Chương 11-4: Không có gì hơn là một người lạ

Dọc đường trở về trường, trong đầu tôi cứ nghĩ mãi về việc "cầu dâu" của bác Mã Như Ý mà không sao ngủ bù được. Khác hẳn với tư tưởng "mẹ chồng nàng dâu" suốt từ thời xưa tới giờ, tôi cũng phải lấy làm kinh ngạc khi được mẹ của Lôi Vĩ Vĩ yêu quý như vậy. 


Nhưng nếu không phải lo về chuyện cãi nhau giữa mẹ chồng và nàng dâu ấy, thì tôi lại phải bắt đầu nghĩ về câu chuyện "bố chồng nàng dâu". Nhìn biểu cảm dè dặt trên khuôn mặt của Lôi phu nhân lúc ấy, cộng thêm mấy lần bố của Lôi Vĩ Vĩ phạt cậu ta, tôi biết mình dù có dư sức cũng không dám đối đầu nổi với người đáng sợ như Lôi lão đại ấy.


Ôi giời ơi, sao tôi lại bị dính phải mấy cái người dòng dõi xã hội đen như thế này cơ chứ


Sau khi được anh chàng lái xe, người mà chặn đường tôi ban sáng kia thả về trường, tôi cuối cùng cũng đủ thông minh để nhận biết được là bác Mã Như Ý đã xin phép cho tôi nghỉ học hôm nay nên tôi cũng theo lao mà trốn học luôn. Tôi không dám về nhà vì nhân tố bí ẩn dì Khuê là một nội trợ, chắc là dì đang nấu bữa trưa ăn một mình ở nhà. Tôi liền nảy ra ý tưởng ăn bám ở một quán cafe nào đó cho tới hết ngày nên mới lôi cái ví từ trong cặp ra. Khi phát hiện ra tôi bị viêm màng túi giai đoạn cuối vì chỉ còn đúng hai tệ và một cơn gió thoang thoảng, tôi hết hi vọng về việc đi ăn bám mà tôi đã nghĩ tới.


Bây giờ cũng chẳng biết đi đâu, hay là lại vào phòng bảo vệ thông báo hôm nay gia đình tôi báo nghỉ học nhầm?


Thôi thì cứ làm học sinh gương mẫu một lần, nghỉ học thì thể nào chả báo về gia đình, dì Khuê và chú Phong mà biết thì vui. Nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, với tư cách là một người có não và đủ thông minh để nhận thức được, tôi quyết định mình vẫn vào trong trường để học. Dù sao mới bỏ chưa hết buổi sáng, học buổi chiều vẫn tốt.


available on google playdownload on app store


Tôi tiến lại gần cổng trường, kiễng chân ngó nghiêng qua cánh cổng tự động về phía văn phòng của bác bảo vệ. Tôi không dám gọi to vì sợ kinh động đến người khác, chỉ vẫy vẫy tay gây sự chú ý, hi vọng ông bác bảo vệ đang ngồi chơi máy tính kia để ý tới con nhóc Diệp Trúc Y này, rồi ra mở cửa chào đón tôi vào cái.


Nhưng, đã vẫy tay gần một trăm lần rồi mà ông bác đó chẳng thèm đoái hoài gì đến tôi, cứ vẫn tiếp tục dán mắt vào màn hình máy tính để bàn kia. Tôi mất hết hi vọng, thở dài, hạ chân hạ tay xuống. Hay là đành gào vậy, nhưng gào thể nào cũng bị kỉ luật vì tội làm ồn trong giờ học! Hic, hay là trèo tường vượt rào vậy? Cũng không được, bị bắt là cuối giờ ở lại làm vệ sinh cùng các bác lao công luôn đó.


Rồi, vận may và vận xui của tôi cùng đến một lúc. Trong lúc tôi đang định bỏ cuộc quay đi, tôi thấy chị Ái Tâm đang đi ra văn phòng bảo vệ nói cái gì đó và chỉ ra phía cổng trường. Tôi vui mừng khôn xiết, chắc là chị ấy bảo mở cánh cổng đây mà. Và đó là vận may, còn vận xui thì lại là khác, vì còn một người đi cùng với chị ấy nữa. Người đó không phải ai khác lạ, là người một tôi rất thân quen là đằng khác, chính là Hàn Băng Vũ. 


Lâu rồi không gặp, Hàn Băng Vũ vẫn vậy, chỉ là trông cậu ấy lạnh lùng hơn trước rất nhiều, thực ra là lạnh lùng như hồi tôi mới gặp cậu ấy. Tôi bỗng cảm thấy bỗng không khí như thể trở nên dày hơn nên vô cùng khó thở. Có vẻ như việc cậu ấy thay đổi đã hoàn toàn vô dụng, hay là do chúng tôi đã trở thành người dưng của nhau?


Lúc này, hai cặp mắt của họ cùng một lúc hướng về phía tôi. Hàn Băng Vũ phát hiện ra tôi trước, cậu ấy nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt vô hồn đến đáng sợ. Tôi vẫn đáp trả lại ánh nhìn của cậu ấy, căn bản là không thể rời mắt khỏi một người "trước quen sau lạ" như vậy được. Cho tới khi chị Ái Tâm nhìn thấy tôi, rồi không hết ngạc nhiên nhìn hai người chúng tôi, tôi mới từ từ quay đi, lắc nhẹ đầu lấy lại sự bình tĩnh và nở nụ cười với chị ấy.


Khi cổng được mở, chị Ái Tâm đã vội chạy ra phía tôi, nở nụ cười tươi tắn như đóa hoa tặng cho tôi, ôm nhẹ tôi một cái. "Hi, Trúc Y, nghỉ hè vui không?"


Độ niềm nở và thân thiện của chị Ái Tâm lên tới mức đỉnh điểm, tôi không thể làm ngơ và bỏ chạy được, nên đành miễn cưỡng trả lời. "À vâng, cũng được ạ."


Hàn Băng Vũ từ đằng sau lưng chị cũng tiến lại gần tự khi nào, nhưng vẫn giữ khoảng cách mà không hề bắt chuyện chào hỏi hay liếc nhìn tôi thêm một lần nữa. Cậu ấy xoay người, chú ý đên một hướng khác. Tôi vừa nói chuyện với chị Ái Tâm vừa thỉnh thoảng để mắt về phía Hàn Băng Vũ. Mặc dù cậu ấy ở trước mắt nhưng tôi thấy khoảng cách của chúng tôi còn dài hơn cả quãng đường từ Trái Đất tới Sao Hỏa. Cậu ấy thật sự bơ tôi, thật sự coi tôi như người dưng nước lã rồi.


"Bọn chị định đi uống cafe, cũng vừa để bàn cho vở kịch diễn trong lễ chào đón học sinh mới."Chị Ái Tâm nói, hai tay giữ lấy vai tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi một cách kiên quyết. "Em cũng ở trong câu lạc bộ kịch nghệ, đi cùng nhé?"


"A... à..."Tôi đang định từ chối kheo khéo và từ tốn thì thấy Hàn Băng Vũ liếc nhìn tôi một cái như không muốn tôi tham gia. Thấy vậy, tôi lại càng từ chối nhanh hơn. "Thôi ạ, em đã bỏ mấy tiết rồi, không được đâu ạ."


"Chị tưởng người nhà em xin nghỉ cả ngày hôm nay mà?"Chị Ái Tâm tròn mắt, ngây thơ nhìn tôi một cách khó hiểu.
"..." Sao thông tin Lôi phu nhân xin nghỉ học cho tôi lan nhanh dữ vậy? Mà thế nào lại thành "người nhà xin nghỉ" cho tôi?


"À, nhưng... bố mẹ em không biết nên tốt nhất em vẫn nên đi học."Tôi lôi đủ mọi chiêu trò và kiểu cớ ra để không đi cùng họ, nhưng mà tôi cũng chả hiểu mọi chuyện là như thế nào, chị Ái Tâm chỉ nói vài câu sau đó tôi cũng đi theo họ luôn.


Haiz, kết quả mồm mép chị ấy quá khéo, nói gì cũng làm tôi câm như hến, khiến tôi không còn lí do gì khác để viện nên đành đi theo họ. Chị Ái Tâm đi giữa, luôn miệng cười nói trêu đùa này nọ, còn hai người đi bên cạnh là tôi và Hàn Băng Vũ, không khí ảm đạm căng thẳng tới nỗi cười với chị Ái Tâm tôi cũng không nhếch miệng lên nổi. Tuy nhiên, tôi cũng không rõ là chị ấy cố tình không quan tâm tới không khí của chúng tôi hay là không biết gì.


Dù sao thì chị ấy cũng đâu có não cá vàng như tôi. = ="


Tại quán cafe Hot Summer nho nhỏ cách trường vài trăm mét, ba người chúng tôi ngồi vào trong một bàn bốn chỗ ở ngay bên cạnh cửa kính. Tôi và Hàn Băng Vũ mặt đối mặt ngồi với nhau, chị Ái Tâm cao chạy xa bay để đi gọi đồ uống. Tôi ngại không còn gì để ngại hơn vì chẳng biết nói điều gì với cậu ấy cả. Cái tình huống xấu hổ đầy lúng túng và gượng gạo này khiến tôi chẳng mấy thoải mái, chỉ muốn đào một đường hầm rồi chạy ra khỏi đây thật nhanh. Còn Hàn Băng Vũ, tôi không biết là cậu ấy có cảm thấy như tôi hay không nữa, vì biểu cảm trên khuôn mặt của cậu không hề lộ ra điều gì. Hàn Băng Vũ tự nhiên tự tại, ngồi bấm điện thoại, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn ra phía cửa sổ. Tôi không thể lấy điện thoại ra dùng được, vì... chẳng có gì để dùng. 


Nên là... 
"Cậu... nghỉ hè... có vui không?"Tôi vẫn quyết định mở miệng ra bắt chuyện trong sự rụt rè.
Kết quả, tôi nhận được tới một phút im lặng từ Hàn Băng Vũ.


Aish, biết thế này thì tôi đã không hỏi rồi! Xấu hổ đến ch.ết mất, chỉ có tôi là độc thoại, Hàn Băng Vũ hoàn toàn coi tôi như không khí rồi. Huhu, tôi thà bị bánh đổ lên đầu còn hơn là chịu cảnh tủi hờn như thế này.


Tôi cố gắng kiềm chế lòng mình, gõ nhẹ lên đầu rồi ngoảnh mặt đi nhìn chỗ khác, lấy hai tay khẽ hờ che hai má đỏ ửng lại.
"Tạm."Bất ngờ, tới tận gần năm phút đồng hồ như năm năm trôi qua, Hàn Băng Vũ cũng trả lời câu hỏi của tôi với chỉ hai từ vừa cụt lủn vừa ngắn ngủi.


Tôi hơi sốc trong vài giây đầu, nhưng cũng lấy lại được tinh thần và bớt xấu hổ đi phần nào. Tôi hắng giọng, ho nhè nhẹ vài cái rồi chỉnh lại tư thế ngồi. "Sao... lại thế?"Tôi vừa hỏi xong thì tự giác im bặt lại, rồi nhăn mặt lại tự vả vào miệng mình vài cái. 


Thật sự ngu ngốc mà! Người ta đã không muốn trả lời rồi mà cứ thích chuyên sâu khám phá cơ! Rồi để Hàn Băng Vũ lờ thêm lần nữa, Diệp Trúc Y mày lại xấu hổ tới muốn độn thổ mà. Hàn Băng Vũ và mày dù sao thì cũng đâu còn thân quen gì mà lại hỏi người ta như kiểu mình là bạn thân mười năm rồi ý.


Định...
Suýt thì chửi thề, Hàn Băng Vũ nhướn mày lên. "Muốn biết?"Nhưng không ngờ lần này, cậu ấy lại tiếp chuyện và trả lời câu hỏi của tôi rất nhanh mà không mất giây nào. Ánh mắt cậu ấy hướng từ điện thoại lên phía tôi, nhìn với vẻ hứng thú.


Tôi không nói gì, chỉ ngừng tự vả miệng và nhìn cậu ấy đầy tò mò và ngạc nhiên. Tôi chớp mắt vài cái, vẫn thấy cậu ấy nhìn tôi đăm chiêu. Đương lúc tôi còn đang hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Hàn Băng Vũ thì cậu ấy đột ngột giống như cố tình tự đánh rơi chiếc điện thoại từ tay mình xuống bàn, phát ra tiếng "cạch" rất to khiến tôi suýt thì giật đùng ngã ngửa, nhưng cũng may tôi vẫn giữ được trạng thái điềm tĩnh.


Hàn Băng Vũ khoanh tay đặt lên bàn, ánh mắt nhìn tôi vẫn không hề thay đổi dù chỉ một ít, và cất tiếng nói đủ to đủ nhỏ để cho cả hai cùng nghe. 
"Vì em từ chối tôi."
Tôi tròn xoe mắt nhìn Hàn Băng Vũ, sống mũi chợt trở nên cay cay như bị mù tạt quẹt lên.


Vào khoảnh khắc này, từ giây phút cậu ấy nói từ đầu tiên, tôi như đã bị đôi mắt quả quyết đó hút hồn, hỏi sao nhìn mãi mà không tìm thấy điểm dừng. Và khi tôi đã nghe thấy trọn vẹn cả câu rồi, trái tim bắt đầu đập dồn dập, nhanh nhưng đau đớn hơn.






Truyện liên quan