Chương 90: Dục vọng

Đẩy cửa ra, Tiếu Mạch nhẹ nhàng đi vào Diệu Hoa điện, không hiểu sao Tiếu Mạch đột nhiên cảm thấy, không gian Diệu Hoa điện lúc này rộng hơn dĩ vãng vài lần, trống trải yên tĩnh đến đáng sợ.
“Phụ hoàng…..”


Tiếu Mạch khiếp sợ hướng Ly Nhật Diệu ngồi ở đầu giường gọi, tiên diễm xích phát, yêu dị tử mâu, ma mị đồ đằng, Tiếu Mạch phát giác, sợ hãi bị y áp chế lại toát ra ở trong lòng y, bồi hồi không tiêu tan.
“Phụ hoàng.”


Đứng trước người Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch cúi đầu, ánh mắt không dám nhìn thẳng người trước mắt. Y sợ hãi, sợ hãi ánh mắt Ly Nhật Diệu, ánh mắt nhìn người xa lạ.
“Tiểu….. tử kia!”
Ly Nhật Diệu chần chờ không tự giác gọi Tiếu Mạch.
“Phụ hoàng!”


Tiếu Mạch tâm hỉ ngẩng đầu, phụ thân nhớ rõ ta, phụ thân không có quên ta! Tiếu Mạch hưng phấn nhìn về phía Ly Nhật Diệu, đột nhiên…..
“Phụ…..”
Tiếu Mạch nội tâm run rẩy thối lui về phía sau, Tiếu Mạch tràn đầy vui sướng trong nháy mắt lập tức bị khủng hoảng thay thế.
“Phụ, phụ hoàng…..”


Không thể khống chế ngữ điệu run rẩy, bản năng Tiếu Mạch muốn rời đi, nhưng không có khí lực, không thể động đậy.
“Ngô…..”
Nhát gan xoay người đi….. Tiếu Mạch không dám nhìn Ly Nhật Diệu, sợ hãi không muốn nhìn cặp mắt kia, đôi mắt màu tím tràn ngập dục vọng tối nguyên thủy.


“Tiểu tử kia!”
Ly Nhật Diệu tới gần Tiếu Mạch, ôm lấy thắt lưng y, kề sát vào trong ngực Ly Nhật Diệu, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn vô cùng nóng cháy, Tiếu Mạch rốt cuộc không thể khống chế run rẩy.
“Tiểu tử kia?”
Ly Nhật Diệu trong lời nói mang theo nghi hoặc.


available on google playdownload on app store


“Ngươi sợ hãi cái gì? Nói cho trẫm, trẫm giải quyết cho ngươi.”
Lắc đầu, Tiếu Mạch run rẩy càng thêm lợi hại, bởi vì thủ phạm làm cho y sợ hãi chính là Ly Nhật Diệu. Ly Nhật Diệu lời nói mềm nhẹ, cùng với hơi thở ấm áp phả lên người Tiếu Mạch, đều làm cho Tiếu Mạch sợ hãi.
“Không có!”


Ngữ điệu rõ ràng không tin, Ly Nhật Diệu nắm cằm Tiếu Mạch, làm cho ánh mắt y không thể trốn tránh.
“Tiểu tử kia sợ hãi….. Sẽ không là trẫm đi!”
Ngữ khí ôn nhu mà làm cho kẻ khác sợ hãi đến tận lỗ chân lông.


Tiếu Mạch nháy mắt cứng ngắc cùng đột nhiên co rút đồng tử lại, không có thành thực nói đáp án của y cho Ly Nhật Diệu biết.
“Tiểu tử kia, thật là đang sợ hãi trẫm a!”


Ngữ khí ôn nhu không thay đổi, nhưng lại làm tâm Tiếu Mạch càng thêm bất ổn, run rẩy quay đầu đi, lập tức bị Ly Nhật Diệu nắm cằm quay đầu lại, bị bắt cùng nhau đối mặt.
“Không cần, phụ hoàng, khó chịu.”


Cằm bị Ly Nhật Diệu niết ẩn ẩn đau, Tiếu Mạch không khỏi phát ra tiếng kháng nghị, cùng lúc đánh vỡ không khí tối quỷ dị giữa hai người.
Nghe vậy, Ly Nhật Diệu vội vàng buông tay nắm cằm Tiếu Mạch ra, lại xoa nhẹ.
“Là trẫm không tốt, làm đau tiểu tử ngươi.”
Ly Nhật Diệu rất là tự trách.


“Phụ hoàng….. ngô…..”
Tiếu Mạch kêu rên, như thế nào cũng không nghĩ tới Ly Nhật Diệu ngón cái xoa cằm y, thế nhưng lại đột nhiên mở miệng y, thâm nhập vào trong miệng y, ở trong khoang miệng y nhẹ nhàng quấy.
“Tiểu tử kia…..”


Ly Nhật Diệu ánh mắt càng thêm thâm trầm mãnh liệt, nói ra lời ẩn nhẫn ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
“Ô…..Phụ…..Không…..”
Tiếu Mạch không thể nói ra một câu đầy đủ, hai tay nắm lấy hai cổ tay Ly Nhật Diệu, dùng hết khí lực lại không thể lấy ngón tay đang tàn sát bừa bãi trong miệng y ra.
“Phụ…..Ngô…..”


Ngón cái Ly Nhật Diệu trong miệng Tiếu Mạch không ngừng đùa, nhẹ chạm lưỡi Tiếu Mạch, khẩu dịch không thể khống chế theo khóa miệng tràn ra, làm Tiếu Mạch cảm thấy thẹn, khuôn mặt tái nhợt không tự chủ được nhiễm thượng anh hồng, càng thêm phiếm tình.
“Ngô…..Ân…..”


Yết hầu thỉnh thoảng phát ra thanh âm không rõ như trêu chọc, lại làm cho Ly Nhật Diệu không tự chủ.


Bị ‘cảnh đẹp’ trước mắt làm cho hấp dẫn, Ly Nhật Diệu không khỏi cúi đầu, vươn đầu lưỡi màu đỏ khẽ ɭϊếʍƈ khẩu dịch chảy xuống từ khóe miệng Tiếu Mạch. Vẻ mặt say mê kia, giống như đang nhấm nháp thứ rượu ngon nhất trên đời.
“Ngô! Không cần…..Phụ…..”


Hành động đột nhiên này của Ly Nhật Diệu làm cho Tiếu Mạch chịu đủ kinh hách, giãy giụa phản kháng càng thêm kịch liệt, ai ngờ hành động của y như vậy chỉ làm Ly Nhật Diệu càng thêm hưng phấn.


Tiếu Mạch hối hận, y không nên vọng tưởng có thể làm thanh tỉnh Ly Nhật Diệu. Tuy rằng Tiếu Mạch tự tin Ly Nhật Diệu sẽ không thương tổn y, cho dù hiện tại, Tiếu Mạch vẫn như cũ tin tưởng Ly Nhật Diệu không có khả năng thương tổn y.


Nhưng Tiếu Mạch đã quên, bị chú văn cắn nuốt nhập ma, người này sẽ bị ma tính dẫn phát dục vọng tối nguyên thủy, giết chóc bất quá là một trong số đó, dục vọng nguyên thủy còn có một loại tên là ‘ȶìиɦ ɖu͙ƈ’!


Ngoạn đã đủ, Ly Nhật Diệu rốt cuộc đem ngón cái từ trong miệng Tiếu Mạch lấy ra, chính là không chờ Tiếu Mạch nhả ra khí, một vật mềm mại khác thay thế ngón tay xâm nhập vào trong miệng Tiếu Mạch chưa kịp khép lại.
“Ngô…..Ô…..”


Không để ý tới Tiếu Mạch hơi thống khổ rên rỉ, Ly Nhật Diệu hoàn toàn chìm đắm trong khoang miệng ngọt ngào của Tiếu Mạch, không thể tự kiềm chế.
Ngay tại thời điểm Tiếu Mạch cảm giác sắp hít thở không thông, Ly Nhật Diệu buông môi y ra.
“Cáp…..Hô…..Hô…..”


Tham lam hấp thụ dưỡng khí bên ngoài, Tiếu Mạch cố không kháng cự hành động Ly Nhật Diệu khinh trác đôi môi y.
“A ———“


Tiếu Mạch sợ hãi kêu, chỉ cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển y đã nằm trên chiếc giường mềm mại, Ly Nhật Diệu cũng tùy ý nằm trên người y, dùng cặp tử mâu không thỏa mãn dục vọng nhìn Tiếu Mạch, làm Tiếu Mạch không khỏi hoảng sợ.
“Phụ ~~ hoàng ~~”


Tiếu Mạch bất an run rẩy, sợ hãi giãy giụa thân thể.
“Ngô…..”


Đôi môi lại bị Ly Nhật Diệu đoạt lấy, đầu tiên là chậm rãi nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ môi Tiếu Mạch, tiếp theo giống như cuồng phong châu vũ, đột nhiên tiến vào trong miệng Tiếu Mạch, kịch liệt bá đạo mang theo khí thế phải nuốt Tiếu Mạch vào bụng, cứ điên cuồng mà đoạt lấy.
“Ô…..”
Tiếu Mạch rên rỉ.


“Ân…..Ngô…..”
Rên rỉ rất nhỏ từ khe hở khóe miệng thốt ra, không thể tin đây là thanh âm của chính mình, Tiếu Mạch đỏ mặt giãy giụa càng thêm kịch liệt.
“Tê…..”


Ly Nhật Diệu miệng hấp khí, buông tha đôi môi làm cho hắn say mê kia, Tiếu Mạch vô ý thức giãy giụa tựa như chất xúc tác, trêu chọc dục vọng hắn vốn đã ngẩng cao, ánh mắt tràn ngập ȶìиɦ ɖu͙ƈ càng thêm mãnh liệt.
“…..”


Sợ hãi mở to mắt, Tiếu Mạch cả người phát run, trốn, phải nhanh trốn, bằng không, bằng không…..
“A ——- không, phụ hoàng! Dừng tay, không cần…..”
Hoảng sợ quát to, Tiếu Mạch giãy giụa phản kháng, lại không thể ngăn cản hành vi điên cuồng của Ly Nhật Diệu.


Phục sức đẹp đẽ quý giá của Tiếu Mạch trong tay Ly Nhật Diệu hóa thành mảnh nhỏ bị vứt bỏ, chỉ chốc lát, một khối thân thể trắng nõn hiện ta trước mắt Ly Nhật Diệu.


Mê muội nhìn khối thân thể trắng nõn này, Ly Nhật Diệu chỉ cảm thấy trong thân thể tựa hồ có con thú đang muốn phá chuồng mà thoát ra, kêu gào hắn phải hung hăng giữ lấy, xỏ xuyên qua thân thể thiên hạ dưới thân.
“Tiểu tử kia!”


Khó nhịn dục vọng kêu gọi, Ly Nhật Diệu cúi xuống đem dấu hôn kí xuống thân thể xinh đẹp làm cho hắn mê muội không ngừng.
Cổ, xương quai xanh, trong ngực, bụng, đùi, mỗi lần cúi xuống là một cái hôn, trong lòng Ly Nhật Diệu sung sướng mà đau đớn.
“Không, phụ hoàng…..Không…..”


Cảm nhận được Ly Nhật Diệu hôn thân thể chính mình, thân thể Tiếu Mạch run rẩy giống như trong gió lạnh, sợ hãi ở trong nội tâm y càng ngày càng lớn.
“Không…..Không cần!”
Không chịu nỗi cùng sợ hãi, Tiếu Mạch phát động ngôn linh, âm mưu thoát đi vực sâu lầy lội này.
“Sao, sao, sao có thể…..”


Tiếu Mạch thất thần thì thào tự nói,, trong nháy mắt ngay cả sợ hãi đều bị quên đi. Vô thần nhìn Ly Nhật Diệu nằm trên người y, Tiếu Mạch chỉ cảm thấy thời gian dường như bình thường, trong đầu trống một mảnh.


Không có hiệu quả, ngôn linh đối phụ thân không có hiệu quả….. Lần này Ly Nhật Diệu không có giống như lần trước bị văng ra, chính là thân thể cứng ngắc một chút, ngay cả một giây thời gian đình chỉ cũng không có.
“Tiểu tử kia!”


Khinh trác hạ xuống môi Tiếu Mạch một nụ hôn, Ly Nhật Diệu không có đối hành vi Tiếu Mạch nghi vấn, hắn thẳng đứng dậy, khóa quỳ gối trên người Tiếu Mạch, nhìn xuống Tiếu Mạch không chút hoang mang, nhất kiện nhất kiện trang phục trên người hắn bị trút bỏ.


Nhìn Ly Nhật Diệu trút bỏ quần áo trước mặt y, trong giây lát đã thoát hết. Màu da khỏe mạnh, lồng ngực rộng lớn, thắt lưng rắn chắc, dáng người Ly Nhật Diệu hoàn mỹ khiến kẻ khác ghen tị.
Thân thể Ly Nhật Diệu không phải Tiếu Mạch chưa thấy qua, nhưng không có một lần giống như hôm nay vậy, làm cho y sợ hãi.


“Không, không ———-“
Tiếu Mạch ngồi dậy đẩy Ly Nhật Diệu khóa quỳ gối trên người y ra, không có phòng bị, Ly Nhật Diệu bị Tiếu Mạch đột nhiên bùng nổ lực lượng đẩy ngã một bên.


Cố không nghĩ tới thân thể trần trụi của chính mình, Tiếu Mạch từ trên giường phóng xuống hướng cửa Diệu Hoa điện chạy tới, chỉ là…..
“A…..”


Tiếu Mạch còn chưa chạy được vài bước, thắt lưng đã bị người một tay nắm giữ, tay kia hơi dùng lực một chút khiến thân thể bay lên không, trở mình một cái quay về trên chiếc giường mềm mại.
“Tiểu tử kia, không ngoan a!”


Rõ ràng là ngữ điệu thực sung sướng, Tiếu Mạch lại cảm thấy băng hàn vô cùng.
Hai thân thể gắt gao cùng nằm trên minh hoàng long sàng.
“Ân…..Ngô, ân…..Ô…..”
Hai tay bị áp chế, không biết là thống khổ hay sung sướng mà rên rỉ, môi mím chặt không khỏi lộ ra khe hở.


Môi bị hôn, lưỡi cũng bị  dây dưa, Tiếu Mạch chỉ cảm thấy trong lòng phát ra một cỗ hờn dỗi, phun không ra lại nuốt không vào, khó chịu không thôi.


Sợ hãi, bi thương, thống khổ, ngượng ngùng, đủ loại cảm xúc khác nhau trên người Tiếu Mạch, làm cho y không chịu nỗi nhẫn nại, muốn chạy trốn lại trốn không thoát, làm cho y không thể chịu đựng được.
“Ô…..Không, phụ…..Ngô…..”


Phụ thân, phụ thân, phụ thân, buông tha ta, không cần như vậy, cầu ngươi, không cần!
Tiếu Mạch trong lòng không ngừng hò hét, chính là Ly Nhật Diệu không cách nào nghe thấy, không, mặc dù là nghe được, Ly Nhật Diệu cũng không thể dừng lại.


Bởi vì đã lâu, đối Tiếu Mạch áp lực tình cảm cùng khát vọng đã lâu lắm rồi cùng chất chứa quá nhiều, lần này nhập ma chính là cơ hội, Ly Nhật Diệu biết, tình cảm của hắn đối với Tiếu Mạch luôn luôn chịu không nỗi nhẫn nại mà sẽ phun trào một ngày, bất quá là đem ngày đó đến sớm mà thôi.






Truyện liên quan