Chương 9: Lưu ly bảo
Chiếc xe chạy qua nhiều con đường, vào trong nội thành, không bao lâu sau đến một căn biệt thự cực lớn. Xe dừng trước một cánh cổng to lớn không kém phần huy hoàng, ở hai bên đều có người đứng canh gác, thấy xe của Nam Cung Âu Thần liền vội vàng mở cửa. Dọc theo con đường đi vào là sắc tím nổi bật của hàng cây tử đằng ở hai bên. Ánh nắng của buổi sớm mai chiếu rọi qua từng tán cây, khiến cho nơi này càng thêm lung linh, huyền ảo. Mẫn Nguyệt lúc này vừa dáo dác nhìn xung quanh, vừa trầm trồ khen ngợi, cô quyết định từ nay mình sẽ yêu thích màu tím, vì nó lung linh, huyền bí, đôi khi lại rực rỡ như hai hàng cây tử đằng này vậy. Ra khỏi hàng cây, hiện lên phía trước là một đài phun nước, ở giữa đài phun nước còn được đặt một bức tượng thiên sứ. Trước cổng biệt thự, người hầu đứng xếp hàng ngay ngắn ở hai bên, đứng đầu đoàn người là một người đàn ông trên năm mươi tuổi, khuôn mặt phúc hậu, hiền hòa. Chiếc xe dừng lại, Nam Cung Âu Thần bước xuống, sau đó lại đưa tay vào trong, dắt ra một cô bé. Cả đám người hầu thấy Nam Cung Âu Thần bước xuống liền đồng loạt nói “Chào mừng nhị thiếu gia trở về“. Đứng trước hai hàng người uy nghiêm như vậy lại làm cho Mẫn Nguyệt có một chút sợ hãi, liền nép vào người Thần ca ca. Nam Cung Âu Thần thấy cô bé vừa rồi còn thích thú đến độ giơ tay múa chân mà bây giờ lại sợ hãi núp sau lưng anh có một chút dở khóc dở cười. Cúi người xuống, Nam Cung Âu Thần nghiêng đầu nói nhỏ vào tai Mẫn Nguyệt “Đừng sợ, về sau nơi này chính là nhà của em.” Hơi thở ấm áp cùng với lời nói nhẹ nhàng bên tai khiến cho Mẫn Nguyệt quên mất sợ hãi, dù vậy cô bé vẫn nắm chặt tay Nam Cung Âu Thần. Người hầu đứng gần đó thấy cảnh này thì ngạc nhiên há hốc mồm, chẳng phải nhị thiếu gia trước giờ đều không gần gũi người khác sao, đặc biệt là con gái. Ngay cả cô bé kia và đại thiếu gia cũng không được đối xử như vậy. Rốt cuộc cô bé mà nhị thiếu gia đưa về là ai vậy? Vũ Hiên thì đã thấy nhiều trong bệnh viện rồi nên cũng không bất ngờ, nhìn mặt bọn người hầu cứng đơ ra đó thì hả hê một chút, lần đầu tiên anh nhìn thấy cũng ngơ ngác như vậy nha, còn thầm nói trong lòng: Sau này các người sẽ chứng kiến nhiều thứ còn hơn thế nữa. Bác quản gia là người từng trải, không bao giờ để lộ cảm xúc trên mặt, nên dù có ngạc nhiên ông cũng không nói gì. Nam Cung Âu Thần dắt tay Mẫn Nguyệt đi vào, Vũ Hiên và bác quản gia cũng đi sau, đám người hầu cũng theo đó mà giải tán, ai làm việc nấy, dù có tò mò cũng không dám bỏ lỡ công việc. Vừa bước vào phòng khách Nam Cung Âu Thần liền nói với bác quản gia “Bác Trương, kể từ giờ em ấy là tam tiểu thư của Nam Cung gia, Nam Cung Mẫn Nguyệt. Bác hãy đưa em ấy đi tham quan nơi này đi.” Dù chỉ là thân phận người hầu nhưng Nam Cung Âu Thần vẫn rất lễ phép với Bác Trương, bởi vì ông ấy là người chăm sóc anh từ nhỏ tới lớn, ở đây cũng gần ba mươi năm rồi. Trong đám người hầu, ông là người có địa vị cao nhất, quản lý mọi việc trong nhà. Đã biết trước chuyện này nên khi nghe Nam Cung Âu Thần phân phó ông cũng không hỏi gì mà chỉ cung kính trả lời “Vâng, thiếu gia“. Nam Cung Âu Thần liền quay sang Mẫn Nguyệt dặn dò “Bác Trương sẽ dẫn em đi tham quan ở đây, anh có việc không thể đi với em được.” Mẫn Nguyệt đương nhiên không phải cô bé phiền phức suốt ngày đeo bám người ta nên rất nhanh đồng ý. Nam Cung Âu Thần mỉm cười hài lòng, xoa nhẹ đầu Mẫn Nguyệt “Ngoan“. Sau đó lại cất bước đi cùng với Vũ Hiên, anh còn rất nhiều phải xử lý, gia tộc Nam Cung hiện nay đang rất nguy cấp. Mẫn Nguyệt dõi theo bóng dáng Nam Cung Âu Thần cho đến khi không còn thấy nữa, mới quay lại chú ý tới bác quản gia. Bác Trương thấy cô bé nhìn mình liền mỉm cười từ ái “Tam tiểu thư, tôi là quản gia ở đây. Mọi người đều gọi tôi là Bác Trương, cô cũng có thể gọi tôi như vậy.” Mẫn Nguyệt là lần đầu tiên nói chuyện cung kính như vậy với cô nên cảm thấy có chút không quen. Hơn nữa bác Trương này thoạt nhìn rất hiền lành, tốt bụng nên Mẫn Nguyệt liền nở nụ cười thân thiện “Bác Trương, bác cứ gọi con là Mẫn Nguyệt được rồi, đừng gọi con là tam tiểu thư gì đó, con không quen.” Bác Trương có chút ngoài ý muốn, lại càng thêm yêu thích cô bé này, dịu dàng, thân thiện, không kiêu ngạo, không siểm nịnh khi biết mình là tiểu thư của gia tộc. Ông cũng muốn gần gũi với cô bé này hơn, nhưng mà gọi như vậy có chút không phù hợp với lễ nghi. Bác Trương bắt đầu do dự “Chuyện này....nếu tôi gọi như vậy thì thiếu gia sẽ...“. Mẫn Nguyệt tuy cảm thấy chuyện này không có gì lớn nhưng không hiểu sao bác Trương lại lo ngại như vậy. Thần ca ca đáng sợ lắm sao, nếu không tại sao nhiều người lại sợ anh ấy như vậy nhỉ? Mẫn Nguyệt thấy Thần ca ca là người tốt mà, là thiên sứ. Trong lòng Mẫn Nguyệt bây giờ thì Nam Cung Âu Thần đã trực tiếp trở thành thiên sứ của cô. Nhưng dù vậy, Mẫn Nguyệt vẫn mở miệng nói “Bác Trương, Thần ca ca sẽ không trách bác về chuyện này đâu. Nhưng nếu bác đã lo lắng như vậy, thì sau này khi chỉ có hai chúng ta bác cứ gọi con như vậy là được.” Trước nụ cười ngây thơ khả ái đó bác Trương cũng không đành lòng cự tuyệt nên đành nghe theo, trong lòng thì đã trực tiếp coi Mẫn Nguyệt như cháu gái của mình mà thương yêu, địa vị tuyệt đối không kém so với Nam Cung Âu Thần. Đầu tiên bác Trương cho gọi toàn bộ người hầu tập trung lại, dõng dạc tuyên bố “Cô bé này từ nay về sau chính là người của Nam Cung gia, Nam Cung Mẫn Nguyệt. Còn không mau gọi tam tiểu thư!” Giọng nói của bác Trương không cao không thấp, nhưng mang theo sự uy nghiêm khiến người khác phải khuất phục, khác hoàn toàn với bộ dáng hiền hoà trước mặt Mẫn Nguyệt khi nãy. Đám người hầu lúc này mới biết thì ra cô bé đó chính là tam tiểu thư của bọn họ, nhưng không phải lão gia chỉ có hai người con trai thôi sao, như thế nào lại xuất hiện một cô con gái, không lẽ là nhận nuôi. Nhiều người lúc này mới hiểu ra, trong mắt một số người còn xuất hiện sự khinh thường khi nhìn Mẫn Nguyệt, chỉ là một đứa được nhận nuôi thôi mà, không xứng để bọn họ phục vụ, bọn họ chỉ hầu hạ cho người của gia tộc Nam Cung thôi. Dù bất mãn nhưng hàng loạt người hầu vẫn đồng thanh nói “Chào tam tiểu thư“. Mẫn Nguyệt có chút không thoải mái, được nhiều người chào hỏi mình nghiêm trang như vậy, nhưng cô cảm nhận được trong đó có người không thích cô. Rõ ràng cô không làm gì sai, tại sao lại như vậy? Bác Trương không vui nhíu mày, đám người hầu này càng ngày càng không có phép tắc, đừng tưởng tâm tư của họ ông không nhìn ra, xem chừng phải nói lại với nhị thiếu gia về việc này rồi. “Được rồi, tất cả mọi người làm việc đi.” Nhiệm vụ gọi bọn họ lại cũng chỉ để thông báo việc này nên sau khi xong việc bác Trương liền cho mọi người rời đi, còn bản thân đưa Mẫn Nguyệt đi tham quan cả toà biệt thự lớn này. Bây giờ Mẫn Nguyệt mới có thời gian đánh giá nơi này, lúc nãy là do bị dọa sợ nên không kịp nhìn kỹ. Cả căn biệt thự lấy màu trắng làm chủ đạo, được xây dựng theo kiểu lâu đài Anh, cổ điển nhưng không mất đi nét trang nhã vốn có. Ở đây còn có cả một hồ bơi, cạnh hồ bơi là hoa viên rộng lớn trồng rất nhiều loài hoa khác nhau, chính giữa còn được đặt một bộ bàn ghế để có thể nghỉ ngơi, thư giãn, ngắm nhìn xung quanh. “Nơi đây được gọi là Lưu Ly Bảo, được xây dựng nên để dành riêng cho nhị thiếu gia Âu Thần. Sau này, đây cũng chính là nhà của con, có thích không?” Mẫn Nguyệt lúc này đã vui đến mức không nói nên lời, sau này cô có thể ở đây với Thần ca ca thật sao? Cô cảm giác mình giống như một cô công chúa sống trong lâu đài vậy. “Rất thích, con cảm thấy mình giống như công chúa vậy.” Bác Trương nghe vậy cũng bật cười, cô bé này thật ngây thơ mà. “Mẫn Nguyệt chính là công chúa của gia tộc Nam Cung mà. Được rồi, đi thôi, chúng ta đi xem phòng của con.” Dù luyến tiếc vườn hoa này, muốn ở lại ngắm nhìn một chút nhưng Mẫn Nguyệt vẫn đi theo bác Trương, cô cũng cảm thấy tò mò không biết phòng mình sẽ như thế nào đây. “Lầu một, là nơi ở của người hầu, lầu hai là thư phòng của nhị thiếu gia và phòng dành cho khách, còn lầu ba chính là nơi ở riêng tư của nhị thiếu gia nên nơi đó rất ít người được phép tới. Phòng của con chính là bên cạnh phòng ngủ của nhị thiếu gia. Bác đã cho người sắp xếp hết mọi thứ rồi, con xem có thích không?” Bác Trương vừa đi vừa giải thích cho Mẫn Nguyệt hiểu, rất nhanh đã đến lầu ba. Bước vào phòng, Mẫn Nguyệt liền sững sờ, cả căn phòng đều màu hồng, chính giữa đặt một cái giường kingsize hình mèo kitty, phía trên có tấm màn rũ xuống, giống như giường dành cho công chúa trong truyện cổ tích vậy. Phòng tắm cũng được đặt ở trong phòng, nối liền với phòng thay quần áo. Trong tủ đồ có đủ loại quần áo rực rỡ màu sắc, phía dưới là ngăn để giày, có hơn mười đôi giày khác nhau được đặt ở đó. Bác Trương dẫn Mẫn Nguyệt mở cánh cửa còn lại trong phòng ra, nơi đó là cả một thế giới thú bông. Vốn là hai căn phòng riêng biệt nhưng Nam Cung Âu Thần đã hợp lại, ngăn cách một cánh cửa, trong căn phòng này khắp nơi đều là thú nhồi bông. Làm tất cả cũng chỉ vì muốn cô bé nào đó được vui, bác Trương cũng là lần đầu tiên thấy thiếu gia quan tâm người khác như vậy. Mẫn Nguyệt vừa thấy đám gấu bông này liền chạy tới ôm chặt chúng, yêu thích không rời tay. Bác Trương thấy cô bé vui như vậy cũng cảm thấy yên lòng.
“Đây là do thiếu gia Âu Thần đặc biệt chuẩn bị cho con. Thế nào, có vui không?” Biết được là Thần ca ca chuẩn bị mọi thứ cho mình thì Mẫn Nguyệt càng sung sướng, cô bé hưng phấn gật đầu. Nhưng một lúc sau, Mẫn Nguyệt lại đan chặt tay vào nhau, đôi môi mím chặt, ngập ngừng nói “Bác Trương, phòng của con có thể đổi lại thành màu tím không?” Bác Trương kinh ngạc, chẳng phải người ta hay nói các bé gái đều thích màu hồng sao, tại sao cô bé này lại không thích? Muốn đổi màu cũng được, nhưng sao nhất định lại là màu tím. Cô bé kia cũng rất thích màu tím. Ông liền ngồi xổm xuống, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng “Được, bác sẽ nói lại với nhị thiếu gia sơn lại màu tím cho con. Con ở đây chơi một chút bác sẽ đi sắp xếp mọi thứ.” Mẫn Nguyệt nhu thuận đáp lời “Dạ được, bác Trương.” Thấy vậy, bác Trương cũng bước ra ngoài để lại Mẫn Nguyệt ngồi chơi với đám gấu bông. Vừa đi ông vừa lẩm bẩm “Giống quá, thật đúng là rất giống...”