Chương 2: Trao đổi

Sáng hôm sau


Trong căn nhà của hai vợ chồng Hà Minh đang xảy ra một tình huống rất kì lạ. Chỉ thấy Hà Minh và Mai Thu Phương đang đứng run rẩy, xung quanh toàn là những người đàn ông mặc áo đen, khuôn mặt dữ tợn, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ họ là “xã hội đen” , mà thực tế họ cũng chính là như vậy. Chính giữa phòng khách đang có một người đàn ông ngồi trên ghế nhàn nhã uống trà, xunh quanh người đàn ông này được nhiều người áo đen bảo vệ, có lẽ anh ta là lão đại của họ. Anh ta khoảng chừng gần ba mươi tuổi, khuôn mặt không xuất chúng lắm, trên người mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng, lại ngồi ở đó uống trà không nói tiếng nào khiến cho người khác cảm thấy anh ta là một "thư sinh" nhưng từ trên người anh ta lại tỏa ra một loại hơi thở nguy hiểm khiến cho người khác phải sợ hãi. Người đàn ông đó chính là Trần Phong, đại ca của băng Huyết Ưng - một trong những bang phái lớn nhất ở Trung Quốc trong giới hắc đạo. Trước đây anh ta cũng như những tên giang hồ đầu đường xó chợ khác suốt ngày đánh đánh giết giết lung tung. Nhưng những năm gần đây anh ta được một thế lực to lớn nâng đỡ nên đã dần lớn mạnh và phát triển thành bang phái đứng nhất nhì trong cả nước như bây giờ, quản lý hàng loạt quán bar và sòng bạc, thậm chí còn buôn bán ma túy. Do mở sòng bạc nên người thiếu nợ anh ta cũng rất nhiều, trong đó có cả Hà Minh.


“ Trần lão đại, xin anh hãy tha cho tôi đi, tôi nhất định sẽ kiếm đủ tiền để trả cho anh. Làm ơn hãy tha mạng cho tôi.” Giọng nói của Hà Minh không hề che dấu nỗi hoảng sợ.


“Trả? Ông trả bằng cách nào? Đừng coi tôi như đứa trẻ lên ba dễ bị lừa như vậy. Nếu đã không có tiền trả vậy chi bằng lấy bàn tay của vợ ông làm tiền lãi đi. “ Trần Phong liếc qua Hà Minh một cái sau đó cất giọng hờ hững.


“Đừng mà...làm ơn đừng... tôi không muốn bị chặt tay... Trần lão đại, chúng tôi sẽ trả tiền cho anh mà anh đừng chặt tay tôi có được không. “ Mai Thu Phương vừa nghe Trần Phong nói xong thì liền quỳ xuống van xin, còn Hà Minh thì chỉ đứng một bên im lặng không nói gì.


“Vậy mấy người lấy tiền ở đâu trả tôi? Nếu đã không có tiền thì phải lấy thứ khác để trao đổi chứ.” -Trần Phong nói nhẹ nhàng cứ như nói hôm nay thời tiết rất đẹp vậy nhưng nội dung trong đó thì làm người ta phải rùng mình.


available on google playdownload on app store


“Tôi...”- Hà Minh chưa kịp nói gì thì Mai Thu Phương lại chen vào.
“Tôi sẽ lấy con gái chúng tôi trao đổi với anh.”
“Thu Phương bà nói cái gì vậy? Đó là con gái chúng ta mà.” Vừa nghe thấy Mai Thu Phương nói như vậy thì Hà Minh liền can ngăn.


“Ông đừng nói nghe tốt như vậy. Ông có bao giờ coi nó là con gái chúng ta đâu, ông có ý đồ gì với nó ông tưởng tôi không biết sao. Hơn nữa, nó cũng chỉ là con gái nuôi không phải ruột thịt, ông xót gì chứ.” Lúc nghe được lời Hà Minh nói bà ta giận run cả người. Trần Phong nói muốn chặt tay bà ta sao không thấy ông ta can ngăn, nghe nói muốn đem con nhỏ ch.ết tiệt đó ra trao đổi thì ông ta đã vội vàng như vậy. Nếu như vậy thì tôi sẽ nhất định mang nó đi, tôi xem ông sẽ làm sao, hứ!


Trần Phong nghe được lời hai người nói thì kinh ngạc ngẩng đầu lên, sau đó là khinh miệt. Hai người này đúng là súc sinh cũng không bằng! Một người là mẹ nuôi muốn mang con gái ra bán để trả nợ, còn một người là cha nuôi lại có ý đồ đen tối với con bé. Nhưng dù họ như thế nào thì hắn cũng không muốn quản, hắn chỉ muốn đòi nợ thôi. Nghĩ vậy anh ta liền nhìn đến hai người đang tranh cãi trước mặt sau đó lạnh lùng nói: “ Vậy cũng được, sáng mai hai người mang con bé tới chỗ tôi. Như vậy đã trả sạch nợ. Nhưng nếu tôi biết hai người dám không thực hiện lời hứa mà trốn đi thì tôi nhất định sẽ cho hai người biết thế nào là địa ngục. “


Trần Phong còn đặc biệt nhấn mạnh câu cuối khiến cho hai vợ chồng Hà Minh sợ hãi, chỉ biết vâng vâng dạ dạ, rồi hứa sáng mai sẽ mang người tới. Nghe vậy Trần Phong mới hài lòng ra về, nhưng ra khỏi cửa không được bao lâu thì tiếng chuông điện thoại reo lên. Trong điện thoại, một giọng nói lạnh lùng vang lên:


“ Tôi muốn anh làm cho tôi một việc.”
*****************
Cùng lúc đó, ở một nơi khác


Từng tia nắng sớm mai chiếu vào căn nhà tranh rách nát, nơi đó có một cô bé đang ngủ. Mái tóc suông dài xõa trên nền đất lạnh lẽo để lộ chiếc cổ mảnh khảnh. Khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi anh đào hồng nhuận, chiếc mũi cao khéo léo kết hợp với ánh nắng nhè nhẹ của bình minh khiến cho cô bé giống như một thiên thần. Và cô bé đang ngủ đó không ai khác chính là Hà Mẫn Nguyệt. Một lát sau, như cảm thấy chói mắt, bàn tay nhỏ nhắn khẽ giơ lên ngăn chặn ánh sáng đó, lông mi khẽ rung rồi sau đó một đôi mắt từ từ mở ra. Đôi mắt long lanh như viên pha lê vẫn còn mờ mịt sương mù vì vừa mới thức dậy. Mẫn Nguyệt ngồi dậy, thấy trời đã sáng, cũng là lúc cô nên về nhà rồi. Nghĩ đến đó, Hà Mẫn Nguyệt không khỏi cảm thấy buồn bã, có lẽ về nhà cô bé lại bị đánh, có lẽ lại bị bắt làm việc, lại bị ba nuôi nhìn với ánh mắt đáng sợ đó. Nhưng cô bé vẫn phải về vì đó là nhà của cô, cô không còn nơi nào khác để đi. Nghĩ vậy Mẫn Nguyệt liền đứng dậy bước đi, nhưng đi được vài bước lại đụng phải vết thương ở chân khiến cô bé đau nhói. Vết thương do dẫm phải mảnh thủy tinh ngày hôm qua đã ngừng chảy máu, chỉ để lại vết máu khô thật lớn trên miếng vải băng, cả vết roi trên người cũng vậy. Dừng lại một lúc sau đó Mẫn Nguyệt lại bước đi tiếp, cô bé đã quen với những vết thương như thế này từ lâu rồi.


Từ căn nhà tranh về nhà không xa nên chưa đầy hai mươi phút Hà Mẫn Nguyệt đã đứng trước cửa nhà. Cửa mở ra, Mẫn Nguyệt rón rén đi vào, cái đầu nhỏ không quên xem xét xung quanh, bỗng nhiên thấy Mai Thu Phương đang từ trong nhà bước ra. Mẫn Nguyệt lo sợ cúi đầu, nói lí nhí:


“Mẹ nuôi, con về rồi.” Sau đó cô bé co rúm người lại chờ mẹ nuôi chửi mắng. Nhưng đợi mãi cũng không thấy mẹ nuôi chửi bới, đánh đập bản thân như thường ngày, đang nghi hoặc thì Mai Thu Phương đột nhiên chạy lại ôm chầm Mẫn Nguyệt, rồi nghẹn ngào nói:


“Mẫn Nguyệt, sao giờ này con mới về, làm mẹ lo quá trời. Mẹ xin lỗi, ngày hôm qua mẹ đánh con nặng quá. Mẹ nên tin con mới đúng, cũng chỉ tại lão già ch.ết tiệt kia.” Còn chưa hết bàng hoàng, Mẫn Nguyệt lại thấy cha nuôi bước ra với bộ mặt rất "hối hận":


“ Nguyệt Nguyệt, cha xin lỗi, con tha thứ cho cha nuôi được không?”
“Cha nuôi, mẹ nuôi... Hôm nay hai người làm sao vậy? Đây là mơ phải không?”


“ Mơ gì chứ, con bé ngốc này, là cha mẹ thấy cha mẹ đã làm sai nên xin lỗi con thôi. Hôm nay con không cần làm gì cả đâu để mẹ làm cho. Hơn nữa, quần áo con sao lại rách rưới hết vậy, hay để ngày mai cha mẹ chở con đi mua đồ mới nha.” Mai Thu Phương nghe Mẫn Nguyệt nói chỉ khẽ cười rồi nhìn cô bé một cách dịu dàng như một người mẹ thật sự rất yêu thương con mình vậy.


“ Mẹ nuôi... không cần đâu... quần áo của con như vậy được rồi, không cần mua đâu.” Mẫn Nguyệt sững sờ, đây có phải là thật không, cha mẹ nuôi đã thay đổi rồi sao, họ sẽ yêu thương cô như con gái sao, rồi cô sẽ có một gia đình như bao người khác phải không?


“Đừng tiếc tiền, con xem quần áo đã cũ như vậy rồi, nếu như ra đường người khác nghĩ cha mẹ bắt nạt con thì sao.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Hà Minh ở bên cạnh cũng phụ họa theo. Nghe vậy, Mẫn Nguyệt cũng đành đồng ý: “ Dạ được rồi, sáng mai con sẽ đi với hai người. “


Trong mắt Hà Minh và Mai Thu Phương liền xẹt qua tia đắc ý khi gian kế thực hiện được sau đó lại quay về dáng vẻ dịu dàng. Còn Mẫn Nguyệt thì đang đắm mình trong niềm vui mới có nên đã không thấy được.


“Vậy con mau vào phòng thay quần áo đi rồi ra đây ăn cơm.” Hà Mẫn Nguyệt vâng dạ rồi về phòng, sau khi Mẫn Nguyệt đi, Mai Thu Phương liền thay bằng vẻ mặt chán ghét và khinh miệt. Hà Minh liền ngập ngừng hỏi:
“Chúng ta làm như vậy có được không? Con bé...” Hà Minh chưa nói xong đã bị Mai Thu Phương cướp lời.


“ Ông câm miệng lại cho tôi, nếu không muốn bị Trần lão đại đuổi giết thì ông đừng làm hỏng kế hoạch của tôi. “ Hà Minh cũng chỉ đành không cam lòng ngậm miệng, dê đã đưa đến miệng nhưng lại bị người khác cướp mất, còn là bản thân tự tay dâng lên nữa chứ. Đúng là con mẹ nó khó chịu mà!


Tối đó, Hà Mẫn Nguyệt ngủ rất ngon, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của cô bé. Dù không biết cha mẹ đang mưu tính cái gì, dù biết đây chỉ là hạnh phúc ngắn ngủi. Nhưng làm ơn, ông trời ơi hãy cho con tận hưởng chút xíu hạnh phúc này, nếu là mơ thì cho con đừng bao giờ tỉnh dậy.






Truyện liên quan