Chương 8: Hình phạt
-Hình phạt của cô là…
Nó hồi hộp đợi chờ không biết liệu mình có phải ch.ết?
-Ngồi yên trong 1 căn phòng trong vòng 1 tiếng-Anh
Nó ngạc nhiên:
-Vậy thôi sao?
-Phải
-Được thôi, nó ở đâu?-Nó xách cặp, đứng dậy.
-Aran, Lion, vào đây
Hai thằng kia đi vào
-Dẫn cô gái này xuống Ám Thất
Aran run lẩy bẩy, miệng lắp bắp
-Ám…Thấ..t. Anh đùa ạ?
Lion cũng sợ không kém. Anh trừng mắt nhìn hai thằng, quát lớn:
-Tôi đã từng đùa với hai cậu sao?
-Chúng em đi ngay ạ
Hai thằng sợ hãi, đưa nó và “Ám Thất”. Đây là một căn phòng thực sự đáng sợ a~. Ai vào rồi đi ra nhìn mặt mày cũng thất thần y như bị ma nhập, người đầy thương tích. Căn phòng này từ trước tới giờ chỉ có 3 người bị đưa vào, đều là con trai, mắc tội rất nặng nên mới vậy, đằng này lại là 1 nữ nhi, aiss chắc cô này đã chọc giận hội trưởng đại nhân rồi. Họ thầm cầu nguyện cho nó:“Cầu trời cho cô gái xấu số này bình yên trở về. Amen.”
-Chúc cô thượng lộ bình an trở về nhé.-Hai người nói rồi quay đi
-“Đáng sợ lắm sao?”-Nó nghĩ rồi bước vào
Cánh cửa bỗng đóng sầm lại. Nó ngạc nhiên lắm. Bên trong thật sự không tồi nha, rất sạch sẽ. Nó bèn ngồi xuống, lấy Ipad trong cặp ra coi Fairy Tail. Bỗng nó nghe thấy tiếng “sột soạt” dù rất nhỏ nhưng nó nghe rõ mồn một. Nó cất Ipad đi, đứng dậy.
-“Gì đây, ông hội trưởng thương tình xuống chơi cùng hở?”-Nó nghĩ thầm.
Tự dưng đèn nhấp nháy, nó như hiểu ra vấn đề, thò tay vào trong cặp, lấy thứ gì đó. Bỗng đèn tắt hẳn, trên tường xuất hiện dòng chữ màu đỏ“ch.ết”, nó nhếch mép: “Quả như mình nghĩ”. Trên trần bỗng thả xuống một sợi dây, trên sợi dây là 1 con ma nơ canh người đầy máu, mặc áo trắng. Những tiếng cót két phát lên, 1 cơn gió nhè nhẹ thổi qua. “Rất tỉ mỉ nha, nhưng chị đây là mọt phim kinh dị rồi, hehe. Xem nè”. Lúc sau, 1 đám “ma” kinh dị đi ra. Nó đeo cái thứ trên tay vào rồi cầm đèn laze màu đỏ, chiếu lên mặt, tóc thì để xõa. Nhìn nó lúc này còn kinh dị hơn cả đám “loi nhoi” kia.
Còn đám kia thấy nó thì như mất vía, hét lên kinh dị rồi ngất luôn:)) Nó tháo mặt nạ ra, lột hết mặt nạ của đám “ma” kia ra rồi phán:
-Chậc chậc, ma gì mà yếu tim vậy.
Nó gọi đám kia dậy, nói:
-Mau đi đi. Mấy người tỉ mỉ lắm cơ mà sao yếu tim quá.
Còn mấy người kia dọn dẹp hiện trường rồi ra ngoài. Anh nãy giờ đã chứng kiến hết. Lúc quyết định đưa nó vào đây, anh định tha cho nó chỉ dọa mấy thứ này thôi, ai dè…Vậy nên anh quyết định tiếp tục hình phạt.
Cô lại tiếp tục xem anime, lúc sau có mấy con tắc kè và rắn (không độc) bò tới chỗ cô. Con rắn “xì xì” vài cái làm nó chú ý.
-Uiiiiiiiiii-Nó hét lên, anh rất hài lòng.
-Mấy bé dễ thương tóa cơ-Nó xoa xoa con rắn, anh nhìn vào camera mà đen mặt
Mấy con vật kia cố làm nó sợ nhưng ôi thôi! Càng làm gì, nó cảm thấy chúng đáng yêu, dễ thương. Mấy con vật đành bó tay, để nó uốn nắn, làm gì thì làm!!! Một lúc sau, mấy con vật chịu không nổi nữa, bò vào trong luôn (Ri: chị ấy quá ác!/Mí em hồi nãy: Đúng đúng/Nó: Mí em nói gì/All – nó: Nothing).
Sau khi mấy “ẻm” bò vào. Bỗng hàng loạt những mũi tên gỗ không đầu bay ra vun vút từ 4 cái đầu rắn bằng quanh căn phòng.
-Tính chơi sao? Ta chơi tới cùng!
Nói xong, nó rút trong cặp ra hai cây kiếm katana nhỏ, ấn vào cái nút màu đen, nó lập tức dài ra. Anh xem ngạc nhiên lắm:
-Không ngờ cô ta biết sử dụng kiếm Nhật (Ri:không chỉ mỗi kiếm Nhật đâu!)
Còn nó đang sử dụng hai cây katana gỗ để đánh những cái tên đó ra. Đường kiếm của nó rất điêu luyện, hầu như mũi tên nào chạm vào lưỡi kiếm cũng gãy làm đôi do lực đánh mạnh. Nó để ý đến mấy cái đầu rắn. Một tay nó dùng kiếm đánh mũi tên, một tay nó cầm kiếm hẩy những hòn đá trên mặt đất lên. Sau khi nhặt được 5 hòn, nó vứt hai cây kiếm xuống, né tránh các mũi tên rồi dùng các hòn đá, đáp vào miệng con rắn làm cho nó kẹt, không phun tên được nữa. Viên còn lại, nó nhắm cái camera:
-Xem thế đủ rồi ha, tên xấu xa
“Độp” nó đáp hòn đá hỏng luôn cái camera. Anh mặt đen thùi lùi tức giận, nhưng cũng khá khâm phục nó.
Nó nhìn đồng hồ. Qua một tiếng rồi, nó cất kiếm vào cặp, xách cặp đi ra. Ra đến cửa, 2 tên kia nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên và sợ sệt. Nãy giờ họ cũng đã xem cảnh đó qua laptop rồi. 2 thằng đó nghĩ bụng: “Cô ta phải người không vậy, thật đáng sợ. Sau này đừng dại mà đụng vô. Kẻo hai cây katana kia cho bay đầu, mặc dù chỉ là kiếm gỗ”