Chương 105: Cảm giác
“Không có việc gì, tiểu tử kia, ngươi cái gì cũng không cần lo lắng!”
—oOo—
Edit:
Miu Miu.
Beta:
Bạch Hồ.
—oOo—
“Cái gì chứ?”
Tiếu Mạch liếc Ly Nhật Diệu một cái.
“Nhanh đi tắm rửa, ta muốn ngủ!”
Tránh khỏi ôm ấp của Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch dường như chạy về giường, lên giường lấy chăn bao chính mình thật kín. Động tác liền mạch lưu loát, bộ dáng co quắp làm Ly Nhật Diệu một trận cuồng tiếu.
“Ha ha ha….. Tiểu Mạch nhi thật sự là rất đáng yêu!”
Là đáng thương không ai yêu đi!
Tiếu Mạch bực mình, không nghĩ ra chính mình sẽ có hành vi ngây thơ như thế, như thế nào lại có thể nói với Ly Nhật Diệu như vậy?
Thiên! Ta rốt cuộc là làm sao vậy a?! Tiếu Mạch cảm thán kêu rên. Loại cường thế mệnh lệnh này…..
Tiếu Mạch thật muốn một quyền đánh bất tỉnh chính mình, tốt nhất có thể đánh cho bản thân mất trí nhớ.
Không bao lâu, thân thể Tiếu Mạch bị chăn bó chặt được nhấc lên, cơ thể sau khi tắm rửa một mùi thơm ngát, nhích lại gần thân thể ấm áp, đem Tiếu Mạch nhẹ nhàng ôm lấy.
“Tiểu Mạch nhi!”
Khinh gọi, Ly Nhật Diệu đem Tiếu Mạch đưa lưng về phía mình chuyển thân một cái, đôi mắt nhật thực trừ bỏ ôn nhu thâm tình, còn ẩn ẩn nhảy lên một loại tình tự khác, vừa thấy là biết cái gì, Tiếu Mạch nổi giận.
Ánh mắt như vậy cứ nhìn chăm chú, Tiếu Mạch cảm thấy không được tự nhiên, này biết rõ mà cúi đầu trốn tránh, lại cố tình không hiểu ánh mắt ấy.
“Đừng trốn, Tiểu Mạch nhi!”
Phát giác ý đồ Tiếu Mạch, Ly Nhật Diệu thân thủ cố định mặt Tiếu Mạch lại, hai người cứ như vậy nhìn nhau, một cái tình thâm, một cái nhấp nhô.
“Tiểu tử kia!”
Đã lâu không gọi làm cho thân thể Tiếu Mạch chấn động, ánh mắt cũng trở nên lóe ra quang mang.
“Tiểu tử kia!”
Cứ tư thế này, Ly Nhật Diệu xoay người đem Tiếu Mạch đặt dưới thân, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng lúc nào cũng không ngừng hấp dẫn hắn.
Không biết là do thói quen hay là nhận mệnh, Tiếu Mạch tượng trưng từ chối vài cái rồi buông tha phản kháng, lẳng lặng nằm để Ly Nhật Diệu muốn làm gì thì làm.
Môi bị chiếm lấy, hô hấp bị đoạt, Tiếu Mạch cảm thấy khó chịu, thống khổ rất nhiều nhưng dần dần cảm giác được, một loại quen thuộc mà lại xa lạ, khoái cảm sung sướng.
“Ngô ~~”
Sung sướng cùng thống khổ đồng thời làm Tiếu Mạch phân không rõ đậm nhạt, chỉ cảm thấy lí trí đã bay khỏi, đại não như bị say rượu, sa vào cái hôn ôn nhu của Ly Nhật Diệu.
Khi cùng Lâm một chỗ, làʍ ȶìиɦ là chuyện phát sinh tự nhiên, hôn môi, ôm nhau, sau đó lên giường, đây là tất cả tri thức tình ái mà Tiếu Mạch biết.
Tính cách đạm mạc nên y căn bản không biết thế nào là tán tỉnh, trong lúc tình ái cùng Lâm, phần lớn là Lâm hấp dẫn y, làm y động tình.
“A ~~”
Ly Nhật Diệu đột khởi cắn hầu kết Tiếu Mạch, nhạ Tiếu Mạch phát ra thanh âm mê người.
Ta…..đây là làm sao vậy?
Tiếu Mạch lâm vào sương mù nghi hoặc khó hiểu, y không biết chính mình vừa làm cái gì, vì cái gì thân thể biến thành kì quái như vậy.
“Phụ…..hoàng…..”
Muốn cởi bỏ nghi hoặc, Tiếu Mạch đi hỏi đầu sỏ gây nên.
“Như thế nào? Tiểu tử kia!”
Ly Nhật Diệu đáp lại nhưng vẫn không ngừng động tác, chậm rãi cởi bỏ xiêm y Tiếu Mạch, hắn di du trên da thịt bóng loáng.
“Đừng…..Đừng như vậy! Tò mò sao lại thế này?! Ngô….. A~~”
Câu hỏi không minh bạch bị Ly Nhật Diệu khiêu khích làm cho biến mất, không ngừng rên rỉ.
“Không có việc gì, tiểu tử kia, ngươi cái gì cũng không cần lo lắng!”
Ly Nhật Diệu nói cho có lệ, tiếp tục khát vọng thân thể Tiếu Mạch.
Nhìn Tiểu Mạch nhân phản ứng mê hoặc như vậy, Ly Nhật Diệu phát giác, cho dù sống qua hai thế, tiểu tử kia đối hiểu biết ȶìиɦ ɖu͙ƈ tương đối ‘bần cùng’.
Nguyên bản Ly Nhật Diệu không tính làm đến bước cuối cùng, nguyên bản thầm nghĩ hôn hôn Tiếu Mạch là tốt rồi, nhưng là Tiếu Mạch không kháng cự cùng với phản ứng ngây ngô, lại làm cho hắn dao động không khống chế được, thầm nghĩ lại một chút, lại một chút…..
Tò mò quá! Tò mò quá! Tại sao có thể như vậy? Như vậy, như vậy….. Không đúng…..
Tiếu Mạch ẩn ẩn phát giác dị thường, phát giác bọn họ tựa hồ không nên như vậy, không nên! Có cái gì không khống chế được, một chút….. Nhưng thân thể lại dường như kháng cự không được, không thể phản kháng.
“A!”
Hồng anh trước ngực bị Ly Nhật Diệu hàm trong miệng, khoái cảm đột nhiên nảy lên đại não làm cho Tiếu Mạch cơ hồ nhảy dựng lên.
“Không, phụ hoàng! Dừng….. Ân ~~ a ~~ phụ hoàng….. Ô…..”
Tiếu Mạch nói năng lộn xộn, lúc này y như thế nào lại bị trì độn, tình hình như thế nào lại xa lạ như thế, cũng có thể biết là do Ly Nhật Diệu gây nên, cũng biết phản ứng thân thể chính mình đại biểu cho cái gì!
“Ngươi sợ hãi cái gì? Tiểu tử kia!”
Cúi người ở bên tai Tiếu Mạch, Ly Nhật Diệu khó nhịn dục vọng hỏi, tay vuốt ve hồng anh trước ngực Tiếu Mạch, vẫn như cũ không ngừng khơi mào dục vọng của Tiếu Mạch.
“Ân ~~ không, không biết! A ~~ không cần như vậy, phụ hoàng! Ngô a ~~”
Sợ hãi sao? Sợ hãi cái gì sao?
Tiếu Mạch không biết, cũng không dám suy nghĩ.
Chỉ biết Ly Nhật Diệu cùng với nhiệt khí kia, khi tiếng nói khàn khàn truyền đến tai, thân thể không tự chủ được run rẩy, cũng bởi vì sợ hãi.