Quyển 2 - Chương 3

Xe đi về hướng đông ra khỏi thành Bắc Kinh, đồng ruộng và rừng cây trải dài, tươi tốt xanh biếc. Bầu trời trong xanh, đám mây phiêu bồng, lúc này Mộc Hàn Hạ mới phát hiện hóa ra bầu trời Bắc Kinh còn xanh hơn thành phố Giang.


Lâm Mạc Thần lái chiếc Cayenne chạy trên đường quốc lộ rộng rãi. Trên xe ngoài Mộc Hàn Hạ, còn có Trần Chi Đạc của bộ phận thiết kế và Phương Khôn của bộ phận vận hành. Hôm nay bọn họ đến nhà máy tham quan. Trên đường mọi người trò chuyện, không khí thoải mái.


Xe tiến vào khu nhà máy, Mộc Hàn Hạ mới phát hiện nhà máy này của Lâm Mạc Thần không hề nhỏ, ngẩng đầu nhìn nhà xưởng màu trắng đứng sừng sững, sạch sẽ chỉnh tề.


Cô xuống xe đứng nhìn, Lâm Mạc Thần đi tới:“Đang nhìn cái gì vậy?”


Cô cảm thán:“Lớn quá, Jason à, anh tính thành lập đế quốc trang phục sao?”


“Mắt không hề tệ. Theo tôi vào đi.”


available on google playdownload on app store


Hôm nay ba người bọn họ đến đều có chuyện quan trọng, chỉ có Mộc Hàn Hạ đến đây tham quan học tập thôi. Đi hơn một tiếng hết cả nhà máy, nhất là sau khi xem xong nhà kho và sản phẩm được chất đống chỉnh tề, cô đã thực sự có ý tưởng.


Cô đại khái hiểu được con đường phong cách Lâm Mạc Thần muốn chạy theo. Đầu tiên chất lượng quần áo ở nơi này đều rất tốt, nhất là vật liệu và chế tác, tuyệt đối không có xuất hiện tình huống làm cẩu thả trước đó anh ta khinh bỉ. Phong cách của anh ta vẫn giống như hàng hóa từng cung cấp cho Vĩnh Chính, thời trang, ngắn gọn, hào phóng. Giá cả chắc chắn đắt hơn so với những bộ quần áo bình thường cô nhìn thấy trong thành phố, nhưng cũng không đắt hơn quá nhiều.


Dựa vào trực giác, Mộc Hàn Hạ cảm thấy hàng hóa này rất tốt, hơn nữa cũng không nghĩ ra được trên thị tường có nhãn hiệu nào có phong cách tương tự có thể cạnh tranh được.


Khi trở lại phân xưởng chính, bọn Lâm Mạc Thần đều đã ở đó, Phương Khôn ngẩng đầu nhìn cô cười hỏi:“Thế nào? Sản phẩm của công ty chúng ta có phải rất tốt hay không?”


“Vô cùng tốt.” Mộc Hàn Hạ đáp:“Tôi nhìn là muốn mua.”


Lâm Mạc Thần đang nói chuyện với Giám đốc sản xuất ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô.


“Cô có biết không? Nhân viên như chúng ta có thể mua được chiết khấu chỉ còn 4% đấy. Cô xem có thích bộ nào thì chọn vài bộ đi. Chờ ngày khai trương không chừng sẽ nhanh chóng bán hết, muốn cũng chả mua được,“ Phương Khôn nói.


“Thật sao?” Mộc Hàn Hạ động tâm,“Vậy tôi cũng đi chọn đây.”


Phương Khôn cười nói với Lâm Mạc Thần:“Jason, còn cả anh nữa. Chúng tôi đã thương lượng xong rồi, ngày khai trương tất cả mọi người phải mặc quần áo công ty. Anh là ông chủ, phải làm gương đấy.”


Lâm Mạc Thần đáp:“Được.” Nhìn về phía Mộc Hàn Hạ:“Đi chọn cho tôi hai bộ.”


Mộc Hàn Hạ:“Vâng, anh thích kiểu dáng nào?”


“Cô là quản lí bộ phận thị trường, tự mình chọn đi.”


Phương Khôn và Trần Chi Đạc ở bên cạnh đều nở nụ cười, Mộc Hàn Hạ nghĩ thầm, tôi chưa từng chọn quần áo cho đàn ông, suy nghĩ muốn chắc chắn một chút:“Anh mặc 180 à?”


Lâm Mạc Thần khẽ cười:“Chẳng lẽ tôi mặc 170?”


Phương Khôn cười khúc khích, Trần Chi Đạc lấy tay che mặt:“Lâm tổng, anh đừng đả kích những người chưa được 170 như chúng tôi.”


Mộc Hàn Hạ không nhịn được cũng cười, nhìn về phía tầm mắt Lâm Mạc Thần, trong ánh mắt tối đen trầm tĩnh của anh ta cũng có ý cười.


Mộc Hàn Hạ đi vào kho hàng phía sau chọn quần áo, Lâm Mạc Thần xử lý hết chuyện trong tay cũng lững thững đi qua. Từ xa đã thấy cô đứng trước đống quần áo, cúi đầu chọn. Trong tay còn vắt chiếc áo Polo nam, Lâm Mạc Thần nhìn lướt qua cũng không tồi.


Sau đó nhìn thấy cô cầm mấy chiếc áo lót dành cho phụ nữ đi ra, cúi đầu hình như là đang chọn kiểu dáng. Ánh mắt Lâm Mạc Thần tốt, hai người cũng cách nhau không xa, cho nên anh ta dễ dàng nhìn thoáng qua thấy được tấm mác nhỏ: 32B.


A...


Sau khi Mộc Hàn Hạ chọn xong đồ bỏ vào trong túi ni lon, xoay người nhìn thấy Lâm Mạc Thần đột nhiên xuất hiện, hơi sửng sốt, cũng hơi ngạc nhiên. Nhìn bộ dáng vẻ mặt lạnh nhạt của anh dường như không thấy gì, cô cũng thả lỏng. Đưa bộ đồ nam đã chọn xong cho anh ta, hai người cùng đi ra khỏi kho hàng.


Mộc Hàn Hạ đến công ty đã được mấy ngày, nhưng chưa thấy Lâm Mạc Thần phái cô đi làm việc gì nghiêm chỉnh, nhiều nhất chỉ mang cô chạy đi khắp nơi. Cô đã sớm muốn hỏi vì thế lên tiếng:“Jason, anh xem, tôi là người duy nhất của bộ phận thị trường, bên bộ phận nhân sự cũng không có hướng dẫn về vị trí công tác của tôi. Công việc này rốt cuộc phải làm gì?”


Lâm Mạc Thần hỏi lại cô:“Cô còn chưa nghĩ ra ư?”


Mộc Hàn Hạ hơi sửng sốt, đây là làn đầu tiên cô cảm nhận được áp lực anh ta mang đến.


“Chưa.”


Cũng may hôm nay tâm tình Lâm Mạc Thần hình như không tồi, cũng không tiếp tục khắt khe với cô, mà chỉ nói:“Trước khi cô tới, trách nhiệm của bộ phận thị trường thực tế là do tôi đảm nhận. Nếu làm về thị trường không biết xuống tay từ chỗ nào, thì trước hết đi quan sát thị trường.”


Mộc Hàn Hạ suy nghĩ gật đầu:“Vâng.”


Hai người im lặng một lúc, cô mới lên tiếng:“Vậy tôi chạy ra ngoài tìm hiểu thị trường, có được chi trả chi phí giao thông không?”


Lâm Mạc Thần liếc nhìn cô:“Được.”


“Chi phí ăn trưa...”


“Đều được.” Lâm Mạc Thần ngắt lời cô.


Mộc Hàn Hạ “vâng” một tiếng, nở nụ cười.


Tuy nhiên ngay cả Lâm Mạc Thần cũng không nghĩ tới bốn ngày tiếp theo ngay cả bóng dáng của Mộc Hàn Hạ cũng không thấy đâu, từ sáng đến tối chưa từng đến công ty.


Tới buổi chiều ngày thứ tư, anh ta gọi Phương Khôn ngồi bên cạnh cô vào văn phòng hỏi:“Mộc Hàn Hạ đâu?” Phương Khôn thấy sắc mặt anh ta không tốt cẩn thận đáp:“Tôi không biết, cô ấy không nói với tôi.”


Tối nay sau khi Lâm Mạc Thần về nhà, sau khi xử lí xong công việc, nhìn ngọn đèn ngoài cửa sổ, lấy di động ra. “Cô đang ở đâu?”


Mộc Hàn Hạ ở đầu dây bên kia đáp:“Tôi ở công ty.”


Lâm Mạc Thần yên tĩnh trong phút chốc, giọng nói lạnh lùng:“Mộc Hàn Hạ, tôi mời cô đến là làm việc cho tôi. Thân là quản lí, chẳng lẽ mỗi ngày không cần báo cáo tiến triển với ông chủ sao? Chẳng lẽ cô tính tự sinh tự diệt ở công ty tôi sao?”


Mộc Hàn Hạ im lặng một lát đáp:“Tôi biết rồi. Xin lỗi Jason, tôi không có kinh nghiệm trong ngành này, sau này sẽ trau dồi.”


“Hiện tại cô đang làm gì ở công ty?” Lâm Mạc Thần lại hỏi.


“Tôi đang sắp xếp lại kết quả nghiên cứu mấy ngày nay, muốn làm thành báo cáo giao cho anh.”


Lâm Mạc Thần cúp máy.


Bóng đêm đã rất sâu, trăng tròn tô điểm trên bầu trời, mây đen đã lùi xa canh giữ ở chung quanh. Lâm Mạc Thần đẩy cửa công ty ra, thấy trong căn phòng tối đen chỉ có ngọn đèn nhỏ ở trước bàn cô, tựa như một hòn đảo nhỏ biệt lập. Còn cô đưa lưng về phía anh ta, chưa phát hiện ra.


Lâm Mạc Thần cúi đầu nhìn đồng hồ: 11h50.


Anh ta từ từ tới gần.


Có lẽ là nửa đêm lạnh lẽo, cô khẽ ho khan hai tiếng, vẫn nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay lướt như bay trên bàn phím. Trên người cô có đắp một chiếc áo khoác, trên bàn ngoài đống tài liệu, còn đặt hộp thức ăn nhanh đã ăn xong. Cô vô cùng chuyên tâm, vững vàng đắm chìm trong công việc.


Hình ảnh này thật quen thuộc, Lâm Mạc Thần nhớ tới chính mình từng như vậy.


Khi vẫn còn ở Mỹ, anh ta mới tốt nghiệp đại học, làm một con dao nhỏ thử thách thức gã khổng lồ ngành hoa quả New York. Khi đối đầu kịch liệt nhất, công ty bị người ta cắt nước cắt điện, có công nhân bị đánh đưa vào bệnh viện, công ty cũng nhận được thư đe dọa. Lúc ấy người đi theo anh ta gây dựng sự nghiệp, ít nhiều trong lòng đều hoảng sợ. Dù sao anh ta cũng chỉ là thằng nhóc người Hoa mới tốt nghiệp, chưa có căn cơ gì.


Khi đó rất nhiều buổi tối anh ta làm việc đến khuya, một mình ngồi ở văn phòng, cũng là dưới ngọn đèn nhỏ, khoác áo lên vai, hơn nữa chuyện gì người nào cũng không để vào mắt.


Anh ta đi đến sau lưng cô, dường như cô phát hiện được điều gì, từ từ quay đầu lại, tay Lâm Mạc Thần đặt lên vai cô. Cô sợ tới mức toàn thân run lên, Lâm Mạc Thần thản nhiên cười:“Hoảng cái gì? Sợ ông chủ kiểm tr.a sao?”


Lâm Mạc Thần cười, ánh mắt dừng trên màn hình:“Đang viết cao kiến gì vậy?”


Tay anh ta vẫn còn đặt trên vai cô, không nặng không nhẹ, năm ngón tay thon dài. Ánh mắt Mộc Hàn Hạ thoáng nhìn, trong lòng như có cánh chim nhẹ nhàng vỗ qua. Cô nhìn màn hình đáp:“Tôi có ba kết luận nghiên cứu, nhưng có lẽ đã ở trong kế hoạch của anh rồi.”


“Nói đi.”


“Thứ nhất, tôi đã điều tr.a trên thị trường Bắc Kinh hiện nay, bao gồm các huyện lân cận, mặc dù có mấy nhãn hiệu có phong cách giống chúng ta, nhưng không có đủ tầm ảnh hưởng trên thị trường. Hơn nữa chất lượng không đồng đều, đồng thời còn bán cả những sản phẩm phong cách khác, giá cả hệ thống cũng hỗn loạn. Nói cách khác, phong cách, giá cả, đối thủ có tầm ảnh hưởng với chúng ta tạm thời còn chưa xuất hiện.” “Ừ, tiếp tục đi.”


Xung quanh rất yên tĩnh, ánh sáng mông lung, chỉ có tiếng nói của hai người bọn họ, một hỏi một đáp, có loại cảm giác trống trơn, vắng vẻ, không quá rõ ràng.


Mộc Hàn Hàn chỉ vào tấm bảng chi chít trên màn hình nói:“Thứ hai, đây là phong cách, giá cả, số liệu phân phối khách hàng chủ yếu của mấy nhãn hiệu tiêu biểu trong thành phố. Số liệu này bắt nguồn từ báo cáo phân tích sản xuất một số ngành và số liệu điều tr.a trước đó công ty chúng ta đã thực hiện. Có thể thấy được, nhãn hiệu trên thị trường trong nước được chia ra cao cấp, rất cao cấp, thì giá cả cũng rất cao, kinh doanh đa nhãn hiệu; nhãn hiệu tầm trung thì toàn quần áo mặc ở nhà, không thời trang, chất lượng sản phẩm cũng chỉ miễn cưỡng, giá cả lại bán giống như chúng ta, thậm chí còn cao hơn; nhãn hiệu tầm thấp thì càng không cần so sánh. Tuy nhiên nhãn hiệu tầm trung mới là lớn nhất thị trường, hơn nữa chúng ta cần phải chú trọng vào thời trang. Quần áo từ hơn 100 đến mấy trăm tệ, thành phần tri thức, học sinh cũng sẽ mua. Chúng ta sẽ nhận được không gian lợi nhuận lớn nhất.”


“Thứ ba.” Cô nhìn mặt cắt hình trên bàn làm việc,“Tôi đã đến xem qua cửa hàng anh đang chuẩn bị. Nói thật, tôi rất bất ngờ, cũng rất rung động. Tôi không nghĩ tới anh lại mở cửa hàng lớn như vậy, thuê ở nơi tốt nhất, đắt nhất, nhưng trang trí lại đơn giản như vậy. Tôi không thể nói rõ được tốt ở chỗ nào, nhưng khi bước vào cảm thấy rất thoải mái, thân thiết, cũng rất mới mẻ. Hơn nữa trang trí như vậy cũng tiết kiệm được rất nhiều chi phí. Một công đôi việc, đúng không?”


Mộc Hàn Hạ quay đầu nhìn anh ta.


Đôi mắt Lâm Mạc Thần yên tĩnh.


Anh ta biết cô thông minh nhạy bén, nhưng toàn bộ trù tính của anh ta, sau khi cô xem xong ngành sản xuất không ngờ lại hiểu rõ toàn bộ.


Anh ta im lặng nở nụ cười nói:“Cô nói nhiều như vậy, đối với tôi thực ra chỉ có một sách lược.”


Mộc Hàn Hạ ngẩn ra hỏi:“Là cái gì?”


“Không phải khi ở Nhạc Nhã cô đã nhìn thấu rồi sao?”


Mộc Hàn Hạ nhất thời như lọt vào trong sương mù, hai người cách nhau rất gần, anh ta lại đứng ở sau lưng cô, cô dường như có thể cảm nhận được hơi thở trong ngực anh ta, trái tim cũng đập nhanh:“Tôi không rõ.”


Anh ta đáp:“Tất cả buôn bán, tất cả theo đuổi lợi ích, người thắng cho tới bây giờ chỉ có một cách: thành lập theo sản phẩm của cô, đến mục tiêu khách hàng của cô, con đường ngắn nhất, chính xác nhất. Còn chưa hiểu sao? Tôi chỉ sản xuất cho khách hàng mục tiêu của tôi, hàng hóa cảm thấy hứng thú nhất hoặc là thiếu hụt nhất. Vị trí tôi mở cửa hàng là nơi bọn họ dễ nhìn thấy nhất, tôi chọn cất vào kho hàng, cách trang trí để giảm bớt chi phí trung gian. Tôi làm tất cả những điều này chính là dùng khoảng cách ngắn nhất đưa sản phẩm chuẩn xác nhất đến tay khách hàng, còn tôi ở giữa sẽ đạt được lợi ích lớn nhất. Lần cô suýt bán vải thành công ở Nhạc Nhã cũng không có gì khác với trước kia tôi bán hoa quả ở Mĩ.”


Mộc Hàn Hạ sửng sốt, anh ta lại chăm chú nhìn cô. Một lát sau, cô bỗng nhiên nở nụ cười gật đầu:“Hiểu rồi. Tôi sẽ nhớ kĩ.” Nói xong xoay người, cầm lấy bút và vở viết thật nhanh.


Trong mắt Lâm Mạc Thàn khẽ hiện lên ý cười. Anh ta nhìn thấy sự rực rỡ linh động trong đôi mắt cô, nhìn chiếc cổ khi cô cúi xuống, đường nét trắng ngần sạch sẽ, còn có cảm giác mềm mại của trẻ con.


Lâm Mạc Thần nâng tay lên, ngón tay khẽ chạm vào cổ cô.


Mộc Hàn Hạ hơi đờ người, cảm thấy tê dại như nước chảy, từ chỗ ngón tay anh ta chạm vào lan tỏa ra khắp toàn thân.


Cô vẫn không động đậy.


Tiếng nói trầm thấp của Lâm Mạc Thần vang lên bên tai cô:“Còn vấn đề gì không?”


“Vâng, tôi đang xem lại.”


Bóng đêm và ánh sáng vấn vít bên hai người, tất cả điều này trong màn đêm yên tĩnh thật không tệ. Tuy vậy trong đêm khuya, một góc thành phố to lớn chỉ có hai người bọn họ dựa vào nhau gần như vậy, tiếp tục bàn về lợi nhuận và trù tính, lộ ra dã tâm trong ý chí. Cảm giác này chân thật và gần gũi đến thế.






Truyện liên quan