Chương 63: Sự lạ liên tiếp
Con Độc Diên Huyết Lệ thân dài năm thước, đuôi dài tới gần một trượng, giống hệt một con mối khổng lồ, khắp mình đầy những vẩy đỏ, tướng mạo cực kỳ hung ác, khiến ai trông thấy cũng phải hết vía.
Chú vượn con thì vừa gầy vừa bé, trông chẳng có mẽ chút nào, nhất là khi nó đứng cách con mối có ba thước, sự chênh lệch lại càng quá rõ rệt. Hạ Thiên Tường không khỏi lo thầm, bèn hỏi Phi Quỳnh :
- Quỳnh tỷ thử liệu xem Tiểu Bạch có thắng nổi con quái vật kia không?
Vừa nói dứt lời Tiểu Bạch chợt quay phắt đầu lại nhìn Phi Quỳnh khẹc khẹc mấy tiếng, Phi Quỳnh cười nói :
- Tường đệ đừng lo, Tiểu Bạch cam đoan thế nào cũng thắng, nó còn xui mình đánh cuộc với Ban cô nương kia!
Nàng nói câu đó bằng một giọng hơi cao, Bích Ngọc thoáng nghe thấy khi nào chịu được, bèn cười khẩy mấy tiếng, nói với sang :
- Trọng Tôn cô mương đã nắm chắc thắng thì ta thử đánh cuộc chơi cũng thú.
Phi Quỳnh cười nói :
- Cô nương muốn đánh cuộc cái gì?
Bích Ngọc đôi mắt đong đưa liếc Hạ Thiên Tường một cái tình tứ rồi nói :
- Nếu con Độc Diên Huyết Lệ thắng thì cô phải để Hạ Thiên Tường ở đây với ta ba hôm.
Hạ Thiên Tường nghe xong mặt đỏ bừng, vừa toan lên tiếng cự lại thì Trọng Tôn Phi Quỳnh gật đầu nói :
- Được, được, còn nếu Tiểu Bạch thắng thì sao?
Bích Ngọc trầm ngâm một lát rồi nói tiếp :
- Nếu như Tiểu Bạch thắng, thì ta sẽ đem những con thú vật đi chỗ khác không lý gì đến chuyện của các người ở đây nữa, ngoài ra ta còn hứa, sau này nếu có dịp thế nào ta cũng giúp Hạ Thiên Tường một lần.
Phi Quỳnh gật đầu cười nói :
- Được lắm tôi tán thành lối đó...
Vừa nói con vượn lại quay lại khẹc khẹc thêm mấy câu nữa, Bích Ngọc khen rằng :
- Con vượn này khôn quá nhỉ! Nó nói gì thế?
Phi Quỳnh cười nói :
- Nó bảo nếu con mối không dám xông lên mà chạy lùi về thì kể như cô nương thua cuộc.
Bích Ngọc phì cười :
- Con Độc Diên Huyết Lệ của ta, miệng có dãi độc phun ra ch.ết người, đuôi nó đập vào đá, đá phải vỡ, việc gì nó phải sợ con vượn oắt con kia? Được rồi, ta bằng lòng đánh cuộc như thế, nếu bên nào bỏ chạy thì kể như bên ấy thua cuộc.
Bích Ngọc nói xong, miệng ngậm lại mấy tiếng thật dài tựa hồ có ý thúc dục con mối mau mau đem hết toàn lực ra tấn công. Con mối đỏ nghe lệnh chủ nhân tức thì chiếc đuôi dài đỏ như máu cong lên quật qua quật lại, làm cho phấn đá bay mù mịt hai mang phồng lớn như hai quả bóng, hình như sắp sửa phun rãi độc vào mặt Tiểu Bạch. Hạ Thiên Tường thấy vậy đang thấp thỏm lo thay cho Tiểu Bạch. Thốt nhiên con vượn khóc ào lên ba tiếng, giọng nghe cực kỳ quái gở, khóc xong nó lại cười khạch khạch lên ba tiếng thật to. Thật kỳ quái, con mối đỏ kia vừa rồi đã thủ thế lấy oai, định phát tác, vậy mà khi nghe con vượn cất tiếng khóc, nó bỗng co rúm người lại toàn thân run lẩy bẩy, hình như có vẻ sợ sệt lắm thì phải. Bích Ngọc thấy thế kinh ngạc vô cùng, vừa định ra lệnh cho nó tiến lên, chợt nghe Tiểu Bạch cười lên ba tiếng.
Cái tiếng cười khành khạch cực kỳ trối tai của con vượn vừa cất lên thì con Độc Diên Huyết Lệ đã kinh hãi rụng rới, không sao trấn tĩnh được, lập tức quy đầu chạy thật nhanh về nằm nép bên chân Bích Ngọc, những chiếc vảy đỏ trên mình đều run lên lẩy bẩy. Hạ Thiên Tường cũng ngẩn người, không hiểu thế là nghĩa lý gì, chàng bèn hỏi Phi Quỳnh :
- Quỳnh tỷ...
Phi Quỳnh vội ngắt lời :
- Đừng vội, đợi lát nữa hãy nói!
Bích Ngọc vốn tính cuồng ngạo tư cao, trừ Hiên Viên Pháp Vương và Kim Hoa Thánh Mẫu ra, thì xưa nay chưa từng chịu ai bao giờ. Nay thốt nhiên bị cái nhục này, bất giác thẹn quá hóa giận, vung giơ tay phóng ra một chưởng, đập ch.ết con Độc Diên Huyết Lệ lập tức.
Phi Quỳnh thấy nàng tàn nhẫn như vậy, vừa thốt lên một tiếng ủa thì Bích Ngọc đã ngâm lên một tiếng, tức thì con quái điểu hình giống như miêu ưng đã hiện ra trên đỉnh Phi Ma Bích rồi bay vù xuống.
Thoạt đầu Hạ Thiên Tường tưởng Bích Ngọc định dùng con chim quái điểu đó để lấy lại sĩ diện, nên chàng ngầm tụ công lực Càn Thiên chỉ, chuẩn bị tập kích. Nào ngờ quái điểu còn ở trên lưng chừng vách núi, Bích Ngọc đã phất ống tay áo, thân hình bay bổng lên cao tới năm trượng rồi nhảy lên ngồi lưng con quái điểu.
Phi Quỳnh tuy nhận thấy Bích Ngọc tâm địa độc ác, nhưng cũng phục nàng là người trọng tín nghĩa, nói đi là đi không lôi thôi gì hết bèn ngẩng đầu lên trời mỉm cười gọi với :
- Ban cô nương đừng để tâm chuyện này nữa, thua được là sự thường và sở dĩ Tiểu Bạch chế ngự được Bích Hổ chẳng qua là vì nó hiểu phương pháp đó thôi chứ có tài giỏi gì đâu!
Bích Ngọc nghe gọi, lại sai chim quay lại đứng trên không cười nói :
- Đối với chuyện được thua xưa nay tôi vẫn không để tâm đến. Nhưng tôi có một lời tung cáo cần phải nói với cô nương.
Phi Quỳnh cười :
- Cô nương có điều gì xin cứ cho biết.
Bích Ngọc chỉ Hạ Thiên Tường cười nói :
- Tường đệ của cô nương thật là một thiếu niên anh tuấn khiến trong bụng tôi không khỏi ái mộ.
Hạ Thiên Tường nghe xong hai tai chợt nóng bừng, mặt đỏ như gấc chín, Phi Quỳnh vẫn thản nhiên, mỉm cười nói :
- Cô nương đã mến chàng thì cứ tự nhiên mà chiếm đoạt.
Bích Ngọc bắt con chim hạ thấp xuống lượn đi lượn lại trên không, mỉm cười nói :
- Ta ở Man Hoang thường vẫn lấy làm tự hào về sắc đẹp của mình, nhưng nay gặp cô nương mới biết là mình còn kém xa. Vậy nên lúc nào đó cô nương ở bên chàng thì ta quyết không hạ thủ không thì...
Nói đến đây chợt dừng lại thay vào một chuỗi cười giòn khanh khách, rồi lấy tay vỗ nhẹ lên lưng quái điểu, con chim lập tức bay vụt lên không lẩn vào đám mây biến mất. Hạ Thiên Tường đưa mắt nhìn theo cau mày có vẻ nghĩ ngợi. Phi Quỳnh mỉm cười tinh nghịch ngâm:
“Người tiên cưỡi hạc lên mây,
Mặc cho quái vật phơi thây giữa trời”.
Thiên Tường bật cười nói :
- Ban Bích Ngọc độc ác tàn nhẫn như thế ai dám đến gần? Thân cận với cô ta thì rồi thế nào cũng có lúc cô ta đối phó với mình như đối phó với hai con quái vật vừa rồi.
Phi Quỳnh lắc đầu :
- Tường đệ đừng nghĩ thế. Người con gái này tuy lòng dạ hung độc mắt hơi lẳng lơ, nhưng lại biết rất nhiều thứ tiếng, giỏi huấn luyện thú vật, võ công cũng vào bực thượng thừa, kể cũng là bực tuyệt đại kỳ tài, trên đời hiếm thấy. Nếu Tường đệ khéo biết lợi dụng khiến nàng cải tà quy chính, thì thật là công đức vô lượng!
Hạ Thiên Tường chợt hoảng hốt kêu lên :
- Quỳnh tỷ! Quỳnh tỷ! chúng ta chỉ mãi xem mấy con thú giao đấu mà quên phứt đi mất, không biết bọn Kim Đao Tân Nhị Lang trốn đi đâu mất cả rồi!
Phi Quỳnh ngẩng lên nhìn, quả thấy dưới chân Phi Ma Bích, trừ mình và Hạ Thiên Tường ra thì không còn ai nữa. Giữa lúc ấy, Hạ Thiên Tường trỏ tay lên vách núi, mỉm cười nói :
- Bọn hung tà vô sỉ tuy trốn bỏ hết rồi, nhưng bộ Hộ Huyệt Long Lân chúng vẫn còn để trên vách núi kia.
Phi Quỳnh ngước mặt trông lên mỉm cười bảo Tiểu Bạch :
- Tiểu Bạch mày ngồi đây với Đại Hoàng, để chúng ta lên đầu vách đá lấy bộ nhuyễn giáp xuống cho.
Nói xong nàng lại bảo Hạ Thiên Tường :
- Bây giờ tôi và Tường đệ mỗi người nhảy lên một đầu xem ai lấy bộ nhuyễn giáp trước.
Hạ Thiên Tường mỉm cười gật đầu, rồi hai người cùng hóa thành hai luồng khói một xanh một đen bay vụt lên vách núi. Hai người tư thế ngang nhau, công lực ngang nhau nếu cứ thẳng thân so tài, thì Phi Quỳnh còn hơn Hạ Thiên Tường nửa bực, nhưng trong khoảng cách mười ba, mười bốn trượng cũng khó lòng phân biệt được ai cao thấp.
Vì thế hai người đã đồng thời nhảy lên cùng một lúc, thì tất cũng đồng thời nhảy lên tới hòn đột thạch trên vách núi để bộ nhuyễn giáp cùng một lúc.
Nhưng khi hai thân hình họ còn cách hòn đột thạch chừng năm thước, chợt thấy bộ nhuyễn giáp tự động bay lên đầu vách núi. Hạ Thiên Tường thấy trên bộ nhuyễn giáp còn buộc một sợi dây mây nhỏ chợt tỉnh ngộ nghĩ ra biết rằng đối phương đã cố ý xếp đặt từ trước bất giác nổi giận quát to :
- Đồ chuột nhắt vô sỉ nào nấp trên vách núi thế?
Trên đỉnh Phi Ma Bích chợt nổi lên một chuỗi cười ha hả rồi năm bóng người đột nhiên xuất hiện.
Ba người lùn chính là bọn Đông Doanh tam nụy còn hai anh chàng da đen chính là bọn Thân Độc song quái. Phi Quỳnh thấy năm tên gian đồ, đều ở cả trên đỉnh vách núi, biết là trúng kế, hoàn cảnh đột nhiên trở nên nguy hiểm, bèn vội gọi Hạ Thiên Tường.
- Tường đệ cẩn thận bọn họ trên cao mình ở dưới.
Vừa nói tới đây, ba tên giặc lùn đã đồng thanh cười một cách gian ác, mỗi người ném một nắm cát đen hợp lại thành một đám mây mùi tanh tưởi xông lên lộn mửa, úp chụp xuống đầu Hạ Thiên Tường và Phi Quỳnh. Hạ Thiên Tường vừa toan cầm tấm lưới nhện đỏ ra đỡ thì bên tai đã nghe những tiếng ầm ầm rung chuyển mặt đất. Thì ra Thân Độc song quái đã vận sẵn lên đỉnh núi những tảng đá rất lớn, chờ đến lúc đó mới đẩy xuống.
Cát độc tưới xuống như mưa sa, đá rơi ầm ầm như sấm dậy, cả hai đều khó tránh huống hồ Phi Quỳnh và Thiên Tường lại đứng chỗ vách đá cheo leo, cách mặt đất tới mười ba, mười bốn trượng.
Tình thế thật vô cùng nguy hiểm, mắt đã trông thấy rõ ràng là hai vị thiếu niên kỳ hiệp và hai con linh thú chắc chắn không thoát khỏi kiếp số.
Cục diện nguy hiểm muôn phần, đành hãy tạm thời gác lại và quay sang câu chuyện đỉnh núi Côn Luân.
Nguyên do câu chuyện xảy ra, đúng như Phi Quỳnh dự đoán. Người lấy trộm đứa trẻ trong cung Tịch Diệt không ai ngoài Côn Luân Dật Sĩ Hướng Phiêu Nhiên.
Hướng Phiêu Nhiên ngày đó tuy bị Hạ Thiên Tường và Phi Quỳnh hãm ở trên đỉnh núi Côn Luân, ném thư vào cung Côn Luân tuyên bố tội ác của hắn. Nhưng phong thư đó chẳng may lọt vào tay một kẻ tâm phúc của Hướng Phiêu Nhiên. Thế là tên này vội vàng lên đỉnh núi cứu hắn xuống.
Sau khi được cứu sống Hướng Phiêu Nhiên còn sợ Hạ Thiên Tường biết mình chưa ch.ết, có khi lại tìm lên cung Côn Luân lần nữa bèn dặn xuống tên đệ tử tâm phúc, ngầm gây thế lực đề phòng mọi mặt, còn mình thì xuống núi tìm một nơi kín đáo ẩn tích ít lâu và luyện thêm mấy môn võ công hung độc, rồi trở về Côn Luân chấp chưởng môn hộ.
Hướng Phiêu Nhiên trong bụng đã tính toán như vậy, lại nhân gặp cơ duyên may mắn lọt vào cung Tịch Duyệt, nhờ một nơi bí mật không giao tiếp với người đời, hắn được yên tâm gắng công khổ luyện hai môn công lực đó.
Trong cung Tịch Diệt, người nào cũng che mặt bằng một mảnh sa đen. Trừ Mai Ưu Cư Sĩ một vị có toàn quyền khống chế hết thảy các nhân vật trong cung và có tâm cơ riêng ra còn phần nhiều người nào cũng như cây khô hết nhựa, chẳng ai muốn nói chuyện với ai, thậm chí cũng chẳng biết tên họ của ai nữa. Nhưng Hướng Phiêu Nhiên thì hữu tâm mà Lộc Như Ngọc thì lại vô tình, dần dần hắn đã nhận ra nàng và lại còn thăm dò biết nàng có thai với Hạ Thiên Tường nữa.
Hướng Phiêu Nhiên đã tổn phí bao nhiêu tâm huyết, mới chiếm được địa vị Chưởng môn nhân mà hắn khao khát mơ tưởng bao nhiêu lâu nay, không ngờ lại bị Hạ Thiên Tường phá hoại, vì thế hắm giận chàng thâm nhập cốt tủy, bèn chờ đứa bé được đầy tháng, lén ẵm trộm đi, định dùng cớ đó uy hϊế͙p͙ Hạ Thiên Tường khiến chàng phải giữ mồm giữ miệng, không phanh phui những sự thật bí mật của hắn ra hoặc giả dùng đứa trẻ làm mồi nhử chàng tới một nơi kín đáo, giết phắt đi trừ hậu họa.
Không ngờ khi Hướng Phiêu Nhiên bề trộm đứa trẻ, Lộc Như Ngọc tuy không có đấy, nhưng vẫn bị một người tự xưng là “Tịch Mịch lão nông” tức Vạn Mai Lão Nông Tần Lạc Phố bắt gặp.
Hôm ở trên đỉnh Vấn Thiên, Tần Lạc Phố không phải bỗng dưng mất tích, ông ta nhân có tính hiếu kỳ, nên nửa như bị dụ, nửa tự động nhảy vào một căn động bí mật tối om, do Mai Ưu Cư Sĩ dựa vào hình thế thiên nhiên lại thêm nhân công tu bổ sửa sang, một cách vô cùng khéo léo, con người mắt thường khó lòng mà tìm ra được.
Vào lọt cung Tịch Diệt, Tần Lạc Phố lại cảm thấy yên tâm. Ông vẫn lăm le chờ có dịp nào sẽ thay mặt Hạ Thiên Tường tố cáo nỗi lòng của chàng cho Lộc Như Ngọc rõ.
Nhưng Mai Ưu Cư Sĩ đã biết Tần Lạc Phố và Lộc Như Ngọc có liên quan với nhau, nên đề phòng cực kỳ nghiêm mật, không cho hai người có dịp nói chuyện riêng.
Tần Lạc Phố vào cung không bao lâu, Lộc Như Ngọc lại sinh một đứa con trai. Ông cũng mừng hộ Hạ Thiên Tường. Tự nghĩ trong cung Tịch Diệt tĩnh mịch an toàn, chi bằng hãy cứ tạm ở đây một thời gian bảo hộ hai mẹ con Lộc Như Ngọc, chờ Hạ Thiên Tường được lối vào sẽ tính sau.
Bữa đó, Tần Lạc Phố chợt thấy Mai Ưu Cư Sĩ nhân lúc Mai Ưu cốc có người lạ mới tới, bèn do đường hầm dưới đất đi ra. Ông bèn vội vã tìm đến chỗ ở Lộc Như Ngọc định thổ lộ hết mọi chuyện bên ngoài cho nàng nghe.
Nào dè chưa gặp được mặt Lộc Như Ngọc đã trông thấy vị Tịch Mịch chưởng môn bế đứa con nàng chạy trốn. Tần Lạc Phố cũng không biết vị Tịch Mịch chưởng môn này là ai, nhưng thấy hắn bắt trộm đứa con của Lộc Như Ngọc thì kinh hãi rụng rời lập tức đuổi theo.
Đuổi tới ngoài một trăm dặm mới theo kịp, hai người ác đấu một trận kết quả Hướng Phiêu Nhiên bị trúng mấy chưởng Ban Thiền, Tần Lạc Phố cũng bị trúng một chưởng Hắc Sát Huyền Âm Thủ của Hướng Phiêu Nhiên mới luyện thành, bắp đùi trái còn trúng thêm ba mũi Thiên Lục Thần Trâm nữa.
Một chưởng Hắc Sát Huyền Âm Thủ tuy mạnh Tần Lạc Phố nhờ có nội công thâm hậu còn có thể gắng gượng được, nhưng đến ba mũi Thiên Lục Thần Trâm uy lực quá ư lợi hại, khiến ông không thể không liều tự chặt một chân rồi giương mắt nhìn Hướng Phiêu Nhiên bế đứa bé cười ha hả, bỏ trốn một mạch.
Hướng Phiêu Nhiên đi khỏi Tần Lạc Phố vì mất máu nhiều quá nên vết thương bị trúng Hắc Sát Huyền Âm Thủ nhân cũng vì thế mà nặng thêm, làm cho ông ngất đi nằm mê man trên vũng máu. May nhờ có một người trong thôn tốt bụng cõng về nhà chạy chữa nên mới thoát ch.ết. Tuy nhiên muốn bệnh tình khỏi hẳn cũng phải điều dưỡng một năm hoặc nửa năm nữa.
Lộc Như Ngọc từ hồi vào cung Tịch Diệt, tơ lòng đã dứt thân như khúc gỗ, không còn cảm giác gì nữa, không ngờ đến khi sinh được đứa con, dần dần nàng lại thấy yêu đời ham sống. Lúc này thấy đứa con yêu bị mất tích nàng kinh hãi rụng rời tưởng chừng như người xảy chân rơi từ núi cao xuống dưới vực thẳm, thần hồn mê mẩn, không còn kịp suy nghĩ gì nữa thét lên một tiếng thê thảm, rồi đâm đầu chạy ra khỏi cửa cung.
Nhưng nàng không biết đứa con của nàng bị ai cướp và tìm ở đâu nên chỉ như một người điên, chạy lăng quăng khắp chốn thấy ai bế trẻ con cũng giằng lấy xem mặt.
Đây nói về Hướng Phiêu Nhiên về tới Côn Luân nói dối rằng vừa đi vân du trở về. Rồi lão sai các đệ tử ra ngoài tu luyện ngoại công, chỉ giữ lại mấy đệ tử tâm phúc. Đứa bé con thì lão nuôi một người ɖú sữa chăm chút và cho lên ở trên đỉnh núi Côn Luân. Dưới chân núi lão lại mai phục mấy loại ám khí tối lợi hại. Khi lão vừa bố trí xong xuôi thì truy binh cũng vừa kéo tới.
Truy binh đây tức là Mai Ưu Cư Sĩ người biết rõ lai lịch của lão và ba tay võ nghệ xuất quần trong cung Tịch Diệt. Vừa trông thấy bốn người kéo đến, Hướng Phiêu Nhiên vùng cười ha hả nói :
- Mai Ưu Cư Sĩ ngươi đã biết rõ chân tướng của ta thì ta cũng chẳng lạ gì lai lịch của ngươi, ngươi chính là Ngũ Độc Phi Thi Mạc Tử Kính một kẻ đại gian đại ác tội lỗi chất cao như núi cả hai phe hắc bạch đều không dung nổi, có đúng thế không?
Mạc Tử Kính cười nhạt một tiếng chưa kịp trả lời. Hướng Phiêu Nhiên lại trỏ ba người bịt mặt cùng đi với Mạc Tử Kính nói :
- Đừng nói ngươi mà tên tuổi lai lịch ba người này ta cũng biết hết.
Mạc Tử Kính có vẻ không tin đăm đăm nhìn hắn bảo :
- Ngươi thử nói ta nghe xem có đúng không?
Hướng Phiêu Nhiên cười nói :
- Bọn họ đếu là bạn chí giao của ngươi khi trước, một người là Độc Phật Không Không hòa thượng, một người là Nụy Cước Đà Long Bào Nhất Phi, còn một người là Thất Thủ Dạ Xoa Ngưu Lăng Nguyên!
Bọn Mạc Tử Kính giật mình kinh sợ, không hiểu sao hắn lại biết rõ như thế, Hướng Phiêu Nhiên lại nói tiếp :
- Không những ta biết rõ lai lịch các ngươi, mà ta còn biết ý các ngươi định lợi dụng danh nghĩa cung Tịch Diệt để chiêu tập những tay võ lâm cao thủ có tâm sự yếm thế đau khổ dần dần biến họ thành vây cánh để mưu đồ việc lớn nữa kia.
Mạc Tử Kính lạnh lùng nói :
- Ngươi thật là một kẻ có tâm cơ! Nhưng trước hết ta hãy hỏi ngươi một câu: ngươi bắt đứa con mới đẻ của Tịch Mịch công chúa về đây là có dụng ý gì?
Hướng Phiêu Nhiên đôi mắt quắc lên, như tóe ra những tia sáng hung dữ, nghiến răng nói :
- Ta muốn báo thù!
Mạc Tử Kính hỏi :
- Ngươi và Lộc Như Ngọc có thù oán gì?
Hướng Phiêu Nhiên lắc đầu :
- Ta không thù gì Lộc Như Ngọc, nhưng ngươi nên biết rằng đứa con trai nàng tức là máu huyết của Hạ Thiên Tường, mà Hạ Thiên Tường là kẻ thù không đội trời chung của ta.
Bọn Mạc Tử Kính chưa kịp nói gì, Hướng Phiêu Nhiên trong bụng đã có tính toán từ trước, nên hắn không cần giấu giếm, thuật hết câu chuyện mình mưu đoạt địa vị Chưởng môn và bị Hạ Thiên Tường phá hoại như thế nào, cho bọn Mạc Tử Kính nghe. Không Không hòa thượng cười mộ cách quái gở rồi nói :
- Nếu vậy thì chúng ta cũng cùng chung một quân thù, giữa Hạ Thiên Tường và chúng ta cũng có nhiều chuyện bất bình!
Rồi hắn đem chuyện đánh cuộc với Hạ Thiên Tường ở Chung Nam tử cốc, đoạt được trái Càn Thiên Tích Lịch lại quên không hỏi cách sử dụng, thành ra một vật võ lâm chí bảo lại thành một vật vô dụng thế nào, kể hết cho mọi người nghe. Hướng Phiêu Nhiên lại lấy làm cao hứng cười ha hả :
- Thấy các ngươi tới Côn Luân, ta đã nảy ra cái ý muốn hợp tác. Bây giờ càng nghe chuyện ta càng nhận thấy không thể không hợp tác được.
Mạc Tử Kính nhướng mày nói :
- Ngươi muốn thế nào thử nói ta xem có hợp tác được không?
Hướng Phiêu Nhiên trỏ lên đỉnh núi Côn Luân nhơn nhơn đắc ý nói :
- Đứa con Hạ Thiên Tường bị ta giấu trên ngọn núi kia, dưới chân núi đều có đặt mai phục. Bây giờ ta chỉ cần phao ngôn lên là Hạ Thiên Tường thế nào cũng tìm đến. Ta sẽ uy hϊế͙p͙ hắn phải nói cho ta biết cách dùng trái Càn Thiên Tích Lịch thế nào, sau đó ta mới giết ch.ết hai cha con hắn đi, thế là ổn chuyện. Tới Tết Trung Thu sang năm, các vị cao thủ từ bốn phương tám hướng đều tụ tập ở ngọn Thái Bạch phong núi Chung Nam Sơn, ta sẽ ngầm phóng trái Tích Lịch ra giết sạch một mẻ, như vậy trong làng võ lâm chỉ còn sót lại có bọn ta, tha hồ làm mưa làm gió, bá chiếm hoàn cầu còn ai tranh vào đó được nữa?
Mạc Tử Kính cũng hơi động sắc mặt, gật đầu nói :
- Ngươi tính toán như vậy kể cũng hợp lý!
Hướng Phiêu Nhiên lại cười nói :
- Nếu chư huynh thành thực hợp tác thì cứ ở luôn đây luyện tập thần công và đợi Hạ Thiên Tường đến chịu ch.ết, chả cần phải về cung Tịch Diệt làm gì cho mất công.
Mạc Tử Kính còn đang suy nghĩ, Hướng Phiêu Nhiên đã cười nói tiếp :
- Chư huynh yên tâm tôi và Mạc huynh cùng chấp chưởng môn phái Côn Luân không phân chính phó, còn ba vị đây chúng tôi xin mời làm hộ pháp cho bổn phái.
Bọn Mạc Tử Kính nghe có vẻ bùi tai bèn gật đầu ưng thuận. Thế là từ đó năm người cùng nghiên cứu mấy môn công lực hung độc. Hướng Phiêu Nhiên còn phái người tâm phúc đi khắp nơi tìm kiếm Hạ Thiên Tường để dụ chàng vào lưới.
Đây lại nói về bọn Hạ Thiên Tường và hai con linh thú đang bị nguy khốn ở Phi Ma Bích trên Lục Chiếu phong.
Nếu bọn Đông Doanh tam nụy không dùng độc sa tập kích trước, thì bọn Hạ Thiên Tường tất sẽ phải ch.ết bẹp hoặc ít nhất cũng bị trọng thương dưới những tảng đá lớn từ trên cao vần xuống của bọn Thân Độc song quái quyết không một ai tránh thoát. Nhưng lúc này độc sa ném trước, đá mới ném sau nên trái lại làm bọn Hạ Thiên Tường nhờ đó mà thoát ch.ết.
Nguyên khi thấy độc sa biến thành một đám sa mù đen úp xuống đầu, thì Hạ Thiên Tường đã định lấy tấm lưới nhện đỏ ra phòng thân.
Phi Quỳnh là người tinh tế hơn, nàng biết tấm lưới nhện đỏ uy lực tuy thần diệu, nhưng không ngăn nổi những hạt cát nhỏ li ti và đám sa mù như bưng lấy mắt, trông không rõ động tác của quân địch, rất có thể sau khi ném cát xong, họ lại còn thi triển môn ám khí gì hung độc hơn nữa chăng?
Vì thế bèn ngăn không cho Hạ Thiên Tường lấy tấm lưới nhện ra rồi nắm tay chàng, cùng trổ ngón khinh công tuyệt đỉnh Hoàng Độ Thiên Hà đứng trên lưng chừng trời, hấp hơi cho thân thể thăng bằng rồi nấp vào dưới hòn đột thạch để bộ Hộ Huyệt Long Lân ban nãy. Họ vừa nấp xong trên đầu nghe tiếng nổ ầm ầm, rồi những tảng đá lớn to bằng mấy cái đấu thi nhau rơi xuống như mưa.
Hạ Thiên Tường thấy thế vừa sợ vừa thầm phục Phi Quỳnh là người cơ trí. Nếu không lúc này hai người không bị đá ném nát như tương thì cũng bị gãy xương thành tật Phi Quỳnh vừa được thoát nguy lại nghĩ đến hai con vật nàng vội chạy xuống chân vách núi nhìn thì chỉ thấy đá ném ngổn ngang, còn hai con linh thú không biết đã biến đâu mất hút.
Phi Quỳnh tưởng chúng bị đè bẹp dưới làn mưa đá nước mắt đầm đìa, toan nhảy xuống tìm thì Hạ Thiên Tường dùng Nghi Ngữ Truyền Thanh nói vào tai nàng :
- Quỳnh tỷ đừng lo, Tiểu Bạch, Đại Hoàng nấp dưới tảng đột thạch đằng kia kìa!
Phi Quỳnh nhìn theo tay chàng chỉ quả thấy hai bộ lông vàng trắng ngồi sát bên nhau bên dưới một tảng đá lớn lúc đó nàng mới đổi buồn làm vui.
Lúc này trận mưa đá đã ngừng bọn hung đồ tưởng là mưu độc đã thành, bèn đồng thanh cất tiếng cười ha ha. Hạ Thiên Tường và Phi Quỳnh đề chân khí nhảy xuống chân Phi Ma Bích, ngẩng đầu quát to :
- Chúng mày một lũ hung tàn mọi rợ hèn hạ vô sỉ, chỉ rình đánh trộm đánh lén trời đất nào dung...
Nói xong chưa dứt lời, bọn gian đồ đứng trên đầu vách núi đã sửng sốt kinh hoàng, cùng rú lên một tiếng, rồi hè nhau chạy mất biến.
Tiểu Bạch, Đại Hoàng thấy chủ nhân nhảy xuống núi bèn cùng chạy ra đón tỏ ý mừng rỡ vô cùng. Cơn nguy biến đã qua, hai người nắm tay nhau, thủng thẳng bước ra khỏi cốc, hai con linh thú cũng lững thững đi theo. Vừa đi Hạ Thiên Tường vừa hỏi :
- Vừa rồi Tiểu Bạch nhìn con Bích Hổ khóc ba tiếng, rồi lại cười ba tiếng làm con Bích Hổ kinh hồn bạt vía bỏ chạy là cớ gì?
Trọng Tôn Phi Quỳnh cười nói :
- Năm xưa Tiểu Bạch ở vùng man hoang đã được trông thấy một con Bích Hổ lớn hơn con Độc Diên Huyết Lệ?vừa rồi nhiều, vậy mà bị con Khốc Tiếu Kim Viên đánh ch.ết, không dám kháng cự. Hôm nay nó mới bắt chước giọng con Kim Viên vừa khóc vừa cười, quả nhiên làm cho con vật kia bủn rủn quay đầu chạy mất.
Hạ Thiên Tường nghe xong than rằng :
- Trời sinh một vật tất có một vật khác để khắc chế, cái khéo của con Tạo thật vô cùng!
Phi Quỳnh mỉm cười nói :
- Việc bộ nhuyễn giáp Hộ Huyệt Long Lân kể như đã xong. Bây giờ chúng ta phải dốc hết tinh thần vào việc đi tìm Lộc Như Ngọc và đứa bé để chậm quá e bất lợi.
Hạ Thiên Tường nghe nàng nhắc xong bất giác thấy bồn chồn lo lắng liền cau mày hỏi :
- Quỳnh tỷ đã đoán đứa trẻ bị Hướng Phiêu Nhiên ẵm đi thì sao chúng ta không lên Côn Luân tìm xem?
Phi Quỳnh cười nói :
- Đó là tôi căn cứ vào cái tên Tịch Mịch chưởng môn mà đoán phỏng thế chứ đã chắc gì? Vả từ đây lên Côn Luân đường đất xa lắm. Nếu lên đến nơi mà không phải lại quay về, thì lỡ hết công việc! Theo ý tôi thì bất nhược ta chia nhau ra, mỗi người đi tìm một phía mới có kết quả hơn.
Hạ Thiên Tường hỏi :
- Quỳnh tỷ định chia thế nào?
Phi Quỳnh nói :
- Tôi đoán Tịch Mịch chưởng môn ăn cắp đứa trẻ, quyết không dại gì bế về Đông nam là nơi dân cư đông đúc mà tất chỉ quanh quẩn ở mấy tỉnh như Vân, Quý, Khang, Tạng, Xuyên, Lũng, Thanh, Tân đó thôi. Nên tôi định đi tìm ở Xuyên, Thiểm, Cam, Tân còn Tường đệ đi về mặt Vân, Quý, Khang, Tạng. Vì mấy tỉnh đó tương đối gần hơn.
Hạ Thiên Tường lắc đầu nói :
- Việc này tự tôi gây ra, thì lý ra tôi phải đi xa hơn Quỳnh tỷ mới phải. Vậy ta nên đổi ngược lại đi.
Phi Quỳnh cũng vừa nghĩ tới Vân, Quý gần Bát Mạc sợ Hạ Thiên Tường sang đấy gặp Ban Bích Ngọc thấy chàng đi đơn độc một mình, biết đâu cô ta không đi theo quấy nhiễu bèn bằng lòng đánh đổi. Hai người bàn luận xong xuôi, Phi Quỳnh cho Tiểu Bạch đi theo Hạ Thiên Tường còn mình dắt theo Đại Hoàng hai bên cùng đinh ninh dặn dò tới rằm tháng tám năm nay sẽ gặp nhau ở Nga Mi Kim Đỉnh.
Phi Quỳnh chia tay Hạ Thiên Tường ở Lục Chiếu phong trong bụng không khỏi buâng khuâng buồn bã nàng dắt Đại Hoàng thủng thỉnh đi về phía Tây. Sở dĩ nàng đi về phía tây là muốn lên Cao Cống Lê Sơn xem ba vợ chồng Lệ Thanh Cuồng có còn ở Mạc Sầu thạch thất, hay đã nghe lời Nhất Bát thần tăng xuống núi rồi, nhân thể tìm xem vì cớ gì Nhất Bát thần tăng đi mãi không về.
Nhưng khi chưa tới Cao Cống Lê Sơn, vừa qua Vô Lượng Sơn đã xảy ra một chuyện rắc rối. Phi Quỳnh vừa đi tới một con đường trong u cốc núi Vô Lượng chợt cảm thấy một luồng gió mạnh ù ù từ trên không giáng xuống, con Đại Hoàng linh cảm rất nhanh, nó vội kêu lên mấy tiếng báo động. Phi Quỳnh ngẩng đầu trông lên bất giác cũng giật mình kinh sợ.
Thì ra con quái điểu khổng lồ hình dạng giống miêu ưng của Ban Bích Ngọc cưỡi hôm ở Lục Chiếu phong không biết từ đâu xuất hiện ở trên không rồi nhanh như một ngôi sao bay đâm bổ xuống đầu nàng.
Phi Quỳnh cau đôi mày liễu, ngưng tụ Ban Thiền chưởng lực chuẩn bị đợi con chim tời gần là đón đầu phóng ra. Bất đồ khi con chim chỉ cách đầu nàng hơn một trượng nàng mới nhận ra hai mắt nó đã mù và đầu thì nghẻo sang một bên, rõ ràng không phải nó cố ý bay xuống, bèn tạm thời không phóng chưởng vội chỉ kéo Đại Hoàng nhảy tránh xa ra một quãng dài.
Quả nhiên không ngoài ý nàng liệu, con chim khổng lồ rơi huỵch một tiếng xuống khe núi đá lông cánh xơ xác lả tả bay ra bốn phía hình như nó đã ch.ết từ khi ở trên không.
Phi Quỳnh nghĩ bụng giống ác điểu này cực kỳ hung dữ lại rất khôn ngoan sao bỗng dưng bị tai nạn? Nghĩ tới đây nàng ngẩng lên trông thấy trên không còn một mảnh vải trắng dài hơn một trượng đang tà tà bay xuống, trên mảnh vải hình như còn có chữ viết.