Chương 6-10: Sự thật được hé lộ
Tim tôi vẫn đập liên hồi không nghỉ. Tôi khẽ thở mạnh, mạnh dạn quay đằng sau nhìn xem đó là ai, người hay ma. Lúc tôi mới quay được có nửa vòng đầu thì một bàn tay nhỏ nhắn đã đặt lên vai tôi.
"Á!"Tôi giật thót mình, lảo đảo suýt thì ngã xuống sông.
"Là tôi, Mạc Đình Đình."
"Hả?"
Sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi và cô ấy ngồi cạnh nhau, nhưng lại có khoảng cách rõ rệt. Bầu không khí im lặng đến đáng sợ. Đình Đình ngồi yên, nhìn ra phía trước. Tôi vẫn cặm cụi giặt quần áo, thỉnh thoảng nhìn liếc cô bạn.
"Để tôi giúp."Đình Đình bất ngờ mở lời trước, cầm lên một chiếc áo màu nâu trong chậu, rồi bắt đầu giặt. Tôi ngạc nhiên nhìn cô. Đình Đình, sao cô ấy lại ở đây? Sao lại tỏ thái độ như vậy?
"Sao cậu ở đây?"Tôi bắt đầu hỏi chuyện.
"Quê nội tôi ở đây."
"Đây là quê ngoại của tôi."
Sau đó, Đình Đình cũng đã giải thích rất nhiều với tôi. Cô ấy nói bố cô mất từ hồi còn nhỏ, nên cô đều nhận được giáo dục từ mẹ và ông nội. Đình Đình nói cô ấy yêu ông nội mình nhất. Bây giờ, ông nội cô ấy lâm bệnh nặng, Đình Đình về là để dưỡng bệnh cho ông.
"Ông chẳng biết sống được đến bao giờ, nên tôi muốn chăm sóc ông quãng đời còn lại."Đình Đình nói một cách buồn bã.
"À, thảo nào cậu xin nghỉ học."Tôi khẽ gật đầu, chợt hiểu ra. Đúng là dạo gần đây tôi không thấy Đình Đình ở trường thật. Tưởng cô ấy đi đâu hóa ra lại về đây."Vậy còn mẹ cậu?"Tôi chợt nhớ tới cô ấy còn có một người mẹ nữa.
Nhắc tới đây, động tác giặt giũ chuyển động đều trên tay cô dừng lại. Gương mặt Đình Đình trở nên thẫn thờ, sắc mặt không hề tốt một chút nào. Tôi thấy vậy, liền bặm chặt môi, quay mặt đi, tiếp tục giặt đồ, miệng khẽ thốt lên. "Xin lỗi."
"Bà ấy có tình nhân mới. Nếu tính hết năm nay là được năm năm rồi."Đình Đình lấy lại trạng thái bĩnh tĩnh, tiếp tục giặt chiếc áo. "Hơn nữa, bà bận lắm, dường như không có thời gian để về nhà."Cô ấy nhấn mạnh, mặt buồn thiu thiu, làm tâm trạng của tôi cũng trở nên nặng chĩu.
"Chà... vậy giống bố tôi, ông ta ly hôn với mẹ tôi cũng chỉ vì lý do ông yêu người khác."Tôi cười một cách châm biếm thể hiện rõ sự đau khổ. "Ông ta có rất nhiều tình nhân."
"Vậy sao?"Đình Đình nhếch miệng cười. "Lũ đàn ông... thật không ra gì."Hình như cô ấy nghiến răng để nói câu nói, vò mạnh chiếc áo hơn.
"Mà sao... cậu biết tên tôi là Lưu Thiên Ân?"
"Ông nội tôi nói rằng có cô bé tên Lưu Thiên Ân mới đến, nên tôi ra xem, hóa ra là cô."Đình Đình nói, không quay nhìn tôi một cái.
"À...."
"Lưu Thiên Ân... cô có tên khác sao?"
"Thực ra thì đó là tên của tôi trước khi bố mẹ ly hôn. Diệp Trúc Y tôi lấy theo họ mẹ."Tôi nói. "Nhưng tiếc rằng mẹ tôi mất năm tôi mới năm tuổi. Tôi thậm chí còn không nhớ rõ mặt bà."Tôi cười sao cho những giọt nước mắt không chảy ra. Nhưng có vẻ nó không theo ý muốn của tôi, cứ tuôn trào liên tục.
"Vậy cậu đang ở cùng ai?"Giọng Đình Đình trở nên não nề hơn.
"Dì và chú."Tôi sụt sịt, vừa gạt nước mắt vừa nói.
"À, hóa ra vậy."Đình Đình nói. "Nhưng ít ra cậu còn có một gia đình chăm lo, còn tôi thì không. Mẹ tôi họ Hàn, em gái ruột thịt với bác tôi, Hàn Mặc Tử. Nhưng vì yêu bố tôi, một người hèn kém họ Mạc, mà bị đuổi ra khỏi gia tộc. Sau khi bố tôi mất, bác tôi mới cho phép mẹ tôi làm việc trở lại trong công ty."
"Hàn... khoan, vậy cậu là..."Tôi kinh ngạc.
"Tôi là em họ của Hàn Băng Vũ, chúng tôi chả thân nhau là mấy."Đình Đình khẽ thở dài, nhún nhẹ vai. "Tuy nhiên, thế cũng tốt. Tôi chả muốn dính gì tới cái gia tộc rắc rối đó nữa."
Nhìn Đình Đình, tôi chợt thấy mình có rất nhiều điểm tương đồng với cô. Cô buồn, tôi cũng thấy buồn. Cô ấy trông thật ủ rũ, đáng thương làm sao, khiến tôi quên hết đi việc Đình Đình đã phản bội tôi.
Chúng tôi đã rất im lặng sau đó, nhưng rồi Đình Đình lại nói trước. "Cậu muốn biết sự thật về việc quán bar không?"
"Sự thật?"
....................
Hóa ra là vậy... hóa ra là vậy, mọi chuyện cuối cùng cũng lòi ra sự thật của nó. Tôi đau khổ mỉm cười, khẽ lắc đầu.
Đêm đó, tôi trằn trọc mà mãi không ngủ được. Tranh thủ lúc ông bà đã say giấc nồng, tôi mặc áo khoác, lẻn ra ngoài đồng cỏ xanh mượt kia. Ngồi trên đó, tận hưởng không khí dịu mát của ban đêm, rồi lại nằm xuống ngẩng mặt ngắm những đốm sáng trên bầu trời bao la kia. Một cơn gió khẽ lướt qua, làm tâm hồn tôi dễ chịu hơn. Tôi khẽ nhắm mắt lại, thưởng thức "mùi vị" của cơn gió.
Đúng, tôi đã hiểu vì sao Hàn Băng Vũ khăng khăng nói mình không làm, vì căn bản, cậu ấy thật sự vô tội.
Còn người chụp ảnh kia, không phải là người của cậu ấy, mà Đình Đình đã tự nhận, là cô ấy đã làm. Cô ấy đã lén theo dõi tôi vì thấy tôi đi theo Hàn Băng Vũ, nên đã chụp lại ảnh. Nhưng cô ấy chỉ giữ trong máy, không hề tung ra, thế mà...
Đường Thiên Thu, là cô ta. Cô ta mượn điện thoại Đình Đình, không ngờ phát hiện ra những tấm ảnh đó. Thế là cô ta mua chuộc người làm việc cho Hàn Băng Vũ, rồi tung tấm ảnh này ra. Đình Đình cảm thấy áy náy, rất muốn nói cho tôi biết sự thật nhưng Đường Thiên Thu đã đe dọa cô ấy. Nếu Đình Đình dám hé miệng nửa lời, ông nội cô ấy sẽ bị hại ch.ết, bằng một cách nào đó.
Haha, cô ta muốn đuổi tôi đi như vậy sao? Vậy cô ta thực sự thắng rồi, cô ta đã thành công, hại tôi trở thành một con bé bị mọi người khinh bỉ, thấp hèn không hơn không kém.
Trên đời này, còn gì ác hơn là đâm dao sau lưng người khác? Điều đó đã khiến tôi và Hàn Băng Vũ không còn niềm tin, làʍ ȶìиɦ bạn của tôi và Đình Đình tan vỡ. Ngay cả tôi cũng thấy mình thật ngu ngốc khi tác thành cô ta cho Lôi Vĩ Vĩ.
Thiên Thu, cô ta là người hay ác quỷ?