Chương 12
(Hình chỉ mang tính minh)
..::οΟο::..
Hôm nay là đại hội tiếp nhận chức vị võ lâm minh chủ, vậy mà nhân vật chính Nam Cung Vọng lại thản nhiên ngồi đó, trong miệng không ngừng nhai điểm tâm, trên tay cũng đang cầm một khối bánh khác, ăn rất chăm chú, rất có ý tứ ‘ăn trông nồi, ngồi trông bát’.
“Lão thiên! Nam Cung Vọng, Nam Cung đại hiệp, Nam Cung minh chủ, ngươi, ngươi không thể…lịch sự hơn một chút được sao? Tốt xấu gì ngươi cũng không thiếu tiền có được hay không a!!!” Mộ Phù Dao hai tay xoa thái dương, trên mặt nổi đầy hắc tuyến, một bộ dạng ‘ta chịu không nổi ngươi’ nhìn tên tham ăn Nam Cung Vọng.
“Khụ, khụ…” Có lẽ do ăn nhanh quá mà nghẹn, Nam Cung Vọng vội vàng nhấp một ngụm trà cho thông thuận. “Hô∼tốt hơn rồi. Thiếu chút nữa là nghẹn ch.ết, nếu bị ch.ết như vậy thì thật mất mặt”.
“A?∼∼∼∼∼ngươi vừa mới nói cái gì vậy? Ta nghe không hiểu”. Nam Cung Vọng vô tội nháy mắt mấy cái, sau đó tiếp tục ‘đại nghiệp’ của mình.
“Không được ăn! Muốn ăn cũng phải ăn ưu nhã một chút cho ta, ngươi dù gì cũng là Thiếu môn chủ, sắp tới còn trở thành võ lâm minh chủ a!” Lớn tiếng rống to, vậy mà người bị rống một chút cũng không thấy thay đổi, vẫn tiếp tục nhai ngấu nghiến. “Lão thiên gia!!! Ai tới bóp ch.ết tên ngốc này đi?!” Sắc mặt Mộ Phù Dao ngày càng đen kịt. Nhìn kĩ còn thấy, cả người y run run, thái dương co quắp, chỉ kém đi tìm khối đậu hủ để đập đầu tự sát.
“Đừng nóng, đừng nóng a, như vậy đối với thân thể không tốt đâu”. Nhạc Thư Hành nhìn bộ dạng tức giận của người yêu, vội vàng tiến lên dỗ dành. Còn chưa nói được mấy lời hay ho gì, hắn đã ngại mạng mạng mình quá dài nên mới nói một câu khiến Mộ Phù Dao càng tức giận hơn: “Kỳ thực Nam Cung huynh cũng không tệ lắm, nhưng ngươi có phát hiện, hắn càng ngày càng giống ngươi hay không? Chẳng lẽ là bị ngươi đồng hóa…” Thanh âm càng ngày càng nhẹ, đến khi thu được ánh mắt như muốn giết người của ai đó thì hoàn toàn tiêu thất.
“Hừ”. Coi như ngươi thức thời. Thu hồi ánh mắt sắc lẹm đang trừng Nhạc Thư Hành, Mộ Phù Dao vẻ mặt như than chì ngồi qua một bên uống ngụm trà để bình tâm lại. Ánh mắt vừa chuyển, cơn giận vừa mới áp chế lại bắt đầu có xu hướng nổi lên: “Phi Ly, ngươi làm sao vậy? Nãy giờ không tập trung gì cả”.
“Không có gì”. Mạc Phi Ly nhàn nhạt trả lời, cầm lấy sách thuốc tiếp tục nghiên cứu. Tuy nói là nghiên cứu nhưng trong lòng lại hiểu rõ, trên quyển sách này viết cái gì, sợ rằng một chữ y cũng không tiếp thu được.
“Không thoải mái sao? Khó chịu thì nghỉ ngơi một chút đi, đại hội cũng không cần tham gia, dù sao cũng chẳng có gì, chỉ là hình thức mà thôi. Đúng rồi, từ mấy ngày trước đã thấy ngươi là lạ? Xảy ra chuyện gì sao? Có cần ta hỗ trợ hay không?” Nam Cung Vọng ở một bên đưa mặt tới, vô cùng quan tâm hỏi.
“Không có chuyện gì. Ta rất khỏe”. Cho hắn một nụ cười nhàn nhạt cảm ơn, Mạc Phi Ly tiếp tục chìm vào suy nghĩ của mình.
“Phi Ly, ngươi…” Mộ Phù Dao đang muốn hỏi gì đó, lại bị tiếng gọi thất thanh ngoài cửa cắt đứt.
“Nam Cung công tử, Nam Cung công tử, cuối cùng cũng tìm được ngài. Nam Cung công tử, nghi thức sắp bắt đầu rồi, ngài mau đi theo tiểu nhân a”. Gia đinh của Phi Long bảo đứng ở cửa thở hổn hển la lên.
Nam Cung Vọng nuốt hết đồ ăn trong miệng, buông điểm tâm trên tay xuống, phủi phủi tay, lau sạch miệng, sau đó mới nhìn ba người hỏi: “Cùng nhau đi?” Lại nhìn thấy sắc mặt ba người mỗi người một vẻ, cuối cùng Nhạc Thư Hành đành ra mặt nói với hắn: “Bọn ta sẽ tới sau”. Nam Cung Vọng chỉ có thể bất đắc dĩ xoay người theo gia đinh đi trước.
Nhìn bóng lưng Nam Cung Vọng rời đi, Mộ Phù Dao hướng y khẽ gật đầu một cái, sau đó nhìn Nhạc Thư Hành: “Thư Hành, ngươi cũng đi trước đi, chúng ta rất nhanh sẽ tới”.
Nhạc Thư Hành khó hiểu liếc mắt nhìn y cùng Phù Dao, nga một tiếng cũng xoay người ly khai.
“Phi Ly, chuyện mấy ngày trước ngươi nhờ ta điều tr.a đã có kết quả”. Dừng một chút, cẩn thận nhìn sắc mặt của Phi Ly, sau đó mới nói tiếp: “Tuy nói đây là chuyện bí mật trên giang hồ, người biết được việc này chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng vẫn có thể khẳng định, mẫu thân của ngươi từng là Thiếu chủ Yên Chi các, các chủ Yên Chi các hiện nay chính là ngoại tổ mẫu của ngươi”.
‘Ba’ quyển sách trên tay Mạc Phi Ly đột ngột rơi xuống đất, tâm cũng theo đó run lên. Quả nhiên…Thế nhưng vì cái gì, cho dù đã nghe được kết quả, trong lòng y vẫn mang chút hy vọng nhỏ nhoi rằng nó không phải là sự thật?!
“Bây giờ ngươi muốn làm gì?” Mộ Phù Dao khó có được vẻ mặt nghiêm túc hỏi y.
“Không làm gì cả”. Thu hồi tiếng lòng, y lại quay về với bộ dáng tươi cười thường ngày: “Ngươi không đi theo Thư Hành của ngươi sao? Ta muốn nghỉ ngơi một mình một chút”.
Đây rõ ràng là muốn đuổi người? Nhíu mày, yên lặng, mắt nhìn mắt trong chốc lát, “Ai, ngươi…” Mà thôi…Mộ Phù Dao đứng dậy dậm chân ly khai, trong phòng chỉ còn lại một mình Mạc Phi Ly.
Một trận gió mát khẽ lướt qua trước cửa phòng, y thất thần một hồi. Nghĩ mình cần chút yên tĩnh, đứng dậy rời khỏi phòng, đi tới dãy núi phía sau.
>> Hết đệ thập nhị chương