Chương 4
Chiều hôm đó...
Tô Hải Lam và Tô Uyển Vi cùng đi mua đầm cho buổi tiệc tối mai. Vốn dĩ Hải Lam định đi 1 mình, nhưng Uyển Vi ko biết từ đâu chui ra đòi đi theo. Cô định đuổi nhỏ đi nhưng cuối cùng chọn cách im lặng. Đôi co với loại da mặt dày này thực sự chỉ đang tự hạ thấp bản thân mà thôi. 2 người cùng ngồi trên 1 chiếc limo, Uyển Vi thích thú ngắm nghía chiếc xe sang trọng, bộ dáng thật chướng mắt. Còn Hải lam im lặng lấy mp ra đeo vào nghe nhạc, hoàn toàn coi đứa em gái kia tàng hình làm nhỏ khó chịu.
Cả 2 chị em đặt chân xuống 1 shop thời trang sang trọng, nổi tiếng của nước. thấy chiếc limo đậu trước cửa hàng, ai cũng đoán được rằng người trên xe chắc chắn ko phải loại tầm thường. 2 cô gái bước xuống nhưng khí chất mỗi người khác nhau 1 trời 1 vực. 1 cô gái đang đưa mắt láo liên quan sát cửa hàng, trông không có gì nổi bật. Tuy nhiên cô gái có đôi mắt xanh thẳm lại toát lên khí chất cao quý, lạnh lùng, lại còn rất xinh đẹp nữa chứ. Cô vừa bước vào đã có người ra chào hỏi:
"Vị tiểu thư này, tiểu thư đến đây là muốn mua gì?"
Cô cất chất giọng trong trẻo pha đầy hàn khí:
"Đầm dạ hội."
Chị phục vụ đó mau mắn:
"Vâng, tôi đã hiểu, mời tiểu thư đi theo tôi"
Tô Uyển Vi thấy mình bị bơ đẹp thì nghiến răng ken két tức giận, cô ta gắt lên:
"Này, tôi cũng là khách, sao không ai đón tiếp tôi mà chỉ có mỗi chị ta?"
Nhân viên cửa hàng nghe thấy thì tỏ ra lúng túng, chị phục vụ kia còn lúng túng hơn. Chị ta hỏi:
"Vị tiểu thư đây là..."
Uyển Vi thấy có cơ hội liền vênh mặt tự đắc, rõ là kênh kiệu:
"Nghe cho rõ, tôi là thiên kim tiểu thư của Tập đoàn đá quý Tô thị, biết điều thì hãy..."
Nhỏ chưa dứt câu thì đã bị Hải Lam chặn họng:
"Bỏ ngay thái độ đó đi. Đừng làm mất mặt ba."
"Chị..." - Nhỏ vừa ức chế vừa ghen ghét, không biết nói gì hơn khi thấy Tô Hải lam trừng mắt nhìn mình. Ngay sau đó Hải Lam bồi thêm 1 câu khiến nhỏ càng điên tiết hơn:
"Rác rưởi cũng chỉ là rác rưởi. Dù có khoác cái danh Tô nhị tiểu thư vào người đi chăng nữa thì rác rưởi vẫn là rác rưởi"
Ngay sau đó cô đi trước mà không thèm nể nang gì Uyển Vi, làm nhỏ vừa tức vừa xấu hổ. Một vài khách hàng và nhân viên bụm miệng cười, họ quả thật bất ngờ vì 2 thiếu nữ này là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Tô thị, nhưng xem cảnh vừa rồi thật sự quá đặc sắc.
Tô hải Lam và Tô Uyển Vi cùng ngồi trong 1 gian phòng rộng lớn, tất nhiên là trên 2 cái salon hàng hiệu khác nhau. So với cô em đỏng đảnh chanh chua, thì nhân viên có vẻ coi trọng người chị hơn. Họ không ngừng giới thiệu các bộ váy đẹp đẽ nhất cho Hải Lam, nhưng cô chẳng ưng ý cái nào. Trong khi đó Uyển Vi đã chọn được bao nhiêu, không biết nên mặc cái nào. Bộ nào cũng rõ cầu kì diêm dúa. Hải lam cất giọng:
"Có bộ nào màu xanh dương không? Đừng màu mè quá"
Các nhân viên nhìn nhau, rồi 1 người, có vẻ như là quản lí trưởng, vì ai cũng sợ bà ta hết lên tiếng:
"hay tiểu thư thử bộ này xem, tôi nghĩ nó sẽ rất hợp." - rồi bà ta chỉ vào 1 nhân viên:
"Cô, đi lấy sản phẩm mới nhất của cửa hàng ra đây"
Nhân viên đó đơ người vài giây, rồi lập tức đi lấy. Một lát sau, nhân viên đó đem ra 1 bộ váy màu xanh dương rất đẹp. đó là một bộ đầm hở vai, có đính những viên trân châu nhỏ sáng lấp lánh ở đuôi váy, phần váy còn được trang trí những con bướm màu xanh tuyệt đẹp. Cô lấy tay chạm vào 1 chút, chất liệu vải rất thoải mái. Bà quản lí trưởng hồ hởi khoe:
"Tên nó là Điệp lam Vũ, rất hay phải không ạ?"
Cô cười nhẹ tỏ ý hài lòng:
"Gói bộ này lại, tôi mua"
Uyển Vi kêu lên:
"A! Bộ đấy đẹp quá!Tôi cũng muốn có!"
Bà ta bối rối đáp:
"Thưa tiể thư, chỉ có 1 bộ duy nhất thôi"
Uyển Vi thất vongjk trề môi, cảm giác ganh tị lại nảy sinh. Hải lam trừng mắt nhìn nhỏ, nhỏ cũng sợ quá mà không dám nói thêm gì.
2 người rời khỏi của hàng, bà quản lí còn mời mọc hải Lam có dịp thì ghé thăm.
..............
Một lúc sau... Sau khi 2 chị em họ Tô ra đi...
lâm Hạo Phong đến cửa hàng, khí thế cao ngạo. Anh phải đi mua trang phục để mai dự tiệc. mọi người trầm trồ ngưỡng mộ, 1 nhân viên buột miệng:
"Hôm nay là ngày gì mà toàn gặp khách hàng xịn. Vừa nãy 2 vị tiểu thư họ Tô đến mua thì bây giờ lại đến vị thiếu gia này. lời nói đó vào tai Phong, anh vôi hỏi:
"Này, anh vừa nói gì?"
Sau khi anh phục vụ kể lại mọi chuyện thì anh mới biết Lam vừa đén. Thất vọng, biết vậy anh đã đến sớm hơn rồi. ông trời đúng là biết trêu đùa.