Chương 103: Cà vạt (Cao H)

"Không..." Nghe được lời Diệp Hàn Ngự nói, khuôn mặt nhỏ của Mạc Nghiên trắng bệch, cô mím chặt môi. Không biết từ nơi nào toát ra sức lực, cô thoát khỏi sự giam cầm của anh rồi tiến lên đoạt chiếc điện thoại đang không ngừng reo vang.


Nhưng không ngờ là động tác của Diệp Hàn Ngự còn nhanh hơn so với cô. Ngay khi cô tránh thoát thì anh đã tùy ý ném điện thoại di động lên trên giường. Anh giữ chặt đôi tay cô trên đầu giường, tay phải sờ lên cổ của mình rồi kéo cà vạt ra, sau đó dùng cà vạt trói tay Mạc Nghiên lại xong cột nó lên trên cây cột ở đầu giường, thân thể tuyết trắng bại lộ trần trụi ở trong không khí.


"Diệp Hàn Ngự, buông tôi ra....." Mạc Nghiên bất lực nói, sự sợ hãi và ủy khuất tràn vào trong đầu khiến lông tơ cả người cô dựng đứng lên.


"Suỵt.... Mèo con thật ngoan..." Mắt đen cực nóng lóe ra u quang, ngón tay miêu tả hình dạng từng bộ phận trên khuôn mặt cô, giọng nói trầm thấp ôn nhu nhưng lại khiến người ta không rét mà run. Từng nụ hôn triền miên rơi xuống trên đôi mắt phẫn hận cùng với cánh môi bị hàm răng chà đạp. Anh dùng quy đầu cọ xát với cánh hoa và hoa đế, đợi sau khi miệng huyệt dần dần phun ra nhè nhẹ mật dịch thì anh đột nhiên đâm về phía trước, cắm côn th*t vào chỗ sâu trong tiểu huyệt.


"Ha a... Ân hừ.... Đi ra ngoài...." Giọng mũi kéo dài xen lẫn tiếng rên rỉ ngọt nị, cô lắc lắc đầu. Đột nhiên bị cắm vào khiến Mạc Nghiên hít sâu một hơi, đôi tay bất lực túm lấy cà vạt nhưng lại không ngờ rằng càng làm nó trói chặt đôi tay mảnh khảnh hơn.


"Thật chặt.... Ở trong thân thể mèo con nóng quá, thật nóng!" Tiểu huyệt lửa nóng và chặt hẹp khiến Diệp Hàn Ngự muốn hung hăng đâm thủng vách thịt non mềm đang tác oai tác quái ở bên trong.


available on google playdownload on app store


Đôi mắt đen lóe ra u quang nhìn chằm chằm cô, côn th*t liên tục đâm chọc không ngừng nghỉ chút nào. Anh nở nụ cười tà tứ nhìn bé con hoảng sợ dưới thân và nói:" Mèo con, nhớ kĩ là đừng để bị phát hiện nhé!" Nói xong, anh ấn nút trò chuyện rồi đặt ở bên tai cô.


"Nghiên Nghiên, sao em vẫn luôn không nghe điện thoại, đã xảy ra chuyện gì sao?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng điệu nôn nóng của Sở Cẩn Húc.


Nghe được giọng nói bên kia, trong mắt đen của Diệp Hàn Ngự lướt qua khói mù. Anh cúi người xuống chôn chóp mũi ở cổ vai của Mạc Nghiên, sau đó mờ ám cắn lên xương quai xanh của cô, còn côn th*t thì thong thả ra vào ở trong tiểu huyệt nhỏ hẹp.


Mạc Nghiên theo bản năng hừ ra tiếng:" Ngô..." Đôi mắt long lanh nước căm tức nhìn anh, hàm răng nhanh chóng cắn cánh môi ý muốn đè nén tiếng rên rỉ yêu kiều rách nát.
"Nghiên Nghiên, em sao thế? Nói chuyện đi a?"


"Không... Em không sao... Ân... Em vừa trở về liền đi tắm rửa... Thế nên quên gọi điện cho anh." Móng tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay, Mạc Nghiên cắn đầu lưỡi để bản thân tỉnh táo trong chốc lát.
"Anh biết rồi, lần sau, sau khi trở về thì nhất định phải gọi báo bình an cho anh nhé!" Sở Cẩn Húc lại lần nữa nhắc nhở.


"Em.... Em biết rồi... A." Đột nhiên, tiểu huyệt bị Diệp Hàn Ngự đâm mạnh vào khiến cô kinh hô ra tiếng, đôi mắt mê ly phiếm hơi nước bất bình nhìn anh nhưng lại không dám mở miệng trách móc, hai má giống như nước mật đào phiếm ánh sáng mê người.


"Nghiên Nghiên? Có chuyện gì sao?" Đang chuẩn bị cúp điện thoại thì Mạc Nghiên thình lình kêu lên tiếng khiến Sở Cẩn Húc lại lần lo lắng.


"Không.... Em vừa nhìn thấy một con gián... Không nói... Không nói chuyện nữa... Em đi đánh ch.ết nó đây... Anh Húc.... Anh ngủ ngon...." Mạc Nghiên mím chặt môi đỏ, lông mi khẽ run giống như con bướm đang vỗ cánh muốn bay. Hô hấp theo động tác chậm rãi rút ra, đâm thật mạnh vào trong của Diệp Hàn Ngự mà trở nên dồn dập, dấu vết trên bàn tay không ngừng nắm chặt là thứ chứng minh cô đang gắng bảo trì sự tỉnh táo.


"Nghiên Nghiên, đi ngủ sớm một chút, muộn...." Không đợi Sở Cẩn Húc nói xong, Diệp Hàn Ngự nhanh chóng chặt đứt trò chuyện rồi đâm mạnh côn th*t vào chỗ sâu trong tiểu huyệt.


"Ha a.... Ân ha... Đủ rồi..." Lực đạo của anh khiến cô rên rỉ yêu kiều liên tục, thân thể không ngừng đong đưa theo động tác đâm chọc mãnh liệt của cô, môi đỏ liên tục phun ra tiếng kêu rên rỉ ɖâʍ đãng.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả ><


Hnay Ami xin ns về 1 vấn đề mà Ami bức xúc lâu nay, Ami đã ns rất nhiều lần là Ami lấy từ bên trang popo của Trung và Ami tự cv rồi edit chứ hog có bản cv nhưng nhju ng vẫn cmt hỏi cv. Ơ lạ nhỉ? Sao mấy bạn ko tự tìm? Cứ cmt hỏi tớ? Nhju khi del muốn edit nữa cơ =)) Từ h cứ ai hỏi cv thì tớ xin phép drop hoặc sẽ chỉ up bên wordpress và cài pass từng chương luôn nhé =))


Link truyện chính thức của bộ này bên Trung:
Bạn nào biết tiếng Trung hay convert đc thì sang bên đó mà đọc nhé =)) Đừng hỏi tớ nữa oke?






Truyện liên quan