Chương 2
Tại sân bay Bắc Kinh...
Sau 1 đêm dài trên khoang hạng nhất của chuyến bay từ London về Bắc Kinh, thì giờ đây đã là 6h sáng. Sau khi máy bay hạ cánh, 1 cô gái xinh đẹp bước xuống làm người người đều ngoái lại nhìn, nhưng họ chỉ dám ngưỡng mộ từ xa mà thôi. Trên người cô gái trẻ tỏa ra 1 khí tức băng lãnh khiến chẳng ai dám lại gần. Hơn nữa, nhìn qua cũng đủ biết cô là nhân vật con ông cháu cha rồi. Cô gái đó đội 1 chiếc mũ trắng vành rộng có thắt chiếc nơ to bản màu xanh lam, cô mặc 1 bộ áo tay lửng màu da trời và 1 chiếc váy trắng muốt dài quá đầu gối, chân đi 1 đôi giày cũng màu trắng. Nhìn cũng biết toàn là đồ hàng hiệu rồi. Theo sau cô là 2 vệ sĩ người Anh lực lưỡng, 2 người họ mặc 1 bộ vest đen và đều đeo kính râm đen. 1 trong 2 người đang xách vali cho cô 1 cách cẩn thận. Cô gái đó ko ai khác chính là Tô Hải Lam - con gái của tổng giám đốc tập đoàn đá quý Tô thị.
Từ khi ba Hải Lam kết hôn với người đàn bà họ Kiều kia, cô đã xin ông cho cô sang Anh quốc du học. 1 phần vì Lam ko muốn sống chung dưới 1 mái nhà với 2 mẹ con kia, 1 phần vì Anh quốc là quê hương của Alisa - mẹ cô. Trong khoảng thời gian đó, Tô Duy Minh vẫn thường xuyên đến thăm và gọi điện thoại hỏi thăm cô, giúp cô ko thấy nhàm chán. Hải Lam còn định sẽ sống hết quãng đời còn lại của mình bên Anh, nhưng tháng trước ba đột ngột đến thăm cô đồng thời giục cô về nước để tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp của tập đoàn Tô thị. Tô Hải Lam vốn là 1 người có trí thông minh tuyệt đỉnh, với IQ là 210, cô nằm trong top những người thông minh nhất châu Á nói riêng và thế giới nói chung. Tuy nhiên cô ko có hứng thú với kinh doanh, nhưng nếu ko phải là cô tiếp nhận thì chẳng lẽ lại là con nhỏ ngu ngốc Kiều Uyển Vi!? Vì lí do đó mà cô mới về nước, hơn nữa nếu cô về nước, biết đâu có thể gặp lại cậu bé khi xưa? Nghĩ đến cậu bé tên Lâm Hạo Phong đó làm cô thấy ấm áp khó tả, ắt hẳn bây giờ cậu đã trở thành 1 trang nam tử tuấn tú. 9 năm qua, Lam vẫn luôn nhớ đến cậu, chiếc khăn mùi soa phảng phất hương bạc hà vẫn được cô giữ hết sức cẩn thận, luôn đem theo bên mình. Nếu gặp lại, liệu cậu sẽ còn nhớ cô chứ?
Hải Lam đứng im lặng hồi lâu, cho đến khi 1 giọng nói quen thuộc đầy yêu thương vang lên:
"Lam nhi, con cuối cùng cũng về rồi."
Cô ngước đầu nhìn, thấy Tô Duy Minh từ xa đi đến, khuôn mặt rạng rỡ khôn nguôi. Cô cũng cười đáp lại ba:
"Con về rồi"
Duy Minh hài lòng nhìn con gái, niềm nở nói:
"Nào, để ta đưa con về nhà. Dì Phương và em gái con đang đợi con đấy"
Vừa nghe đến 2 mẹ con trơ trẽn kia, mặt Lam đã đen lại mấy vạch, cô nói với cái giọng âm độ C:
"Tốt nhất ba đừng nhắc tới 2 người họ. Con ko vui đâu"
Duy Minh thở dài não nuột, 9 năm rồi mà nó vẫn chưa thể chấp nhận 2 người đó hay sao?
Sau cuộc hội ngộ giữa 2 cha con, ông và Hải Lam cùng trở về nhà trên chiếc limo của mình...
Biệt thự Tô gia...
Tô Duy Minh dắt tay Hải Lam đi vào trong nhà, điệu bộ vô cùng ân cần trìu mến khiến Tô Uyển Vi rất khó chịu, nói trắng ra là ghen tị. hải Lam vừa bước vào trong thì Uyển Vi chạy đến nắm lấy tay cô tỏ vẻ thân thiết:
"Hải Lam tỷ tỷ ~~~~! Lâu rồi ko gặp, Uyển Vi thực sự rất nhớ tỷ."
Cô đẩy mạnh Uyển Vi ra, làm nó loạng choạng suýt thì ngã nhào ra sàn nhà. Ba cô vội lên tiếng:
"lam nhi, đối xử tốt với Vi nhi 1 chút được ko? Dù j cũng là người 1 nhà..."
Hải Lam trừng mắt nhìn ba mình, Uyển Vi oan ức khóc nghẹn, Kiều Uyển Phương vội chạy đến, giọng gay gắt với Lam:
"Sao con lại làm thế? Nhỡ con bé bị thương thì sao?"(Nếu Lam ko phải con ruột của Duy Minh thì bà ta đã cho cô sống ko bằng ch.ết rồi)
Cô thấy cảnh này sao sởn cả da gà, chỉ khinh bỉ nhìn 2 mẹ con nọ:
"Buồn nôn. Đừng có chạm vào tôi hay nói chuyện với tôi. 2 người thật buồn nôn" - nói xong cô lấy khăn giấy lau sạch tay mình lúc trước bị Uyển vi nắm lấy rồi đi lên lầu.
.....................
Biệt thự Lâm gia...
1 chàng trai đang ngồi trong phòng mình đánh máy tính, trên màn hình máy tính hiện lên chi chít số và chữ. Đó là Lâm Hạo Phong. Bất giác, anh nhìn ra ngoài trời, nền trời xanh thẳm, giống như đôi mắt của cô gái đó. Hình bóng cô gái nhỏ 8 tuổi vẫn mập mờ trong tâm trí anh. Anh thở 1 hơi dài. Lần duy nhất anh gặp cô chính là vào buổi tối 9 năm trước. Liệu đó có phải lần gặp cuối cùng?
Năm đó sau khi gặp được Tô Hải Lam, Hạo Phong đã phái người điều tr.a về cô. Khi mà biết được tin cô đã sang Anh du học thì anh cảm thây như đã mất 1 cái gì đó vô cùng quan trọng. Vốn anh cũng định sang đó để kiếm cô nhưng Lâm Hạo Nam lại ko cho. Ông lo con trai mình sang bên đó sẽ ko tu trí học hành, ông cũng ko thể theo dõi hoạt động thường nhật của con mình 1 cách dễ dàng được. Vì thế mà mấy năm qua Phong vẫn ở Trung Quốc. 9 năm qua, anh vẫn còn nhớ như in câu nói cuối cùng của cô:"Nếu có duyên chúng ta sẽ còn gặp lại"
Anh đứng lặng bên cửa kính cường lực, nhìn ra ngoài trời, tự hỏi:
"Hải Lam, liệu chúng ta có cái duyên đó ko?"