Chương 5: Kế hoạch
Mẫn Nguyệt đang nhích lại gần Nam Cung Âu Thần, tại sao anh trai này lại ở đây, chẳng lẽ cũng bị cha mẹ bán đi giống cô sao, nhưng mà bộ dáng của anh trai này thật đẹp nha! Vốn Mẫn Nguyệt cũng không muốn để ý nhưng lại thấy trên tay Nam Cung Âu Thần bị thương liền không nhịn được. Thấy Nam Cung Âu Thần đã ngủ, Mẫn Nguyệt liền rón rén bước lại, sau đó lấy từ trong áo ra miếng băng cá nhân. Đây là thói quen của cô, vì thường xuyên bị thương nên cô luôn mang theo băng cá nhân và thuốc bên người. Đang định lấy tay của Nam Cung Âu Thần để băng bó, nhưng vừa đụng vào lại bị nắm chặt lại, sau đó Nam Cung Âu Thần mở mắt ra, “ Đang tính làm gì vậy?” Việc Nam Cung Âu Thần đột nhiên tỉnh lại dọa Mẫn Nguyệt hết hồn, đến nói năng cũng lắp bắp:
“ Không... không có...em chỉ muốn băng lại vết thương cho anh thôi...nếu anh không thích em đụng vào anh thì em sẽ không đụng.” Nói xong thì Mẫn Nguyệt để lại miếng băng cá nhân trên tay Nam Cung Âu Thần, rồi lại vọt chạy về góc phòng. Lúc này Nam Cung Âu Thần mới nhìn lại tay mình, thì ra là đang chảy máu. Có lẽ lúc nãy do trong lúc chạy trốn mà bị thương, vốn máu đã khô nhưng vì vừa rồi anh siết tay chặt quá nên lại chảy máu, cô bé này thì ra chỉ muốn băng lại cho anh. Khẽ cười một tiếng, Nam Cung Âu Thần lại cất giọng, “ Khoan đã” Mẫn Nguyệt đi được một nửa thì nghe tiếng gọi thì dừng lại sau đó ngập ngừng hỏi:
“Có chuyện gì sao?....Có phải em lại làm sai gì không?”
Nghe vậy Nam Cung Âu Thần còn cười lớn hơn, “Không có, lại đây” Mẫn Nguyệt nghe thấy vậy chỉ đành bước từng bước đến bên cạnh Nam Cung Âu Thần, luôn cúi đầu cứ như một đứa trẻ đang làm sai chờ chịu phạt.
“Chẳng phải nói muốn băng vết thương sao, mau làm đi, tôi không biết làm.” Nam Cung Âu Thần cũng không ý thức được giọng nói của mình hiện giờ có biết bao nhiêu dịu dàng. Hà Mẫn Nguyệt vừa nghe nói thế liền ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với cặp mắt đen láy kia.
“Không phải anh ghét em đụng vào anh sao?”
“Không có, chỉ là bất ngờ thôi.”
“À” . À một tiếng rồi Mẫn Nguyệt bắt tay vào công việc băng vết thương. Sau khi sát trùng xong lại phải thoa thuốc lên rồi mới băng lại. Cũng may vết thương không nghiêm trọng lắm nên làm rất dễ dàng, xung quanh lại quay trở về sự yên tĩnh như lúc đầu. Để phá vỡ sự yên tĩnh này, Nam Cung Âu Thần đột nhiên hỏi: “Em rất sợ tôi sao?”
Mẫn Nguyệt ngẩng đầu lên cười ngây ngô nói: “ Tại sao em phải sợ anh? Anh đáng sợ lắm sao?” Câu trả lời này của Mẫn Nguyệt khiến Nam Cung Âu Thần giật mình, ký ức bị lãng quên lại khơi dậy.
Dưới tán cây to lớn, một cậu bé khoảng 10 tuổi, đang mặc bộ đồng phục học sinh chỉnh tề, ngồi tựa vào gốc cây, trên tay là một quyển sách đang đọc dang dở. Trước mặt có một cô bé đang đứng, khoác trên người bộ váy công chúa màu hồng nhạt, mái tóc dài xõa ra hai bên, đôi mắt ngây thơ nhìn chằm chằm vào cậu bé trước mặt. Khi cậu bé đó hỏi: “Em không sợ tôi sao?” Cô bé đó liền mỉm cười lộ ra hai hàm răng trắng, trên má cũng xuất hiện lúm đồng tiền, thoạt nhìn khiến ai cũng cảm thấy cô bé này rất dễ thương, yêu thích không thôi, “ Tại sao em phải sợ anh? Anh đáng sợ lắm sao?”
“.....Linh Lung.” Đang suy nghĩ bất giác Nam Cung Âu Thần kêu thành tiếng, khiến cho Mẫn Nguyệt nghi hoặc ngước đầu lên hỏi: “Anh đang nói ai vậy? Linh Lung là tên ai sao?” Nam Cung Âu Thần lắc nhẹ đầu, sao mình lại nghĩ cô bé này là người kia chứ. Thấy Mẫn Nguyệt hỏi, Nam Cung Âu Thần chỉ cười hỏi lại: “ Không có gì, nếu không phải sợ vậy sao vừa rồi lại vội chạy như vậy?”
Mẫn Nguyệt bắt đầu nắm chặt góc áo, do dự nói: “ Em...nghĩ anh ghét em.”
“Sao lại nghĩ vậy?”
Sắc mặt Mẫn Nguyệt liền trở nên bi thương, “Mẹ nuôi nói em là đứa trẻ chỉ làm người ta ghét thôi, vì như vậy nên cha mẹ nuôi mới bán em đi để trừ nợ.” Vừa nói trong mắt Mẫn Nguyệt chực chờ nước mắt nhưng lại ngăn không cho rơi xuống, vì loại người đó mà khóc, thật không đáng. Nghe những lời đó, lại thấy khắp người Mẫn Nguyệt đầy vết thương, trong mắt Nam Cung Âu Thần xuất hiện tia đau lòng, đột nhiên sinh ra cảm giác muốn bảo vệ cô bé này. Nam Cung Âu Thần cảm thấy mình ngày càng điên rồi, đối với một cô bé mới gặp lần đầu sao lại có thể như vậy, cho dù có giống với người kia đi nữa. Lấy lại bình tĩnh, Nam Cung Âu Thần chỉ nhàn nhạt trả lời, “Không có”
“Hả?”
“Tôi không có ghét em!”
Mẫn Nguyệt ngẩn ngơ, đây là lần đầu tiên có người nói như vậy với cô bé. Như một đứa trẻ được cho kẹo, Mẫn Nguyệt cười hết sức vui vẻ. Người nào đó lại âm thầm cười trong lòng, đúng là một đứa trẻ dễ thỏa mãn, chỉ như vậy mà đã cười đến nở hoa rồi. Nhưng ngoài mặt Nam Cung Âu Thần cũng không có gì biến hóa. Vui cười một lúc, Mẫn Nguyệt mới nghĩ ra là bản thân đã quên hỏi chuyện mà mình thắc mắc từ nãy tới giờ, “Tại sao anh lại ở đây? Anh cũng bị cha mẹ bán đi sao?” Không muốn nói ra việc mình tại sao lại ở đây nên Nam Cung Âu Thần chỉ đơn giản trả lời “Không phải.” Vì từ đã sống trong cô nhi viện, sau đó lại sống ở nhà hai vợ chồng Hà Minh nên Mẫn Nguyệt rất giỏi trong việc nhìn sắc mặt của người khác. Biết Nam Cung Âu Thần không muốn trả lời vấn đề này nên cũng không hỏi nữa mà lại hồn nhiên giới thiệu tên bản thân.
“Em là Hà Mẫn Nguyệt, năm nay 8 tuổi. Tên anh là gì vậy?” Đôi mắt long lanh như phát sáng giữa trời đêm, kết hợp với nụ cười thuần khiết đó như một tia sáng chiếu rọi bóng tối trong Nam Cung Âu Thần. Vẻ lấm lem trên mặt cũng không thể che đậy nét đẹp vốn có của Mẫn Nguyệt. Thất thần trong giây lát, Nam Cung Âu Thần lúng túng trả lời, “Nam Cung Âu Thần.”
“Em có thể gọi anh là Thần ca ca không? “ Đối diện với khuôn mặt thiên sứ đó là ai cũng không thể từ chối, “...Được” Lấy được sự đồng ý, Mẫn Nguyệt nở nụ cười thỏa mãn, sau đó lại quay về chỗ của mình, dần dần chìm vào ý giấc mộng.
Khác với sự yên bình của phòng giam, trong phòng khách đang tràn ngập sự căng thẳng. Sau khi đưa Nam Cung Âu Thần đi giam lại, Triệu Vĩ Thành cũng thay bộ đồ đen ra rồi đến phòng khách báo cáo lại mọi chuyện với Trần Phong.
“Không ngờ tên Nam Cung Âu Thần này cũng không dễ đối phó.”
“Đại ca, chúng ta phải xử lý hắn như thế nào?”
“Theo ý người kia, giam hắn lại mấy ngày, khi nào xong chuyện sẽ trực tiếp giết.”
“Nhưng là đại ca, thực lực của tên này không tệ chúng ta có nên phái thêm người đề phòng hắn ta không?”
“Không cần đâu, dù sao hắn ta cũng chỉ là một đứa trẻ, có giỏi đến cỡ nào thì có thể làm gì chứ!” Lúc này Trần Phong và Triệu Vĩ Thành đều tự tin với kế hoạch của mình, nhưng họ không biết, ở một nơi khác có người đã nghe được tất cả, hơn nữa còn đang nở nụ cười khinh miệt. Xem ra, "người kia" mà bọn họ nói đến có thể là kẻ đứng sau mọi chuyện. Coi thường tôi, mấy người nhất định sẽ hối hận! Tháo tai nghe bên tai xuống, Nam Cung Âu Thần ngả người nằm xuống chuẩn bị ngủ. Trước khi nhắm mắt còn nói thầm một câu, “Có lẽ mấy ngày nữa phải bỏ trốn rồi!” Khóe mắt khẽ liếc sang cô bé đang nằm gần đó, mỉm cười.