Quyển 3 - Chương 7
Trên đường ánh nắng tươi sáng, bầu trời cao xanh, mọi người đều mặc trang phục mát mẻ mùa hè, cảnh tượng vô cùng vội vàng, Mộc Hàn Hạ im lặng đi trong thành phố tụ tập tất cả phồn hoa trên đời này.
Bên đường có rừng cây nhỏ, mặt đất rất sạch sẽ. Hai khu dân cư bên đường đều đã có tuổi, lộ dáng kiểu dáng Tây Âu, khiến người ta cảm thấy ngăn nắp thoải mái.
Mộc Hàn Hạ đi đến trước một tòa nhà màu cà phê ở ở góc đường thì dừng lại, nhìn số nhà, là nơi này.
Mộc Hàn Hạ ấn chuông cửa.
Đợi khoảng mấy phút, cửa mới được mở ra.
Cô hơi nao nao, bên trong là một người đàn ông trẻ tuổi ngồi xe lăn, gương mặt Châu Á, cũng phải hai lăm hai sáu tuổi, rất gầy, trên đùi còn đắp một tấm thảm, hiện tại rõ ràng là giữa hè.
“Xin hỏi, có phải nơi này cho thuê phòng không?” Cô hỏi.
Người đàn ông mỉm cười gật đầu.
“Đúng vậy. Xin chào, xin hỏi cô là người Trung Quốc, Nhật Bản hay là Hàn Quốc?” Anh ta hỏi.
Mộc Hàn Hạ cười:“Người Trung Quốc.”
Khuôn mặt người đàn ông giãn ra nở nụ cười, chuyển thành tiếng Trung nói chuyện với cô:“Tôi cũng là người Trung Quốc, mời cô vào xem.”
Người đàn ông tên Trương Tử, Mộc Hàn Hạ vốn còn nghi ngờ việc thuê phòng của một người đàn ông độc thân, nhưng sau khi ở chung một lát, liền cảm thấy không cần phải lo lắng.
Căn hộ của anh hơi nhỏ, bên trên còn có một gác xép. Phòng Mộc Hàn Hạ thuê là gác xép.
Sau khi hai người lên gác, Mộc Hàn Hạ nhìn anh ta cố hết sức bám vào xe đứng dậy, vội hỏi:“Có cần tôi đỡ anh không?”
Trương Tử lại cười nói:“Không cần, tôi quen rồi.”
Anh ta dường như dán cả người vào tay vịn cầu thang mới từ từ đi lên được.
Mộc Hàn Hạ im lặng đi theo ở phía sau.
Diện tích của gác xép rất nhỏ, ngoài chiếc giường đơn, chỉ có một cái tủ và bàn nhỏ, nhưng có một ô cửa sổ nhỏ có thể nhìn thấy mọi thứ bên đường, hơn nữa tiền thuê còn rất rẻ, Mộc Hàn Hạ cảm thấy rất vừa lòng.
Hai người lại xuống lầu, một đoạn cầu thang ngắn ngủi mà đi mất mấy phút. Tầng một có một phòng khách và một căn phòng nhỏ Trương Tử đang ở. Phòng khách lộn xộn nhưng
không bẩn, trong đó còn đặt bốn máy tính, còn có rất nhiều linh kiện, đường dây kim loại, tài liệu chất thành đống, nhìn ra được, Trương Tử này làm về kĩ thuật.
Ở vị trí nổi bật trên bàn còn đặt mấy khung ảnh.
Hai người ngồi ở tầng một, Trương Tử rót một chén trà mang từ trong nước cho cô, mùi thơm ngát tiến vào mũi, sau đó nói với cô:“Yêu cầu của tôi với người thuê nhà rất đơn giản, nhưng cũng rất hà khắc. Hi vọng cô im lặng, không làm phiền đến tôi, yêu sạch sẽ, không được mang bạn ở lại qua đêm, có thể chứ?”
Mộc Hàn Hạ cười gật đầu:“Những yêu cầu này tôi đều làm được.”
Trương Tử cũng cười tiếp tục nói:“Còn nữa cơ thể của tôi không tốt lắm, thỉnh thoảng khi tôi cần gọi bác sĩ, có thể cần đến sự giúp đỡ của cô.”
Mộc Hàn Hạ đáp:“Không có gì.”
Chuyện thuê nhà đã được quyết định như vậy. Khi Mộc Hàn Hạ đứng dậy tạm biệt, chú ý tới trên bàn cách đó không xa, còn đặt mấy khung ảnh ở vị trí nổi bật, trong ảnh đều là một cô gái tướng mạo thanh tú. Có khi là ảnh chụp chung của cô và Trương Tử, có khi là ảnh chụp cô một mình, trong ảnh hai người đều cười vô cùng vui vẻ, nhưng Trương Tử không nhắc tới cô gái này, hơn nữa hiển nhiên là cũng chỉ có mình anh ta ở đây.
Vì thế khi Mộc Hàn Hạ ra khỏi nhà anh ta, bỗng nhiên trong đầu xuất hiện ý nghĩ: Có lẽ anh chàng tàn tật dịu dàng này cho thuê phòng là bởi vì cuộc sống một người quá tịch mịch?
Mộc Hàn Hạ chuyển vào ở chả mấy chốc đã được nửa tháng. Mặc dù hai người ở chung một nhà, nhưng hầu như không trò chuyện gì, mỗi ngày Mộc Hàn Hạ đều đi học, còn Trương Tử từ sáng đến tối đều làm nghiên cứu. Thỉnh thoảng Mộc Hàn Hạ cũng nghe thấy anh ta gọi điện thoại cho người khác, toàn bộ đều là tiếng Anh, thảo luận một số vấn đề kĩ thuật cô nghe không hiểu.
Thỉnh thoảng Mộc Hàn Hạ cũng ngồi ở tầng một xem TV, xem kênh địa phương của Mĩ, cảm thấy rất mới mẻ, nhưng Trương Tử hoàn toàn không xem TV, chỉ xem một số sách tiếng Anh kinh điển. Cuối tuần, thỉnh thoảng Mộc Hàn Hạ cũng nấu cơm. Lúc đó Trrương Tử rất vui vẻ, thậm chí còn hưng phấn ăn chung với cô, còn muốn đưa tiền cho cô mua đồ ăn. Mộc Hàn Hạ cười từ chối, vì thế anh ta quyết định trừ trong tiền thuê nhà.
Có một lần khi đang ăn cơm, Trương Tử bỗng nhiên cười nói:“Vị hôn thê của tôi nấu đồ ăn Trung Quốc cũng ngon lắm, hương vị kia quả thực rất ngon.”
Mộc Hàn Hạ hỏi:“Hiện tại cô ấy đang ở đâu?”
Trương Tử dừng một chút đáp:“Hai năm trước cô ấy mất trong tai nạn xe.”
Mộc Hàn Hạ im lặng sau đó nói:“Xin lỗi anh.”
Trương Tử cười nói:“Không sao.” Chỉ vào ngực mình:“Cô ấy không hề rời đi, mà vĩnh viễn ở nơi này.”
Mộc Hàn Hạ bỗng nhiên cảm thấy đồ ăn trong bát đắng chát.
Trương Tử hỏi:“Cô có bạn trai không?”
Mộc Hàn Hạ nhìn vào trong bát lắc đầu.
Trương Tử nói:“Hàn Hạ, chúc cô gặp được tình yêu tốt nhất.”
Mộc Hàn Hạ im lặng, một lát sau nở nụ cười:“Cũng chúc anh gặp được hạnh phúc mới.”
Trương Tử lại mỉm cười lắc đầu:“Không, tôi không cần.”
Đêm nay Mộc Hàn Hạ nằm trong gác xép nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, có lẽ là vì lời nói của Trương Tử, cô mới đột nhiên phát hiện thành phố này xa lạ như thế, cô lại cô đơn như thế. Hóa ra từ khi cô đến nơi này, tất cả qúa khứ, bạn bè, quê hương, đồng nghiệp, tình yêu...đã thực sự rời khỏi cô rồi, ngoài tương lai mờ mịt, cô thực sự không có gì.
Lặng lẽ nằm một lúc, cô lấy di động ra, biết rõ không nên, nhưng lại giống như trúng tà, mở file ảnh, lật đến ảnh của Lâm Mạc Thần.
Đây là đêm đầu gặp mặt, anh bị thương nằm trên mặt đất, khuôn mặt nghiêng vô cùng anh tuấn.
Còn có tấm vé, ảnh bọn họ chụp ở khu bảo tồn gấu trúc, anh tựa vào lan can mỉm cười, anh ngẩng đầu nhìn cô...
Mộc Hàn Hạ ném di động xuống, tay đè trán, nhắm mắt lại.
Thời gian ở chung càng lâu, Mộc Hàn Hạ càng ngày càng xác định, Trương Tử tuyệt đối là con mọt sách, suốt ngày chỉ biết làm nghiên cứu. Anh buôn bán gì đó, Mộc Hàn Hạ cũng không hiểu, ví dụ như ống nghe điện thoại, nhưng lại được trang bị chip vô cùng tinh tế. Ngẫu nhiên một lần nhìn thấy bằng tốt nghiệp tiến sĩ đại học Princeton của anh ta trên bàn, Mộc Hàn Hạ chắc chắn những thứ anh nghiên cứu vô cùng lợi hại.
Cuộc sống học tập của cô cũng bận rộn bởi vì cô thực sự có rất nhiều đòi hỏi cứng ngắc, không đạt được yêu cầu của giáo sư, nhờ sự giúp đỡ của Lão Phương mới được đặc cách trúng tuyển. Vì vậy cô cần phải bổ sung rất nhiều thứ, thông qua rất nhiều bài kiểm tr.a mới có thể xem như chính thức nhập học, tương lai mới nhận được bằng tốt nghiệp.
Mỗi ngày cô vừa đi học vừa chăm chỉ ôn tập. Trước khi ra nước ngoài cô đã ôn tập tiếng Anh, nhưng nhiều lúc nghe vẫn không hiểu, sau đó cô thường xuyên phải chong đèn tới khuya để ôn tập. Đôi khi cô cũng sẽ cảm thấy cơm Tây thật khó ăn, quả thực khó có thể nuốt xuống được, sau đó dần dần ăn cũng chịu đựng được. Cũng may các sinh viên đối xử với cô rất tốt, cũng có một hai chàng trai biểu hiện vô cùng nhiệt tình với cô, nhưng dường như cô không cần cân nhắc gì hết, lập tức giữ khoảng cách an toàn.
Cô đột nhiên bị bệnh là sau một tháng đến Mĩ, kì quái là ngày đó chia tay Lâm Mạc Thần, cả người ướt đẫm lạnh như băng, nhưng cô lại không mắc bệnh, ngay cả cảm cũng không, nhưng sau khi đến Mĩ, dần dần quen với cuộc sống, cơn bệnh lại đột ngột đến không hề báo trước.
Buổi tối hôm đó cô ngủ thẳng đến nửa đêm, đột nhiên cảm thấy khó chịu, phát sốt, cả người vô cùng nóng, bụng cũng đau, thần trí mơ hồ. Cô mơ màng đứng lên tìm thuốc, nhưng lại nhớ tới sau khi đến Mĩ chưa quen với cuộc sống, nên cũng quên cả mua thuốc.
Cô lại nằm xuống giường, cúi đầu rên rỉ, không biết khi nào lại rơi vào thế giới hỗn loạn đen kịt.
Chờ khi cô tỉnh lại, phát hiện trời đã sáng, ánh mặt trời rất to. Cô phát hiện mình vẫn còn nằm trong phòng khách sạn ở thành phố Lâm, Lâm Mạc Thần lạnh lùng, ngồi bên cạnh giường, nhíu mày, tay sờ trán cô.
“Sao đột nhiên lại phát sốt?” Anh hỏi.
Mộc Hàn Hạ đáp:“Sao em biết được. Em ở bên cạnh anh, còn không phải để anh chăm sóc em sao?”
Anh nở nụ cười, cầm lấy chiếc khăn ướt đắp lên trán cô, Mộc Hàn Hạ bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn, cười khanh khách nói:“Cám ơn.”
“Chăm sóc bản thân cho tốt, nếu không anh sẽ lo lắng.” Anh dịu dàng nói.
“Vâng.” Cô nói,“Sao hôm nay anh lại dịu dàng thế này, không giống anh gì cả.”
Anh thản nhiên nói:“Anh vẫn luôn dịu dàng như vậy, là do em chậm chạp thôi.”
Mộc Hàn Hạ cười, nhẹ nhàng rúc vào cánh tay anh nói:“Em muốn ăn đồ của Vương Ký dưới lầu, anh đi mua đi.”
“Được, Summer.”
“Hàn Hạ? Hàn Hạ?” Có giọng nói quen thuộc kêu bên tai cô.
Mộc Hàn Hạ khóc nức nở mở mắt ra, nhìn thấy mặt Trương Tử.
Hóa ra...
Hóa ra là mơ, lòng cô tràn đầy vui mừng, quên hết tất cả ngăn cách và biệt li.
Hai người im lặng một lát, Trương Tử đưa thuốc hạ sốt và một cốc nước ấm cho cô:“Cô sốt rồi, uống thuốc trước đi. Người sốt đến mơ hồ như vậy sẽ không tốt. Tôi đã gọi điện thoại cho bác sĩ rồi, ông ấy sẽ đến ngay.”
“Vâng.” Mộc Hàn Hạ nhận lấy thuốc uống, “Cám ơn anh. Làm phiền anh quá.”
Trương Tử chỉ dịu dàng cười.
Ngoài cửa sổ ánh trăng yên tĩnh, thành phố phồn hoa rộng lớn xinh đẹp. Trương Tử nói:“Hàn Hạ, không nên khóc ở New York, đừng đau lòng. Nếu yêu thương anh ấy, hãy đặt anh ấy ở trong tim. Mỗi ngày yên lặng chúc anh ấy hạnh phúc ở trong lòng cho dù anh ấy ở nơi nào. Như vậy sẽ giống như hai người vẫn còn ở bên nhau.”
“Vâng.”
Thấy cô uống thuốc xong nhắm mắt lại, Trương Tử đứng dậy, từ từ gian nan bước ra cửa. Khi đóng cửa lại, anh ta quay đầu nhìn, trong căn gác xép yên tĩnh nhỏ bé, cô gái cô độc này quay lưng về phái anh ta, tựa hồ ngốc nghếch nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Trương Tử khẽ đóng cửa lại cho cô.
Mộc Hàn Hạ cũng không hề biết chuyện xảy ra bên bờ kai đại dương.
Sau khi cô rời đi, Tôn Chí đợi suốt ba ngày, mới đợi được Lâm Mạc Thần rời khỏi khách sạn.
Tôn Chí nhanh chóng chạy ra đón, nhìn Lâm Mạc Thần trong nháy mắt, anh ta hơi ngẩn người.
Hình như Lâm Mạc Thần gầy hơn so với trước, cằm nhọn, mắt hõm sâu vào. Tướng mạo anh vốn tuấn tú, mũi và xương gò má cao, thân thể cường tráng, cho nên thoạt nhìn ôn nhã nhưng không mất đi phong độ đàn ông, nhưng hiện tại bởi vì khuôn mặt gầy đi, nhìn khuôn mặt càng cứng rắn, càng sắc bén, càng lạnh lùng hơn.
Tôn Chí lo lắng hỏi:“Lâm tổng, anh không sao chứ?”
“Không sao. Đi thôi.” Anh bình tĩnh đáp.
Tôn Chí đi theo anh lên xe, lái về phía Phong Thần.
Đã đến bước này rồi thì chỉ còn cách tiếp tục tiến về phía trước thôi.
Năm 2008, bọn họ kết bạn.
Năm 2009, Mộc Hàn Hạ đi du học Mĩ. Cuối năm Phong Thần thu vào mười triệu.
Năm 2010, Phong Thần thành lập tập đoàn, cuối năm thu vào con số kỉ lục năm mươi triệu.
Năm 2011, cổ phiếu của Phong Thần lên sàn chứng khoán.
Năm 2012, Mộc Hàn Hạ tốt nghiệp đại học New York, nhận bằng cử nhân, làm việc trong một công ty quốc tế nổi tiếng. Phong Thần đã trở thành một trong mười tập đoàn hàng đầu trong nước.
Năm 2013, Lâm Mạc Thần đột nhiên rút khỏi tất cả chức vụ ở tập đoàn Phong Thần, chỉ đảm nhiệm chức Chủ tịch, công việc hàng ngày giao cho Tôn Chí và các quản lí khác, một mình đến Mĩ làm Phó tổng giám đốc công ty đầu tư MK ở New York.
Năm 2015.
Bạn hỏi tôi sẽ đợi đến bao giờ ư?
Thực ra không có thời hạn.
Chờ cô ấy hoàn thành giấc mơ, chờ ngày nào đó cuối cùng cả người cô ấy sáng chói trở về.
Làm sao tôi có thể lại để cho cô ấy ra đi chứ?