Chương 81: Ta là một con mèo
Chưa từng nghĩ tới bản thân lại có ngày phải học đi lại, hôm nay ta xem như lĩnh giáo, cái gì kêu “Tâm có dư mà lực không đủ”.
Cẩn thận giơ chân trái, được rồi, là chân trái phía trước, rồi chân phải phía sau. Sau đó? Ta nghĩ nghĩ, hẳn là chân phải phía trước, tiếp theo chân trái phía sau đi. Rồi, chỉ cần quen sẽ không thành vấn đề. Kỳ thật năng lực học tập của ta vẫn là rất không tồi, nếu trước kia không có kẻ nhìn chướng mắt, ta khẳng định học nhanh hơn.
Phụ thân ngồi bên kia giường, ngẫu nhiên vỗ vỗ tay, một bộ dáng chuẩn ba ba nghênh đón đứa con cưng đi qua. Giống như muốn cắn người a! Ta lạy ngươi, không có việc gì không cần cười vẻ mặt đáng ghét như vậy được không?
Trong đầu phân tâm một chút, trên chân tức khắc rối loạn. Ta “phịch” một chút không biết lần thứ mấy té trên chăn bông thật dày. Người đối diện rất không nể tình cười ra tiếng.
“Miao!” Quơ móng vuốt một chút, biểu hiện bổn thiếu gia ta hiện tại rất khó chịu.
Thân thể bay lên không, phụ thân ôm cả chăn bông và ta vào trong lòng.” Liên Nhi của ta như thế nào đáng yêu như vậy mà?” Vừa nói, vừa dùng cằm cọ đầu của ta.
“Miao” ngươi thiệt vô nghĩa.
Người trên đỉnh đầu không biết nghĩ đến chuyện gì lại cười, rồi đứng lên, để ta trên giường, lấy đến một cái gương đồng.
“Liên Nhi hình như còn chưa thấy qua bộ dáng của mình mà!”
Ta nghiêng đầu, tiến đến trước gương đồng.
Dù hình ảnh mơ hồ, bất quá vẫn đang có thể rõ ràng nhìn thấy một quả cầu long. Hai mắt to đen lúng liếng, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, lổ tai nho nhỏ vểnh lên, chân ngắn ngủn, trắng trắng, đen đen, xù xù......
Ta ngây ngốc mà nhìn.
Xong rồi, bị chọc tới rồi.
Như thế nào có thể đáng yêu như vậy mà? Thật muốn nhào tới a!
Nhỏ xíu “Miao” một tiếng, quả cầu lông trong gương đồng cũng hơi hơi há miệng.
Đại não nhất thời trống rỗng. Ta xong rồi ta xong rồi ta xong rồi......
Quyết đoán giơ móng, ba. [tiếng xô ngả gương đồng]
Ân, như vậy sẽ không háo sắc nữa.
Phụ thân lại không khách khí cười ra tiếng, ôm ta vào người, hôn lên mặt ta một cái. Ta buồn buồn, mặt mèo, có cái gì đáng để hôn chớ? Lòng hiếu kỳ trỗi dậy, vươn cái lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ mũi phụ thân, chơi cũng vui, lại ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi hắn. Đang ngoạn vui, bỗng nhiên trong não rất nhanh hiện lên hai chữ —— nhân thú. Nhất thời ra một thân mồ hôi lạnh, lập tức ngậm miệng.
Phụ thân thấy ta không hăng hái, lại ôm ta vào trong lòng, một tay nhẹ nhàng vuốt lông trên lưng ta.
“Mạt Hạ Thu Sơ để thư lại nói, phải một năm sau ngươi mới có thể khôi phục hình dạng, nếu như thật sự không chịu nổi, phải tìm mấy vị dược thảo, nhưng dược này cũng chỉ có thể duy trì ngươi một ngày thành người, mặc kệ như thế nào, ngươi đều phải làm mèo đủ một năm này.”
Hai tiểu quỷ đáng giận kia!
“Như thế nào? Liên Nhi ngươi muốn ăn dược kia sao?”
“Miao.” Coi như hết, dù sao một năm làm mèo là chắc rồi. Uống thuốc mới có thể duy trì một ngày hình người, kia còn không bằng không uống mà! Tạm thời thể nghiệm một chút cuộc sống của mèo cũng tốt.
“Một khi đã như vậy, Liên Nhi cứ từ từ đi. Phương thuốc ta xem qua, không phải hiếm quý khó trộn gì, đại bộ phận ta đều có, nhưng mà trong đó hai vị dược hơi khó tìm, nhưng cũng không phải không có. Vừa lúc chúng ta sắp đi một chuyến Nam Kì sơn, ven đường tìm cũng được.”
“Miao?” Phụ thân không nghe hiểu ý của ta sao?
“Liên Nhi cho rằng chúng ta khi nào khởi hành thì tốt?”
“Miao?” Chúng ta khi nào nói là muốn đi Nam Kì sơn?
“Vậy ba ngày sau đi! Mấy ngày nay Liên Nhi thích ứng một chút đi.”
“Miao?” A? Cứ như vậy định ngày luôn? Phụ thân khi nào thì trở nên bá đạo như vậy? Cũng không nghe ý kiến của ta [Gin: không phải ổng luôn thế à?]
“Đến đây, Liên Nhi của chúng ta luyện tập lâu như vậy, mệt không? Đói không? Hay là muốn tắm rửa một cái mà?” Phụ thân nhìn ta cười ôn nhu, nhìn sao lại giống hắn có tật giật mình cố ý chuyển hướng đề tài mà?
“Miao......” Được rồi, không sao cả, muốn như thế nào thì như thế nấy đi!
Hai ngày sau, bởi vì ta không ngừng cố gắng cùng trí tuệ thiên tư, đã có thể xem như một con mèo bình thường [hãn]. Chạy được nhảy được, cũng không té nữa. Nói ra thì, lực nhảy của mèo thiệt không ổn. Chỉ nhẹ nhàng nhảy, lại có thể lên nơi cao như vậy. Bất quá đáng tiếc thân mình ta ngắn nhỏ, cảm giác ngốc ngốc, mặc kệ ta nhảy thế nào, đều không có cảm giác thân nhẹ như yến, lại có người nào đó một bên chế giễu nữa. Còn có một chút rất trọng yếu, ta từ nhỏ sợ độ cao. Cho nên trời biết ta đang luyện tập mất bao nhiêu công sức, hôm nay mới có thành quả từ ghế nhảy được xuống đất như vậy đã muốn làm ta thỏa mãn rồi. Hơn nữa, ta cũng không phải con thỏ, liều mạng nhảy như vậy làm gì.
Làm mèo vừa thoải mái lại hạnh phúc. Phụ thân còn riêng đi thành Tô Châu làm cho ta một bộ đĩa chén nhỏ nữa, lại dùng tiểu trúc làm cái giỏ cho ta nằm, tiện mang theo. Bất quá ta mỗi lần đều lui vào trong lòng phụ thân, cũng không thèm đi đường, hạnh phúc a!