Chương 98: Xuất hiện
“Chỉ là muốn đi ra ngoài một chút, như thế nào, không được sao?”
—oOo—
Edit:
Miu Miu.
Beta:
Bạch Hồ.
—oOo—
Bi thương cũng tốt, thống khổ cũng tốt, đương lúc ngươi đắm chìm trong đủ loại cảm xúc, thời gian vẫn sẽ trôi qua, không vì ngươi mà dừng lại.
“Gâu! Gâu gâu!”
Con chó nhỏ màu trắng kêu lên vui mừng chạy vội tới bên người Tiếu Mạch, khẽ cắn vạt áo y.
“A, Giai Giai!”
Thu hồi ánh mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Tiếu Mạch xoay người đem con chó nhỏ ôm lấy.
Sau đêm đó đảo mắt đã hơn một tháng, Tiếu Mạch thân thể bị thương đã khỏi hẳn từ lâu, nhưng chỉ là trên thân thể mà thôi.
Thời gian một tháng tựa hồ cũng không thể thay đổi cái gì, ít nhất ở mặt ngoài vẫn trước sau như cũ, nếu thật muốn nói có cái gì bất đồng, vậy thì chỉ có thái độ Ly Nhật Diệu đối đãi Tiếu Mạch.
“Nột! Ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Giai Giai.”
Ôm con chó nhỏ ngồi trên ghế, Tiếu Mạch ánh mắt lộ ra đau thương cùng u buồn.
Từ sau đêm đó, Ly Nhật Diệu không che giấu tình cảm hắn đối với Tiếu Mạch, ánh mắt hắn nhìn Tiếu Mạch khi thì nhu tình như nước, khi thì nóng cháy tình yêu.
Tiếu Mạch không biết hiện tại, đến tột cùng có bao nhiêu người trong hoàng cung này phát hiện Ly Nhật Diệu yêu say đắm y.
Làm cho Tiếu Mạch càng thêm sợ hãi chính là, y tựa hồ không có đường lui, Ly Nhật Diệu không cho y có cơ hội thoát đi, Tiếu Mạch chỉ có tự hủy diệt chứ không có lựa chọn khác.
“Gâu!”
Giống như là biết được tâm tình Tiếu Mạch, con chó nhỏ Giai Giai như an ủi ɭϊếʍƈ tay Tiếu Mạch.
“A! Giai Giai là an ủi ta sao?”
Tiếu Mạch cười, tâm dâng lên áy náy, y cơ hồ đã quên sự tồn tại của con chó nhỏ.
Thời gian này phát sinh đủ loại sự tình, chiếm cứ tất cả suy nghĩ của y, vui mừng cũng có, bi thương cũng có, hết thảy đều là quay chung quanh Ly Nhật Diệu, hoàn toàn xem nhẹ sự vật quanh y.
“Thực xin lỗi, Giai Giai!”
Tiếu Mạch thành tâm xin lỗi, không chỉ là Giai Giai, Tiếu Mạch phát giác y có lỗi với rất nhiều người, nhất là Quý Nhàn Hoài, một tháng này hắn không lo cho bản thân mà tận tâm trị liệu cho y, nếu không có Quý Nhàn Hoài, Tiếu Mạch không biết có khôi phục được như vậy hay không.
“Giai Giai, ta…..có phải hay không rất tùy hứng, ta đã quên ta không phải tiểu hài tử.”
Hành vi đêm đó của Ly Nhật Diệu làm Tiếu Mạch bi thương, nhưng trôi qua một tháng, Tiếu Mạch vẫn như trước hảo hảo sống qua ngày.
Mà đối mặt Ly Nhật Diệu trừ bỏ sợ hãi, không thể thân cận giống như trước, thì tâm tình cũng không thay đổi quá nhiều.
Tiếu Mạch lúc này mới phát giác, sự kiện kia không có tàn khốc như y tưởng tượng, có chính là thất vọng cùng mất mác.
Còn cái gọi là ‘yêu’ của Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch không thể chấp nhận việc hắn thay đổi, quá nhanh! Ngay lúc Tiếu Mạch thử đi nhận tình cảm của Ly Nhật Diệu, Ly Nhật Diệu ngoài ý muốn nhập ma lại đem hết thảy đều cấp phá hư, đem tín nhiệm của Tiếu Mạch đối với Ly Nhật Diệu lần thứ hai phá hủy.
Từ vai diễn ‘phụ thân’ đột nhiên chuyển hóa sang ‘thê tử’, cho dù là ai cũng khó có thể chấp nhận, huống chi Tiếu Mạch là người cố chấp khát vọng thân tình như vậy.
Hiện tại, Tiếu Mạch đối Ly Nhật Diệu thân tình cơ hồ vẫn có chút hi vọng, chuyện này đối với Ly Nhật Diệu có lẽ là tàn khốc, nhưng cũng không hoàn toàn vô ích, ít nhất Tiếu Mạch cũng vô pháp bỏ qua tình yêu của Ly Nhật Diệu đối với y.
“Ai…..”
Tiếu Mạch khẽ thở dài.
“Giai Giai, chúng ta đi ra ngoài dạo một chút, ta cũng lâu rồi không mang ngươi đi tản bộ.”
Không muốn mang theo tâm tình nặng nề mà tiêu cực để sống, Tiếu Mạch quyết định đi đến ngự hoa viên giải sầu, có lẽ chính mình sẽ tìm được một đường ra trong sương mù.
“Xin hỏi ngài muốn đi đâu? Ngũ hoàng tử!”
Tuyệt Ảnh đứng trước người Tiếu Mạch hỏi. Hiện giờ Ly Nhật Diệu hạ lệnh, Tuyệt Ảnh không cần ẩn trong bóng tối, mà là tùy thời tùy khắc đi bên cạnh Tiếu Mạch.
“Chỉ là muốn đi ra ngoài một chút, như thế nào, không được sao?”
Nhìn Tuyệt Ảnh, Tiếu Mạch thản nhiên nói, nhưng ánh mắt dĩ vãng chưa từng có sắc bén như vậy, ánh mắt này thế nhưng lại làm cho Tuyệt Ảnh có chút không dám nhìn thẳng.
“Phụ hoàng không phải hy vọng ta có thể ra ngoài giải sầu sao?”
“Không, dạ!”
Tuyệt Ảnh không dám nói gì, lắc mình cho Tiếu Mạch đi qua, còn mình thì đi theo phía sau.
Tuyệt Ảnh không biết trên người Tiếu Mạch đã xảy ra chuyện gì, âm thầm bảo hộ Tiếu Mạch nhiều năm như vậy, Tuyệt Ảnh nghĩ đã hiểu hết Tiếu Mạch, nhưng giờ mới phát hiện chính mình chưa bao giờ hiểu rõ y.
Ôm con chó nhỏ, Tiếu Mạch không có mục đích đi dạo ở ngự hoa viên, dọc theo đường đi gặp không ít người, mỗi người đều là hành lễ sau vội vàng rời đi, nhìn qua giống như bề bộn nhiều việc.
Nhưng Tiếu Mạch biết, bọn họ là muốn tránh y, từ trong mắt bọn họ Tiếu Mạch thấy được, trong lòng bọn họ còn giấu giếm tình tự ti tiện cùng trơ trẽn.
“Giai Giai, ta nên nghĩ mình may mắn vì có thân phận hoàng tử, nếu không, hiện tại ta sợ đã thành con chuột đi đường bị người đánh đập!”
Tiếu Mạch tự giễu, trừ bỏ như vậy, Tiếu Mạch không biết nên như thế nào đối mặt với sự khinh bỉ của người khác, tuy rằng không ai chân chính biểu hiện ra ngoài.
“Nữ nhân kia quả nhiên không đáng tin cậy, thế nhưng không có giết ch.ết ngươi, mệt ta cho ả cơ hội khi ngươi ở một mình một người.”
Âm ngoan khinh thường, ngôn ngữ phẫn hận từ phía sau Tiếu Mạch truyền đến.
“Ngươi là ai?”
Chậm rãi nhìn chủ nhân thanh âm kia đi đến trước mặt mình, Tiếu Mạch hỏi. Người nọ thân hình cùng Tiếu Mạch xấp xỉ, trên mặt giống Tuyệt Ảnh đeo mặt nạ.
“Ta là ai không trọng yếu, ngươi cũng không cần biết, dù sao ngươi sẽ rất nhanh biến mất khỏi thế giới này.”
Nam tử thần bí ngữ điệu mang sát khí.
Nghe vậy, Tiếu Mạch phát giác chung quanh tựa hồ quá mức im lặng, Tiếu Mạch phát hiện Tuyệt Ảnh đi phía sau mình cùng cung nhân, tất cả đều không thấy.
Ngay cả hoa cỏ cây cối cũng biến mất, lưu lại một mảnh trắng xóa, không gian chỉ có hai người, y cùng nam tử thần bí kia.
Giống như ‘lĩnh vực thời gian’ của đại hoàng tử, Tiếu Mạch biết vị trí hiện tại của y không gian đã bị ngăn trở, không được nam tử thần bí cho phép, ai cũng không vào được, bất quá….. Tiếu Mạch mở miệng phát động ngôn linh nhằm thoát khỏi không gian này.
“Tiêu thanh!”
Đáng tiếc, nam tử thần bí động tác nhanh hơn so với Tiếu Mạch.
Cái gì?! Tiếu Mạch phát hiện chính mình phát không ra thanh âm.
Ngôn linh, tên như ý nghĩa, là năng lực ngôn ngữ, nhưng mất đi thanh âm liền không có tác dụng. Nhưng làm Tiếu Mạch kinh ngạc hơn là, nam tử thần bí cũng biết sử dụng năng lực này.
“Thực kinh ngạc đi, ta có ngôn linh cũng giống ngươi nga!”
Nam tử thần bí đối Tiếu Mạch khoe ra.
Là chú văn sao? Tiếu Mạch đoán, nhưng lời nói kế tiếp của nam tử thần bí đã đánh vỡ phán đoán của y.
“Ngươi nhất định là dùng năng lực của chú văn đi! Đáng tiếc, không đúng đâu! Ta….. không sử dụng chú văn.”
Từ ngữ điệu của nam tử thần bí Tiếu Mạch nghe ra, hắn tựa hồ thực sung sướng, giống như xem Tiếu Mạch là đồ tiêu khiển.
Không phải chú văn!
“Thực kinh ngạc đi! Ta cũng thực kinh ngạc, không nghĩ tới chính mình thế nhưng còn có năng lực ngôn linh!”
Không biết vì sao Tiếu Mạch cảm thấy được, lời nói này của nam tử thần bí vừa vui sướng mà vừa buồn thương.