Chương 57: Bắt đầu lên đường
Phụ thân nói, Nam Kì sơn ở biên giới tây nam Thượng Thanh quốc, bên kia núi chính là Hồng Phượng quốc. Đi tốc độ nhanh nhất cũng phải mất một tháng, mà cái gọi là nhanh nhất chính là ngày đêm không ngừng thúc ngựa phi nước đại. Mà bọn ta căn bản là không có khả năng như vậy, nghe phụ thân nói, có lẽ trên đường còn du sơn ngoạn thủy, không biết bao lâu mới có thể quay về Thương Đô mà! Ai, mấy người bụng gấu chó chẳng phải là còn phải chịu đựng ốm đau tr.a tấn thêm một thời gian nữa sao? Bụng gấu chó, ngươi cũng không nên trách ta, phụ thân đã đáp ứng giúp ngươi trị liệu, chỉ là xui xẻo thiếu một vị long thiệt thảo thôi, ngươi thật đúng là vận xui. Đương nhiên, lúc đó ta còn không biết long thiệt thảo mặc dù tinh quý, nhưng không đến mức ngay cả phòng thuốc của Thái y viện cũng không có. Cho nên phụ thân làm như vậy, không thể nghi ngờ là muốn để bọn họ chịu thêm một chút đau khổ. Mặt khác, lấy danh nghĩa này mang ta ra ngoài đi dạo.
Trước khi xuất phát một ngày, đi Mộc vương phủ từ biệt Tiểu Tịch. Tiểu Tịch khuyên can mãi, hứa vô số cam đoan, thật vất vả mới đuổi đi được tướng công thân ái bảo hộ quá độ của nhỏ, ở một mình với ta trong chốc lát. Ta ở một bên chỉ có thể xấu hổ. Không phải là mới mang thai sao? Cũng không cần trông chừng như vậy chứ? Sau đó Tiểu Tịch mà bắt đầu tố khổ với ta. Nói nhỏ hảo hối hận đem chuyện mang thai nói cho người nào đó nói người nào đó hạn chế nhân sinh tự do của nhỏ như thế nào như thế nào như thế nào khống chế nàng ăn uống nói người nào đó cả ngày thần kinh quá nhạy cảm, nàng đi đến chỗ nào thì theo đến chỗ đó......
Tiểu Tịch hé ra gương mặt khổ qua, mặt nhăn đến độ có thể kẹp ch.ết một con ruồi.
“Rồi rồi, đừng có khoe nữa. Ta sẽ không ghen tị đâu.”
“Người ta đâu có khoe ra?” Tiểu Tịch chu miệng, không thuận theo ồn ào: “Ta cũng không phải chịu ngược cuồng.”
“Vâng vâng vâng, ngươi không có mắt ngọt ngào, khóe miệng mang cười, hoa chân múa tay vui sướng.”
Nhìn thấy Tiểu Tịch có hạnh phúc của chính mình, ta làm bạn chí cốt, đương nhiên cũng vui vẻ.
“Ta không ở đây mấy ngày này, ngươi cần phải hảo hảo chăm sóc nương ta a!”
“Biết biết, ngươi an tâm thoải mái đi du lịch tuần trăng mật đi!” Không để ý ta trừng mắt, nhỏ bỗng nhiên giống lại nhớ tới cái gì, nói: “Có lẽ ‘ mùa xuân ’ của nương ngươi tới rồi.”
Ta sửng sốt, hưng phấn nói: “Nói như thế nào?”
“Nương ngươi có một thanh mai trúc mã vài ngày trước mới từ biên quan trở về, gần đây thường xuyên đến thăm nương ngươi nga!”
“Biên quan? Tướng quân sao?”
“Ân, Trấn Viễn tướng quân —— Tư Đồ Hiền.”
Tư Đồ? “Ngươi cảm thấy người này thế nào?”
“Ta có biết gì đâu?”
“A? Ngươi không biết?” Không biết còn nói với ta?
“Ta phải biết sao?” Tiểu Tịch trừng ta liếc mắt một cái.
“Được rồi! Trong khoảng thời gian này, hảo hảo khảo sát hắn một chút nga! Đừng để nương bị thương tổn.”
“Đã biết đã biết, ngươi thật đúng là hiếu tử.”
————————————
Ngày hôm sau, ánh nắng tươi sáng, ngàn dặm không mây, là ngày tốt để du lịch. Ta ngồi trong xe ngựa, cùng phụ thân chờ ở cửa thành. Chỉ chốc lát sau, hai song bào thai huynh đệ hiện ra trong tầm nhìn. Hai người mặc cùng trường bào màu xanh, nhưng đệ đệ Bạch Liên ở bên ngoài lại mặc thêm một áo giáp da hổ. Cùng phụ thân hàn huyên vài câu, hai người vào trong xe.
“Trầm công tử.” Bạch Liên thấy ta vẫn là sợ hãi, ngồi xuống ở cạnh cửa cách ta xa nhất.
Ta trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng cười khổ. Đại khái là lần đó mắng to ghen tuông với hắn để lại ám ảnh khắc sâu, thế cho nên hiện tại nhìn thấy ta cứ như tiểu bạch thỏ gặp phải đại hôi lang. Ai, ta vẫn gắng đạt tới hình tượng thiện lương mà a! Như thế nào hiện tại trở thành bại hoại khi dễ người ta vậy? Không được! Phải thay đổi.
“Nếu mọi người hiện tại chung đường, trên đường tất nhiên là tránh không được phải chăm sóc lẫn nhau. Nói cái gì ‘ công tử ’ không khỏi quá mức xa lạ, mọi người vẫn là lấy huynh đệ tương xưng đi!” Ta khuôn mặt tươi cười.
Tuy nói ta hiện tại là dịch dung, không có một phần mười hấp dẫn người vốn có, thế nhưng đã nói như vậy, hơn nữa cười nhìn thấy răng không thấy mắt, cũng đủ thành khẩn đi?
“Có thể chứ?” Nửa ngày, bên kia rốt cục truyền đến một tiếng nhược nhược.
“Đương nhiên rồi! Ngươi lớn hơn ta, ta gọi ngươi một tiếng Liên ca ca được không?” Âm thầm ghê tởm một chút tiếng “Liên ca ca” của mình, bất quá vẫn là khuôn mặt tươi cười như trước.
“Ân.” Bên kia do dự một chút, quay đầu ngượng ngùng cười, “Ta đây kêu ngươi Liên đệ, có thể chứ?”
Liên đệ? Ách...... Trong đầu theo bản năng xuất hiện một tiếng “Liên đệ” âm âm dương dương [Gin: em nó nhớ tới Đông Phương Bất Bại gọi Dương Liên Đình, nhóc con, đừng kỳ thị đệ nhất thụ trong lòng ta = =], cả người run lên một chút.
“Có, có thể a! Ha hả......” Đây là không phải gọi là tự làm bậy sao?
“Ta đây thì sao?” Bạch Nhất vẫn trầm mặc xem ta cùng Bạch Liên hỗ động đột nhiên mở miệng.
Ta quay đầu, xem đại hiệp cư nhiên mặt âm trầm. Có ý tứ gì? Chê ta chiếm tiện nghi của đệ đệ y?
“Như thế nào quên ngài mà?” Ta vẻ mặt cười mỉa, “Có thể cùng giang hồ đệ nhất kiếm hiệp xưng huynh gọi đệ chính là phúc khí tiểu nhân kiếp trước đã tu luyện, còn không biết đại hiệp ngài có thể cho tại hạ vinh hạnh hay không?”
“Ngươi!” Đại hiệp bị ngữ điệu âm dương quái khí của ta tức giận đến ch.ết khiếp, lại cố kỵ phụ thân bên ngoài không dám phát tác, chỉ có thể nghẹn.
“Ha ha ha!!” Ta không hề hình tượng cười ha hả, còn một bên dùng sức vuốt đệm xe ngựa.
“Ngươi cười! Ngươi cười! Ta cho ngươi cười đủ!” Đại khái là khó thở, Bạch Nhất đột nhiên dời qua.
Ta cả kinh, vội ngừng cười, nhưng đã là không kịp. Bối rối đấu với y một hai chiêu, đã bị y điểm trên người một chút!
“Ha ha, cáp ngươi...... Ha ha như thế nào, có thể ha ha ha ha điểm...... huyệt cười của ta...... Cáp, ha ha ha liên, ca ca cáp, ha ha ha ha cứu ta!” Quả nhiên không nên chọc vào tên quỷ hẹp hòi võ công trên ta này!
“Ca ——” Bạch Liên lo lắng nhìn ta.
“Bạch, ha ha Bạch đại hiệp...... Ha ha ha, cáp ta không ha ha dám......” Ta run rẩy đưa tay bắt lấy vạt áo hung thủ trước mắt, “Tha...... Ha ha ha ta ha ha, cáp......”
“Nhìn ngươi lần sau còn dám chọc ta không.”
Lời còn chưa dứt, trên người lại bị điểm một chút.
Rốt cục dừng lại, ch.ết tiệt như thế nào có loại huyệt cười này nọ! Đau bụng muốn ch.ết, nếu còn không dừng, ta dám cười ch.ết mất. 555 không biết điểm huyệt quả nhiên là một nhược điểm thật lớn!
Thở hổn hển mấy cái, ta đẩy cái tên dựa vào quá là thân cận ra, ngồi vào chỗ ban đầu Bạch Liên ngồi.
“Liên đệ......” Bạch Liên chậm rãi lết lại, trộm liếc mắt sắc mặt của ta, “Ngươi, ngươi đừng giận ca ca ta, ca ca hắn cũng không phải cố ý muốn như vậy——”
Ta không khách khí ngắt ngang hắn, “Này còn gọi không phải cố ý?”
Bạch Liên mặt cứng đờ, không yên nhìn ca hắn.
“Ta chỉ là cười một chút, ca ngươi cũng thật keo kiệt! Loại độ lượng này, như thế nào thành đại sự?”
Ta trong lỗ mũi “Hừ” một tiếng, quay đầu không thèm để ý đến y.
Đến tận đây, ta cùng con chim công tự kỷ lại thiếu độ lượng kia chính thức bắt đầu chiến tranh lạnh.