phồng to kia.


Team Dịch gian xảo muahhahajaa ><






Truyện liên quan