Chương 111: Anh thật tốt!
“Tao không biết thật mà!” Cung Kỳ Diệp mặt không đỏ khí không suyễn đáp.
“Thật không biết xấu hổ, tao coi thường mày.” Tiêu Mục Thần trợn trắng mắt nhìn Cung Kỳ Diệp.
Đột nhiên, Tư Đồ Dịch tiến lên trước rồi tóm lấy ngón tay bị thương của Cung Kỳ Diệp, sau đó nói nhỏ: “Đây chỉ là vết thương nhỏ, căn bản không cần băng bó.” Nói xong, anh liền chuẩn bị kéo băng vải ra.
Mạc Nghiên mới vừa bước vào phòng khách thì liền nghe thấy lời Tư Đồ Dịch nói. “Mấy anh đang làm gì?”
Tư Đồ Dịch ngẩng đầu, vừa lúc đón nhận ánh mắt trách cứ và không đồng ý của cô. Ngay lập tức, anh giống như trốn tránh xoay mặt qua một bên, lúc quay đầu lại thì phát hiện 4 người kia đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình.
”Mấy anh….”
“Không cần đổ hết mọi tội lỗi cho Tư Đồ Dịch. Lời mấy anh vừa nói tôi đều đã nghe thấy, nếu Cung Kỳ Diệp bị nhiễm trùng thật thì nên làm thế nào? Mấy anh thật không có lương tâm.” Mạc Nghiên nhíu mi khiển trách.
Còn Cung Kỳ Diệp lúc này lại đang đứng ở phía sau Mạc Nghiên, anh nhếch môi nhạo báng liếc 4 người bạn tốt.
“Nghiên Nhi, nãy giờ anh không nói gì cả.” Mộc Trạch Uyên đẩy đẩy mắt kính rồi nhếch cánh môi.
“Ân…” Mạc Nghiên hết nói nổi nhìn Mộc Trạch Uyên, cô nghĩ nghĩ rồi mở miệng: ”Anh thật tốt!”
Nhìn Mộc Trạch Uyên càng thêm tươi cười sáng lạn, khóe miệng Mạc Nghiên không tự giác mà nhếch lên, hai tròng mắt cất giấu một chút nhu hòa.
Tiêu Mục Thần không vui nhìn Mộc Trạch Uyên hấp dẫn tầm mắt của bé con. ”Nghiên Nhi, tối nay em có muốn đến Điện Phủ ăn cơm không?” Anh nới vừa nói xong thì lại thấy khuôn mặt của Mạc Nghiên nhanh chóng chuyển sang trắng bệch, môi mỏng hơi mỉm cũng dần dần tắt đi. ”Anh xin…”
Tư Đồ Dịch trừng mắt nhìn Tiêu Mục Thần rồi sau đó tiến lên ôm Mạc Nghiên vào trong lòng ngực xong thì thầm bên tai cô. ” Đừng sợ…. Nếu không muốn thì bọn anh sẽ không cưỡng ép em…. Bọn anh đã sớm xóa đoạn video làʍ ȶìиɦ lúc trước lấy từ camera Lục Tương đi rồi!”
Cô hơi hơi rũ mắt, hàng lông mi dày phủ bóng ma nơi đáy mắt cô và che lấp tất cả cảm xúc. Mái tóc dài đen nhánh vén ở bên tai làm nổi bật khuôn mặt nhỏ xinh của cô càng thêm trắng nõn không tì vết. Thật lâu sau, cô chậm rãi ngẩng đầu rồi nói nhỏ, ánh mắt kiên định. ”Đi…”
Nếu mọi chuyện đã phát triển đến mức này thì cô cũng phải thử vượt qua cánh cửa đó thôi…
“Vậy em chuẩn bị đi rồi đi cùng bọn anh.” Tư Đồ Dịch yêu thương hôn nhẹ gương mặt cô
Đợi sau khi Mạc Nghiên khuất khỏi tầm mắt, Tư Đồ Dịch mới quay đầu lại, sắc mặt ngưng trọng nói nhỏ: ”Nghiên Nhi phải tốn thời gian mấy tháng mới có thể hồi phục tinh thần. Mấy cậu đừng bởi vì kẻ hèn như tên hàng xóm nhà bên đó mà khiến cô ấy lại lần nữa đến bên bờ vực thẳm. Hiện tại, cô ấy không có hảo cảm với việc này, nếu lại tiếp tục bức bách và uy hϊế͙p͙ cô ấy thì có khả năng là cô ấy sẽ vĩnh viễn không muốn mở rộng cửa lòng đối với chúng ta.”
Diệp Hàn Ngự trầm mặc hồi lâu rồi mới thấp giọng nói. “Biết rồi….”
“Đừng lo lắng.” Mộc Trạch Uyên tiến lên vỗ vỗ vai Diệp Hàn Ngự.
“Mấy anh không sao chứ?” Giọng điệu kiều nhu của cô hấp dẫn sự chú ý của 5 người đàn ông.
Chiếc sườn xám tơ lụa màu đen ôn nhu như nước dính sát làn da tinh tế trắng nõn và phác hoạ ra đường cong nhu mị của Mạc Nghiên, phập phồng quyến rũ. Phần eo của chiếc váy bị xẻ tà toát lên vẻ mị hoặc. Cô giống như một đóa mẫu đơn yêu diễm đang nở rộ, trong sự ưu nhã lại tăng thêm một tia xinh đẹp thướt tha, mái tóc đen nhánh chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc nhẹ nhàng búi lên, trên trán có một sợi tóc đen rũ xuống, cô duỗi tay vén tóc, môi anh đào mím nhẹ.
Năm tầm mắt nhanh chóng trở nên cực nóng giống như một bầy liệp báo đang chờ đợi săn thú trói chặt ở trên mặt Mạc Nghiên. Cô vừa quyến rũ lại vừa giống như dụ hoặc, chọc người tâm động.
“Khụ! Mặc thế này không được đẹp lắm, Mèo con mau đi thay bộ khác đi.” Diệp Hàn Ngự nắm chặt tay đặt ở bên môi.
Mạc Nghiên cúi đầu nhìn váy rồi nói: ”Tôi cảm thấy rất đẹp, cứ để như vậy đi.”
Ngay khi phát hiện mấy người đàn ông khác đang muốn mở miệng nói gì đó, Mạc Nghiên liền nhíu mi đánh gãy ý đồ của bọn họ: “Nếu lại tiếp tục chú ý bộ đồ tôi mặc thì tôi sẽ không ra ngoài nữa!”
“Đi thôi, Nghiên Nhi muốn ngồi xe của ai?” Mộc Trạch Uyên hơi nhếch môi mỏng.
Ngay lập tức, Mạc Nghiên nhận được năm ánh mắt lóe sáng, thân mình của cô cứng còng, vẻ mặt khó xử nói:”Xe ai cũng được…”
“Chọn một đi.” Tư Đồ Dịch hơi nhướng mày.
Đột nhiên, một ánh mắt u oán bắn về phía Mạc Nghiên: “Nghiên Nhi chưa từng ngồi xe anh a….” Cô ngơ ngốc, trong lòng hơi hơi nhũn ra rồi gật đầu với Cung Kỳ Diệp.” Đi thôi….”
Bàn tay to đầy chiếm hữu dục vòng lấy eo thon của Mạc Nghiên, khuôn mặt tuấn tú hơi quay đầu lại liếc mấy người đàn ông đứng phía sau. Khi cảm giác không khí càng thêm băng hàn ngưng trọng, Cung Kỳ Diệp sung sướng nhếch cánh môi.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Đủ 400 vote mai ra chương tiếp >< Nếu ko đủ thì hẹn mốt gặp >< Đây là quà trung thu nhé ><