Chương 12-1: Gần trong tầm tay, xa trong tâm trí
Lúc tôi vừa dứt lời, cái cảm giác "cả thế giới tẩy chay" bỗng chợt ùa về bên trong tôi. Tôi cảm thấy rằng trái tim mình vừa bị chính miệng mình phản bội. Tôi chăm chú nhìn biểu cảm trên gương mặt của Lôi Vĩ Vĩ. Sự tức giận của cậu ấy cứ không phải như ánh sáng mặt trời hay mặt trăng, thay vào đó là một cảm giác kinh ngạc mập mờ, không rõ ràng giống như ánh đèn của các vì sao trên bầu trời.
Tôi cố kìm cho nước mắt không chảy ra, cất tiếng nói. "Cậu có biết thời gian qua tôi đã chịu đựng như thế nào không? Bị cậu dọa nạt, cá lớn nuốt cá bé, rồi còn tự ý coi tôi là đàn em, sai bảo này nọ. Tôi muốn hỏi từ lâu rồi, rằng cậu làm gì có quyền làm như vậy? Cậu nói cậu thích tôi, cậu nói với mọi người cậu thích tôi, nhưng cậu có biết cái cảm giác khi bị mọi người nhìn vào một cách khinh bỉ không? Tôi bị bạn bè xa lánh, bắt nạt, là do ai? Tôi muốn tránh mặt cậu, bởi vì tôi không muốn nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét này của cậu nữa. Cậu làm đảo loạn cuộc sống của tôi, cậu phá hủy đi tất cả những gì tôi may mắn có được. Tôi từ khi gặp cậu tới giờ, chưa một lần nào muốn trở thành đàn em của cậu hay dính líu tới cậu cả. Đừng tưởng mình là người giàu, người có quyền mà có thể đàn áp được tôi. Tôi không phải chó hay những loài động vật khác, cũng không phải đồ vật, mà tôi là con người."Tôi không thể kìm lại được nước mắt nữa, liền để mặc cho nó tuôn trào. Đến khúc cuối, tưởng chừng như sự tức giận chứa đựng trong tôi bấy lâu nay đã bùng phát không đúng lúc, tôi đã hét đến lạc cả giọng, rát cả cổ.
Lôi Vĩ Vĩ trùng mắt xuống, nhìn tôi từ đầu tới cuối, không rời mắt đi dù chỉ một giây ngắn ngủi. Tôi khóc, nước mắt lăn dài trên má, rồi nhỏ xuống cổ, xuống áo và rồi xuống mặt đất. Tôi không còn tâm trí để mà dùng tay lau nước mắt đi nữa. Không để Lôi Vĩ Vĩ nói một từ, tôi lại tiếp tục vận khí công rồi gào. "Bấy lâu qua tôi đã nhẫn nhịn chịu đựng như vậy, là vì tôi luôn coi cậu là một người bạn thân thiết. Nhưng tôi không biết, thực sự trong đầu cậu coi tôi là bạn bè, hay thứ đồ chơi nữa!"Tôi nức nở đến tức ngực, nói xong luôn phải dừng lại để thở hổn hển. Mắt tôi mờ đi, cả chiếc kính trước mắt cũng vậy. Tôi sợ rằng nếu Lôi Vĩ Vĩ chỉ cần nói một câu, tôi sẽ nhanh chóng trở nên cạn lời.
Trong chốc lát, tôi đã chẳng còn nhìn rõ khuôn mặt của Lôi Vĩ Vĩ nữa, chỉ biết rằng cậu vẫn đứng nguyên như một bức tượng buồn rầu, cứ đứng mãi mà không biết tới di chuyển là gì.
Bỗng, một giọt nước mưa từ trên trời rơi xuống đỉnh đầu tôi. Rồi cứ thế, hai giọt, ba giọt, và cuối cùng là ông trời đã giáng một trận mưa to đổ ập xuống, cứ như đang khóc thương cho số phận của hai người chúng tôi vậy. Mặc dù chỉ là mưa, một thời tiết rất bình thường, nhưng trong hoàn cảnh này tôi không thể coi thường nó được. Bởi vì từng giọt từng giọt chảy xuống như đang xát muối vào vết thương chưa lành trong trái tim tôi.
Tôi lại muốn chạy tới ôm cậu ấy, bất chấp cơn mưa bất chợt này và nói: "Lôi Vĩ Vĩ, những lời tôi nói không phải sự thật đâu, tôi chỉ làm vậy là muốn tốt cho cậu, cho cả hai mà thôi. Đừng ghét bỏ tôi, đừng rời xa tôi, đừng đi..."
Nhưng mọi thứ đã quá muộn rồi, đã muộn từ trước khi tôi nói rồi. Lôi Vĩ Vĩ cứ đứng đực ở đó, dưới trời mưa. Mái tóc phồng bồng bềnh của cậu trong chốc lát đã bị ướt đẫm, từng sợi tóc rủ xuống trước mặt, đọng lại bao nhiêu dấu mưa ở trên. Cả người hai chúng tôi cùng ướt sũng, nhưng chẳng ai rời đi, chẳng ai che chở cho ai, cũng chẳng ai nói thêm một câu quan tâm.
Lôi Vĩ Vĩ, tôi thật sự không biết làm thế nào để bù đắp cho lỗi lầm tôi đã làm trong ngày hôm nay nữa. Tôi chỉ biết xin lỗi, tôi nhút nhát, xấu tính như vậy đó!
Sự can đảm giờ đây đã không còn, tôi như một chú chim sẻ, cứ hễ thấy ai lại gần là vội vàng né tránh và bay đi thật xa. Tôi như một con ruồi, không biết người ta có tiến lại gần mình hay không nhưng vẫn cứ bay đi thật xa.
"Có thật không? Những lời cô nói là thật?"Lôi Vĩ Vĩ lặng thinh cuối cùng cũng cất được một câu. Giọng cậu ấy không còn đáng sợ, không còn giận dữ, cũng chẳng có gì ngạc nhiên, chỉ là sau khi nghe thấy như vậy, tôi lại thấy đau tới cắt gan xẻ thịt thế này?
Mặc dù giọng nói ấy chứa đứng cảm xúc với con số 0.
Tôi hít thở một hơi thật sâu, rồi gật cái đầu nặng trịch xuống một cách chắc chắn. "Đúng vậy, lần này tôi tuyệt đối không nói dối. Cậu cút đi cho rồi, đi khuất khỏi tầm mắt tôi đi, khuất khỏi cuộc đời tôi đi."
Dưới cơn mưa lớn, tôi vừa mở rộng miệng ra quát tháo. Nước mưa mặn chát như nước mắt, thả vào trong miệng rồi chui xuống cổ họng vốn đã rất xót thì lại càng làm cho nó thêm đau đớn. Tôi muốn nói thêm, nhưng thật tiếc, tôi đã không nói được gì tốt đẹp hơn.
"Được, nếu đó là ý cô muốn."Đến cuối cùng, tôi lại cúi mặt xuống, không thèm nhưng thực ra không muốn liếc nhìn dáng người lúc bỏ đi của cậu ấy, bởi vì tôi sợ rằng nếu tôi có theo dõi bóng lưng ấy, tôi lại mất đi kiểm soát của bản thân, lại sẽ chạy tới ngăn cản cậu ấy.
Cậu ấy cứ bước đi như vậy, vĩnh viễn bước ra khỏi cuộc đời của tôi. Tôi chẳng làm gì ngoài việc đứng đờ đấy, lắng nghe tiếng mưa rải rác xung quanh tới muốn ngất xỉu.
Tiếng bước chân của cậu ấy bỗng ngưng lại. Tôi tưởng chừng như nó đã bị tiếng nước chảy át mất, nhưng thực ra thì là Lôi Vĩ Vĩ đã thực sự không cất bước tiếp nữa. "Trời mưa rồi, cô... cũng nên vào trường đi."Lôi Vĩ Vĩ thực sự làm tôi kinh ngạc. Cậu ấy đã không bỏ đi lạnh lùng như ánh nắng vừa rồi, mà còn dừng lại nói với tôi một câu chứa đầy sự quan tâm như những tán cây ở trên đầu tôi đang cố nghiêng xuống, rủ xuống để có thể che chắn được phần nào nước mưa giúp tôi.
Nhưng tôi biết, đây là sẽ lần cuối của cuối tôi sẽ nhận được sự lo lắng của cậu.
Và rồi, tôi cũng chịu ngẩng mặt lên, thì lúc đó tôi đã không còn nhìn thấy Lôi Vĩ Vĩ.
Tóc tai tôi bám dính lấy khuôn mặt tôi bởi nước mưa. Bây giờ, tại vị trí này, chỉ có còn một mình tôi đứng trong sự cô độc và lạnh lẽo. Tôi dần dần cụp hai mắt xuống, lờ đờ nhìn về quãng đường Lôi Vĩ Vĩ đã đi. Cơ thể tôi như đang thả lỏng dần, vì tôi nghĩ rằng mình đã hoàn thành được công việc bản thân đã hứa với ông Lôi. Có vẻ tôi đã thành công rồi, đúng, thành công nhưng lại mất đi tình người, mãi mãi.
Mãi mãi...
Cơn mưa xối xả không ngừng giảm đi mà ngày một to hơn. Nó như đang cố ý nhấm chìm tôi trong biển cảm xúc, như muốn tôi quỵ xuống và đầu hàng trước sự phản bội của mình đối với Lôi Vĩ Vĩ. Và sau đó chân tôi như bị trút hết sức lực, ngã gập xuống. Tôi quỳ hai đầu gối bị dập mạnh xuống đất, cảm thấy đau xót vô cùng, nhưng có những chỗ còn đau hơn thế này gấp vạn lần. Tôi đưa tay lên ôm mặt, khóc nấc lên. Tự hỏi tại sao lúc Lôi Vĩ Vĩ còn ở đây, tôi không khóc bật ra tiếng như vậy. Từng tiếng khóc đau thương vang lên, nhưng lại bị át đi bởi tiếng mưa, khiến cho nhiều người nào đó tồn tại trên thế gian này, không còn nghe thấy tiếng kêu gào bi đát này của tôi nữa.
Tạm biệt Lôi Vĩ Vĩ, mặc dù tôi sẽ không đi đâu xa cả, vẫn sẽ ở gần cậu, gần trong gang tấc.
Gần như vậy, nhưng thật ra lại là xa tới tít tắp mù khơi, vĩnh viễn không bao giờ có thể chạm tới lần thứ hai.