Chương 11-6: Lần đầu gặp mặt
Chiều khi tôi đi học về, lờ quách gương mặt khó hiểu dành cho tôi của dì Khuê, tôi đi bộ rầm rập như một người lính để vào phòng ngủ như một cơn giông bất chợt, rồi đóng rầm cửa lại như kết thúc bằng một đợt sấm. Đây là một cơn giông bão đã yếu rồi lại còn mang đầy nét mệt mỏi, không phải mạnh mẽ mà đi qua thứ nào là tàn phá thứ đó, mà chỉ là cơn giông như đang cố gắng trút giận ai đó vì đã làm nó yếu đi.
Hoặc cơn giông đó chỉ tự ví nó là một cơn giông, để che đi vẻ yếu đuổi của mình.
Tôi vứt ngay cặp ra góc phòng, rồi ngã xuống chiếc giường đơn cứng như đá của mình. Tôi gục mặt xuống chiếc gối, sau đó do bị thiếu không khí nên lại ngồi thẳng dậy, bó gối thu lu trên góc giường. Tôi thầm thở dài, thương bản thân mình thay cho số phận.
Ngay cả chị Ái Tâm còn muốn tôi rời xa Hàn Băng Vũ, liệu những người khác còn muốn tôi ở lại bên cạnh cậu ấy?
Bây giờ tôi mới hiểu ra, tuy học cùng một trường, nhưng số phận của tôi và họ lại hoàn toàn khác nhau. Tôi ở một thế giới, họ ở thế giới khác hoàn toàn, một thế giới mà tôi cho dù có tiến vào bao nhiêu bước thì cũng sẽ bị lùi bấy nhiều. Hàn Băng Vũ có cuộc sống riêng của cậu ấy, cũng như tôi vậy, mãi mãi không thể hòa hợp. Còn Lôi Vĩ Vĩ, ngay đến bố cậu ta cũng muốn gặp tôi là đã biết ngay rằng có chuyện, như cái lần tôi bị bắt cóc hồi ở quê đó, bản thân tôi đã tự nhận thức được bố cậu ấy chẳng hề ưa tôi một chút nào.
Tôi đã từng tự hỏi, liệu câu chuyện của cô bé Lọ Lem là có thật? Mà nếu có thật thì chuyện gì sẽ xảy ra? Tôi có phải cô bé đó không?
Giờ tôi mới hiểu, những câu chuyện cổ tích với những cái kết càng có hậu như vậy thì càng sẽ mãi không thể nào trở thành thực tế. Công chúa Lọ Lem cũng chỉ nhờ sắc đẹp, sự tốt bụng và can đảm mà quyến rũ được hoàng tử. Còn tôi, ngay cả nhan sắc cũng chẳng có, phẩm chất chả mấy tốt đẹp, tính tình lại quá nhu nhược và quá đáng khinh. Nếu tôi là Lọ Lem, thì chắc đến con sâu róm cái treo lơ lửng trên cây cũng cưới được một anh đại gia đẹp trai.
Mãi mãi chỉ là viển vông, một chiếc lá vàng thì sẽ mãi là lá vàng cho tới khi héo úa và bị người khác chà đẹp lên không thương tiếc. Còn những chiếc lá xanh thì sẽ được vạn người chiêm ngưỡng, vạn người hưởng thụ và vạn người chăm sóc.
Và còn chuyện kinh khủng nữa bắt buộc phải xảy ra trong ngày hôm nay.
Bác Mã Như Ý còn hẹn tôi tối nay đi gặp bố của Lôi Vĩ Vĩ, không biết còn chuyện gì sẽ xảy ra với tôi nữa! Chẳng lẽ ông Lôi đó sẽ ép buộc tôi phải rời xa cả thế giới thượng lưu sao? Ông ý muốn tôi đi ra khỏi Trung Quốc? Hay đi bất kì đâu trên thế giới mà không phải quê hương tôi?
Nếu là như vậy, có lẽ tôi sẽ gật đầu chấp thuận.
Bởi vì tôi đã quá mệt mỏi rồi.
..................
Tối hôm đó, tôi vừa mới tắm rửa xong, vẫn còn cuốn khăn tắm quanh người và ngồi sấy tóc dưới sàn nhà. Tôi còn chẳng thèm ngồi lên ghế trước gương đàng hoàng nữa. Bỗng, có tiếng chuông cửa vang lên đột ngột khiến tôi phải tắt ngay máy sấy. Tôi không cần phải tỏ vẻ ngạc nhiên cũng biết đó là ai, không cần ra mở cửa cũng biết là người nào đến. Tôi nhanh chóng thay một bộ quần áo sang trọng trong lúc đợi người của Lôi gia giải thích mọi chuyện với dì Khuê.
Nhìn bản thân tôi trong gương, không khác gì con gấu trúc đã thức chín ngày chín đêm liền. Tôi cũng chẳng buồn trang điểm để che đi sự mệt mỏi và kém tinh thần này.
Dì Khuê mở cánh cửa phòng tôi tôi vừa mới mặc xong chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần bó màu đen giản dị vào. Dì nhìn tôi một cách e ngại, rồi thở dài chỉ tay ra ngoài. "Con đi cẩn thận nhé."
"Con biết rồi."Tôi mỉm cười miễn cưỡng, rồi xách một chiếc túi quai dài màu xám đi ra ngoài phòng. Vừa buộc tóc vổng lên vừa lướt nhanh qua dì Khuê và thẳng tiến ra trước cửa nhà, tôi có chút hơi căng thẳng. Tôi không mấy ngạc nhiên khi nhìn thấy hai anh chàng cao lớn mặc vest đeo kính râm, chỉ cúi đầu chào một cái lấy phép lịch sự rồi đi theo họ, không dám hé nửa lời.
Còn sắc mặt dì Khuê lúc đó, cứ như chuẩn bị đi đưa đám vậy!
Chú Phong từ chỗ làm việc về vừa mới ra khỏi cầu thang máy, giật mình khi nhìn thấy tôi ăn mặc như công sở, chưa kịp hỏi chuyện gì thì tôi đã mở miệng nói trước. "Con đi rồi sẽ về!"Tôi lại nở nụ cười nhạt rồi bước vào trong thang máy cùng hai anh chàng vệ sĩ lực lưỡng kia trước con mắt kinh ngạc của chú.
Cánh cửa cầu thang từ từ khép lại, khuôn mặt của chú Phong cũng đã biến mất. Hai chân tôi trở nên đau nhức như muốn khuỵu xuống. Cả thế giới của tôi bây giờ như đang sụp đổ.
Đến nơi, tại một khách sạn năm sao trải đầy ánh đèn vàng cam lung linh cao ngất hương trời, tôi được một chú vệ sĩ đã đợi sẵn ở trước cổng khách sạn dẫn lên tầng trên. Thang máy dừng lại ở tầng thứ năm mươi, chính là tầng thượng của khách sạn. Ngay khi cửa thang máy vừa mở, đập vào mắt tôi không phải là một thứ gì lạ mà là một chiếc bể bơi không tường thành xây sát với lan can tầng thượng. Không có một bóng người ở dưới đó, cũng như xung quanh tầng thượng này. Chú vệ sĩ một tay giữ cửa, một tay hướng vào phía bên ngoài. "Diệp tiểu thư, mời!"
Tôi cúi nhẹ đầu chào chú vệ sĩ rồi rón rén bước ra ngoài.
Trên tầng thượng không chỉ còn có bể bơi, mà còn có một quán bar nằm bên dưới một lớp ánh đèn vàng sáng huyền ảo ngay đối diện hồ bơi xanh ngắt. Có nhiều bộ bàn ghế trống, chỉ có một cái quần bar nhưng nó cũng vắng bóng người. Tầm nhìn của tôi chỉ là những người mặc đồ vest nghiêm trang như quân phục, đứng nguyên một chỗ không di chuyển. Bọn họ đều hướng mặt về phía tôi, duy chỉ có một người là đang ngồi quay lưng. Người đó ngồi tận sâu bên trong quán bar, nhưng không hiểu sao tôi vẫn nhìn thấy được.
Đó chắc hẳn là người mà thiên hạ đồn đại, bố của Lôi Vĩ Vĩ, người có quyền lực nhất trong thế giới ngầm.
Hít thở một hơi thật sâu, tôi bây giờ mới dám cất bước lên mấy bậc cầu thang ngắn ngủi, vào bên trong quán bar nhờ cánh cửa tự động. Vừa mới đặt chân vào được vài bước, cơ thể tôi bỗng dừng hẳn lại. Với khoảng cách gần như thế này, tôi đột ngột cảm thấy phổi của mình có sức hô hấp rất kém. Người mà tôi cứ tưởng sẽ chỉ gặp được trong trí tưởng tượng, vậy mà lại đang ngồi ngay trước mặt tôi, quay lưng lại như thể gây cảm giác tò mò. Xung quanh ông ta là hàng chục người vệ sĩ như những pho tượng sáp anh dũng, không hề gãi ngứa dù chỉ một lần. Khuôn mặt họ lạnh tanh không một hột máu, hay chỉ một giọt cảm xúc. Tôi nghẹn thở vì không khí căng thẳng này, đôi chân mềm nhũn không dám bước tiếp.
Nhìn từ sau lưng nhưng tôi có thể thấy, dáng ngồi của ông Lôi như tôn mình lên làm chúa tể loài người, hai chân vắt lại, còn hai tay đặt lên hai thành ghế, đầu hơi nghiêng tựa vào mu bàn tay trái. Những ngón tay của bàn tay còn lại thì khẽ nhấc lên rồi hạ xuống theo một nhịp điệu nhất định, liên tục gõ vào thành ghế. Mặc dù âm thanh của chúng phát ra nhỏ tới nỗi có thể ngay cả ông Lôi không nghe thấy, nhưng không hiểu sao từng tiếng gõ đó lại vang lên trong đầu tôi như tiếng của những giọt nước chảy tí tách. Tôi cố gắng điều chỉnh nhịp thở, hai tay nắm quai túi ngày một chặt hơn. Tôi cắn môi suýt bật máu rồi mới có thêm một chút dũng khí, bước chân nhẹ nhàng về phía người đó.
Đi đến bên cạnh ông ta, không để tâm xem ông có liếc nhìn mình một cái không, tôi cúi gập cả người xuống rất lễ nghi, rồi ngẩng mặt lên nói một cách kiên định. "Xin chào! Cháu là Diệp Trúc Y, đã đến theo lời mời của bác ạ."
Lúc này, tôi đã vã mồ hôi tới ướt đẫm lưng áo mặc dù điều hòa ở trong nhà hàng này có lạnh tới tận xương tủy. Tôi nhìn chằm chằm về phía bố của Lôi Vĩ Vĩ, thấy khuôn mặt ông ta khẽ nhếch lên, đôi mắt long sòng sọc trông đáng sợ hơn ma quỷ ấy nhìn thẳng vào con ngươi đang lay động vì sợ hãi của tôi. Tôi đã hơi giật mình, chân theo phản xạ định lùi ra đằng sau nhưng rất may, tôi đã kiểm soát được hành động của mình.
Tôi vẫn nhớ mãi, lần đầu tiên nghe giọng của người đàn ông này là hôm kỉ niệm ngày cưới của bố mẹ Hàn Băng Vũ. Giọng ông uy nghiêm, đáng sợ và đầy sự khắc nghiệt đã vang lên khiến bản thân tôi còn thấy hoảng hốt. Tôi vẫn nhớ được y nguyên giọng nói đó nghe như thế nào. Nó luôn luôn vẳng lại tai tôi mỗi khi có ai đó nhắc tới ông.
Giờ đã được chứng kiến tận mắt, tôi còn sợ hơn gấp ngàn lần trong tưởng tượng. Tôi nghĩ, nếu tính cách Lôi Vĩ Vĩ giống ông ấy, chắc đến mặt của Lôi Vĩ Vĩ tôi cũng không dám ngẩng lên nhìn.
Cũng may, Lôi Vĩ Vĩ không như vậy!