Chương 2: Dị không gian
Duy Nhược Hề duỗi duỗi thân thể mỏi mệt rốt cuộc đã đem cuốn [Lịch sử trái đất Cận Đại] xem xong, tuy nói là cận đại nhưng chủ yếu là giảng giải chuyện thay đổi của trái đất sau 1000 năm. Biết được trái đất hiện tại dân số chỉ khoản 8 triệu người, lại thường xuyên chiến tranh cùng các tinh cầu văn minh khác. Có thể nói trái đất hiện tại là do chiến tranh tạo thành.
Theo như Duy Nhược Hề biết tại đây thế lực tập trung chủ yếu trên 8 đại gia tộc là Viêm gia, Lam gia, Trạch gia, Phàm gia, Tề gia, Trầm gia, Bạch gia cùng Hiên Viên gia tộc cụ thể tình huống thế nào thì nàng cũng không rõ lắm vì trong sách không có viết.
“Chị, đi ra ăn cơm. ” Tiểu Hạo đứng ngoài cửa phòng gọi vào.
“Ừ, tới ngay”
Nhắc tới thực vật, Duy Nhược Hề đúng là cảm thấy khó khăn, thực ghét cái thế gới văn minh này, một ngày 3 bữa cơm đều là loại bánh dinh dưỡng một màu trắng vô vị lại còn cứng nữa. So với bánh bao ngày xưa thật là khác xa một chút hương vị cũng không có. Ăn vào chỉ để no bụng và có dinh dưỡng cho cơ thể. Duy Nhược Hề biết ở khu bình dân mọi người đều là ăn như thế này, không biết Văn Minh Khu bên kia sẽ như thế nào.
“Tiểu Hạo, cái thứ này ăn ngon sao?” Duy Nhược Hề nhìn Duy Hạo đang ăn lang thôn hổ yết hỏi.
“Cũng không phải. Ngon hay không ngon tất cả đều vì no bụng cả.” Trong mắt hắn thực vật cùng bánh dinh dưỡng tất cả đều để no bụng không có gì khác nhau cả.
Ai, đứa nhỏ đáng thương, Duy Nhược Hề âm thầm thầm nghĩ.
Niên đại này đất đai đều trở nên vô cùng cứng rắn hoàn toàn không thể gieo trồng được. Nghe nói hiện tại rau củ hoa quả các loại đều từ Dịch đào tạo nuôi dưỡng ra mà không phải được trồng trong đất. Hơn nữa giá trị còn đắt kinh khủng. Còn thịt các loại thì khỏi phải nói, trải qua 1000 năm, sau các cuộc chiến tranh lớn nhỏ động vật gần như hoàn toàn bị tiêu diệt sạch.
Bất quá, suy nghĩ một chút, ở niên đại này Nhược Hề có ba, mẹ và cả em trai thì cảm thấy mỹ mãn rồi rau qủa trái cây gì đó không có ăn cũng không sao. Trong thế giới này cô có người thân vậy là được rồi.
Duy Hạo nhìn Nhược Hề đang cười ngây ngô vừa nói vừa ăn miếng cuối cùng: “ chị, em đi học ba mẹ đi làm đến tối mới về chị ở nhà nghỉ ngơi cho tốt nha.”
Chờ Duy Nhược Hề lấy lại tinh thần thì Duy Hạo đã ra khỏi cửa, ở thời đại này chỉ cần 5 năm là có thể học hết chương trình từ tiểu học đến đại học. Đứa trẻ trước lúc 10 tuổi ở nhà được cha mẹ giáo dục một ít kiến thức cơ bản, đợi đến 10 tuổi có thể đi trường học học một ít kiến thức chuyên nghiệp về máy móc, đào tạo thực vật, nghiên cứu đất đai,…v.v.. đến 15 tuổi là có thể tốt nghiệp được rồi. Duy Nhược Hề năm nay 17 tuổi, đã tốt nghiệp được 2 năm.
Bởi vì thương thế trên người chưa tốt nên Duy Nhược Hề ăn xong lại ngoan ngoãn lên giường nằm nghỉ, tiếp tục dưỡng thương.
Duy Nhược Hề không nghĩ chủ nhân thân thể này cũng kêu Duy Nhược Hề, không chỉ tên họ mà tướng mạo cũng có phần tương tự, đại khái là lúc nàng đi Văn Minh Khu bị người khác đánh ch.ết, không biết cơ duyên xảo hợp thế nào linh hồn của Nhược Hề lại nhập vào thân xác này. Không biết bên Văn Minh Khu kia người nào lại có ân oán với nàng lớn như vậy đến nỗi đánh ch.ết nàng. Về sao nếu có cơ hội nhất định trả thù thay nguyên chủ của thân thể này mới được.
Duy Nhược Hề uống thuốc xong nằm ở trên giường không quá bao nhiêu lâu lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong mộng hình như nàng đến một nơi rất kỳ quái, một cái không gian ước chừng khoản 3 mẫu, không có mặt trời trên đầu chỉ có một khoản mênh mông xanh thẳm. ở giữa không gian có một hồ nước khoản mấy chục mét vuông, bên cạnh hồ nước còn có một gốc cây cổ thụ to lớn vài người như nàng cũng ôm không hết. Trên cây cổ thụ cao cao còn có một trái cây tròn tròn đỏ rực.
Duy Nhược Hề há hốc mồm nhìn trái cây kia, có cảm giác ăn rất ngon nha!
“Muốn ăn sao?” Một âm thanh già nua vang lên cạnh lỗ tai Duy Nhược Hề
“A, quỷ nha.” Duy Nhược Hề mạnh mẽ giãy giụa ngồi dậy.
Trời ạ! Giữa trưa lại nằm mộng nha. Giấc mộng kia cũng thực kỳ quái, không biết không gian kia là nơi nào còn âm thanh kia nữa dường như chưa nghe qua bao giờ.
Di, di, này, này, sao là nơi đó nha? Như thế nào lại chạy đến chỗ này ? không lẽ lại là nằm mơ đi, Duy Nhược Hề tự nhéo mình một cái, ngô, đau quá a, không phải nằm mơ nha? Mình vừa mới nghĩ đến cảnh tượng lúc nằm mơ không ngờ lại ở trong này. Không lẽ chỉ cần nghĩ đến là có thể tiến vào sao? Um vậy nghĩ đi ra đi, sau đó cảnh tượng liền thay đổi. Duy Nhược Hề lại phát hiện mình lại đang ngồi ở trên giường.
Nghĩ tiến vào liền vèo một cái cảnh tượng liền thay đổi.
Nghĩ đi ra cũng vèo một cái , cảnh tượng biến hóa.
Nghĩ đi vào...... Nghĩ đi ra...... Đi vào...... Đi ra...... Duy Nhược Hề đùa vui quên trời đất.
Chờ Duy Nhược Hề chơi đến mệt mỏi, mới lại vào trong không gian bên trong, phát hiện ra nơi này đất đai có chút màu đỏ không biết có giống với đất đai của 1000 năm trước có thể gieo trồng này nọ không? Nếu có thể thì hắc hắc tốt biết mấy, về sau sẽ không cần phải ăn cái thứ bánh dinh dưỡng và mấy cái rau củ được nuôi từ dịch nuôi trồng không có chút vị, màu sắc thì khỏi phải nói tệ kia vậy mà còn bị nhiễm độc nữa chứ. Chỉ là có chút kỳ quái không biết vì cái gì mà mình lại vô duyên vô cớ có không gian kia. Không biết có phải liên quan đến cái vòng tay bị biến mất của mình không?
Duy Nhược Hề nhớ rõ lúc nàng còn bé mang vừa cái vòng tay kia, khi lớn lên vẫn cứ mang vừa giống như là cái vòng tay lớn lên theo nàng vậy mà cái vòng tay đeo từ nhỏ đến lớn vẫn không cũ chút nào cũng có cảm giác thật nhẹ nhàng giống như không đeo. Hơn nữa cái vòng tay kia bị nàng đem ra nghiên cứu không biết bao nhiêu lần nhưng mỗi lần giống nhau đều không có khám phá ra cái gì.
Bất quá, nếu trong không gian này có thể gieo trồng này nọ sau đó nàng đem thức ăn từ bên trong kia ra không biết có thể làm oanh động tinh cầu không nữa. Ngày xưa gieo trồng trên đất khác xa bây giờ, hiện tại rau củ được nuôi dưỡng bằng dịch đào tạo màu sắc và chất lượng thật khác xa ngày xưa, tóm lại là không có mùi vị màu sắc gì cả. Nếu đem rau dưa nàng trồng ra ngoài, nếu để cho người khác biết được không biết có đem nàng đi cắt ra rồi nghiên cứu không nữa.
Um , vẫn là đừng nghĩ nha, vẫn là chờ Tiểu Hạo trở về hỏi trong trường học có hạt giống không rồi nói. Tiểu Hạo trong chương trình học có học đào tạo thực vật hẳn là có đi.
Tiểu Hạo buổi chiều mới trở về, ba, mẹ thì buổi tối mới về nàng có nên hay không kể với bọn họ về không gian của mình? Vừa muốn cho bọn họ biết vừa sợ bọn họ biết rồi lại xem mình như quái vật, thật là khó lựa chọn nha.
Duy Nhược Hề lại ở trong không gian ngây người vài giờ, phát hiện hình như hiện tại cả người không còn thấy đau nữa. Khi nghe được bên ngoài có tiếng mở cửa nàng mới rời không gian đi ra ngoài.
Duy Hạo đi vào thấy chị mình nghiêm túc ngồi ở chỗ kia liền kinh ngạc hỏi:” Sao chị lại không nghỉ ngơi, ngồi ở đây làm cái gì?”
“Khụ, Tiểu Hạo, em có hạt giống hay không?” Duy Nhược Hề bởi vì có không gian hiện tại tim vẫn còn đập rất nhanh.
“Hạt giống? Chị cần hạt giống làm gì? Muốn nuôi dưỡng thực vật sao? Nhưng là, chị cũng không có dịch đào tạo mà.”
“Không phải, chị chỉ là muốn nhìn một chút hạt giống thôi cũng không cần nhiều lắm, chị nghĩ không chừng có thể dưỡng tốt chúng.” Duy Nhược Hề vẻ mặt mất tự nhiên, ai, quả nhiên nói dối sẽ gây mất bình tĩnh nha.
Chị mình đúng là đầu óc bị choáng váng rồi, chính phủ nghiên cứu mấy trăm năm đều không có nghiên cứu ra, chị, một cô nhóc hơn mười tuổi có thể nghiên cứu ra cái gì, bất quá, câu sau này hắn không dám nói ra, sợ đả kích đến chị già nhà mình.
“Hắc, Tiểu Hạo, ngươi hỏi nhiều làm gì, cho chị một ít hạt giống đi, dù sao chị ở nhà cũng buồn cho chị một ít hạt giống chị ở nhà nghiên cứu cho khuây khỏa đầu óc cũng tốt mà.”
“Được rồi, chị đừng mè nheo nữa em giúp chị lấy một ít là được chứ gì”
“Tiểu Hạo, em thật tốt!” Duy Nhược Hề ôm cổ Tiểu Hạo ở trên mặt hắn hôn một cái bẹp.
Nhìn đến bóng lưng chạy trối ch.ết của Tiểu Hạo, Duy Nhược Hề vẻ mặt cười xấu xa trông như hồ ly.
Duy Hạo cảm thấy dường như sau khi mất trí nhớ chị của mình thay đổi rất nhiều. Trước kia chị chỉ chú ý đến Viêm Bân, kẻ thừa kế một trong 8 đại gia tộc, còn xém chút nữa vì Viêm Bân mà ch.ết. Hiện tại chị không giống trước kia yếu đuối mà còn cười nhiều hơn, còn hay nói giỡn cùng hắn nữa. Hắn thích chị như hiện tại hơn. Hy vọng chị cả đời cũng không không trở về dáng vẻ khép kín đau buồn trước kia.