Chương 90: Hiểu lầm

Sau khi Lâm Quân bị giải quyết, tâm tình nhiều người trong Nam Cung gia cũng thả lỏng hơn. Nhưng lập tức lại xuất hiện một vấn đề khác, Mẫn Nguyệt đem nhốt mấy sát thủ kia vài ngày, vốn muốn moi tin tức từ miệng họ. Kết quả lại biết được, nguyên lai họ nhận lời giúp Lâm Quân là vì nghe theo lời thủ lĩnh tổ chức của mình. Thủ lĩnh bọn họ đột nhiên bảo bọn họ nhận nhiệm vụ lần này nhưng không hề nói gì khác. Có điều khi đến tìm những người thủ lĩnh đó thì bọn họ đều đã ch.ết rồi, còn không thì đã bị thương nặng không thể tỉnh lại được nữa.


Còn những người khác có thứ hạng cao trên bảng xếp hạng thì nhận được một số tiền lớn muốn họ tham gia vào kế hoạch của Lâm Quân, giết lão đại của Nam Cung gia. Khi tr.a đến tài khoản chuyển tiền đó thì biết được đó chỉ là một tài khoản giả mà thôi. Vì thế manh mối cứ như vậy mà bị đứt đoạn.


Mẫn Nguyệt cầm bảng báo cáo điều tr.a mà sắc mặt trầm trọng, thủ đoạn người này rất tàn nhẫn, động tác cũng rất nhanh. Thế lực của cô còn chưa kịp ra tay thì hắn ta đã xử lý hết tất cả rồi.


Người này cố tình giúp Lâm Quân hại Nam Cung gia, như vậy cũng đồng nghĩa với việc hắn là kẻ thù của Thần và cô. Bị một kẻ thù tàn nhẫn lại nham hiểm như thế ở trong bóng tối nhìn chằm chằm, Mẫn Nguyệt cảm thấy không khoẻ chút nào. Phải nghĩ cách nhanh chóng tìm ra người này, nếu không cô sẽ không thể nào an tâm được.


Mẫn Nguyệt đã từng nghĩ đến liệu có phải Lãnh Mặc Nghiên đứng sau chuyện này hay không. Nhưng Thần đã nói, Lãnh Mặc Nghiên không thể nào làm vậy vì bản tính của hai người họ rất giống nhau, vô cùng kiêu ngạo. Lãnh Mặc Nghiên khinh thường việc hợp tác với người khác để đánh bại anh. Hơn nữa với con người ngu ngốc như Lâm Quân, Lãnh Mặc Nghiên cũng không muốn lợi dụng.


Mẫn Nguyệt nghe mà hắc tuyến đầy đầu, nhưng quả thật anh nói rất có lý. Tuy cô chỉ mới gặp Lãnh Mặc Nghiên hai lần nhưng cũng cảm giác được anh ta không phải là người sẽ làm như thế.


available on google playdownload on app store


Người đứng sau Lâm Quân nhất định phải có thế lực rất lớn, mới có thể khiến cho thủ lĩnh mấy tổ chức sát thủ đồng ý phái người đi giúp hắn ta. Thông tin cũng rất nhanh, lại có thể tránh được tai mắt của Nam Cung gia mà giết người diệt khẩu không hề để lại dấu vết gì. Nghĩ đến những người có thế lực mạnh như vậy thì trong đầu Mẫn Nguyệt xuất hiện vài cái tên của ba gia tộc lớn khác trên thế giới là gia tộc William, hai gia tộc lánh đời Hiên Viên gia và Âu Dương gia. Tuy nói hai gia tộc lánh đời kia từ lâu đã không xen vào chuyện của giới hắc đạo nữa nhưng cũng không có nghĩa là chuyện này không liên quan đến họ.


Vả lại lần trước sự kiện thuốc độc ở bệnh viện kia đã khiến cô chú ý đến Âu Dương gia. Nhưng mà đến giờ không có manh mối gì, cũng không thể biết được là gia tộc nào gây ra. Càng nghĩ lại càng loạn, rốt cuộc là ai muốn hại cô và Âu Thần chứ?


Lúc Mẫn Nguyệt cảm thấy thái dương hơi đau thì có một đôi tay đặt lên thái dương của cô xoa nhẹ. Mẫn Nguyệt thoải mái thở ra, quay đầu lại quả nhiên không ngoài ý muốn là Nam Cung Âu Thần.


"Đừng gấp gáp, mọi chuyện dần sẽ giải quyết được thôi. Nếu kẻ đó muốn hại chúng ta thì nhất định sẽ còn có hành động tiếp theo, đến lúc đó chắc chắn sẽ có manh mối. Yên tâm, cứ giao hết mọi chuyện cho anh."


Mẫn Nguyệt dựa vào ngực anh, lười biếng đáp lại. "Ừ." Có lẽ đôi lúc cô cũng nên dựa vào người đàn ông của mình.
Người đàn ông của mình...... Mẫn Nguyệt lẩm bẩm lặp lại câu này, sau đó cười rộ lên.


Ánh mắt của Âu Thần nhìn cô cũng lấp lánh ý cười, sự cưng chiều trong đó không thể giấu được. Nhưng khi anh nghĩ đến báo cáo điều tr.a thì đáy mắt lộ ra vẻ âm trầm.


Nam Cung gia và tổ chức J hợp tác cùng điều tr.a chuyện của Lâm Quân khiến cho người của cả hai trở nên gần gũi với nhau hơn rất nhiều. Điều này đối với một số người là vô cùng thuận lợi để......theo đuổi vợ!


An Triết Hàn lợi dụng khoảng thời gian này để chạy đến chỗ Vũ Điềm Điềm để dỗ dành cô. Mỗi ngày khi anh đến đều mang cho Vũ Điềm Điềm một món ngon nào đó do chính tay anh làm, có đôi khi lại là nước ép trái cây, bánh ngọt, nhưng tất cả đều là đồ bổ dưỡng.


Chuyện hai người quen nhau mọi người đều biết, nhưng chứng kiến trình độ cưng chiều Vũ Điềm Điềm của An Triết Hàn cỡ này không ít người phải líu lưỡi. Không ngờ tảng băng lạnh lùng kia khi gặp được chân ái của đời mình thì lại thay đổi lớn đến vậy. Cũng có không ít cô gái ngưỡng mộ Vũ Điềm Điềm.


Trong lòng Vũ Điềm Điềm cũng rất ngọt ngào, trước giờ cô luôn hâm mộ tình cảm của lão đại và Nguyệt Nguyệt, nhưng không ngờ bản thân cũng có ngày được trải nghiệm cảm giác đó. An Triết Hàn chăm sóc cô quả thật rất tốt, những chuyện nặng nhọc anh không bao giờ để cô làm, ngay cả đi đứng anh cũng chú ý. Đôi khi cô chạy hơi nhanh mà lảo đảo thân người thì anh đã vọt nhanh tới đỡ cô, sau đó đen mặt dạy dỗ cô một trận. Người khác không biết còn tưởng cô là thủy tinh đụng cái là vỡ, hay là người đang mắc bệnh nặng gì đó. Vũ Điềm Điềm tuy thấy có chút kì lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần cho rằng là anh quan tâm cô.


Dưới sự chăm sóc đặc biệt của An Triết Hàn, thân thể Vũ Điềm Điềm như tăng thêm một vòng, da dẻ mềm mại, cả khuôn mặt cũng tròn trịa mịn màng hơn.


Sau đó cô bỗng nhận ra hình như toàn là An Triết Hàn chăm sóc cô, hình như cô vẫn chưa làm gì cho anh thì phải? Vũ Điềm Điềm nghĩ tới đây, cả người liền bắt đầu rối rắm, cô nên làm gì cho anh bây giờ?


Nấu đồ ăn? Từ nhỏ đến lớn cô chưa vào bếp bao giờ, ngoại trừ năm chín tuổi lỡ tay làm cháy cả phòng bếp. Nguyệt Nguyệt còn đặt cho cô biệt danh là "Sát thủ nhà bếp". Vũ Điềm Điềm nhớ tới khung cảnh thê thảm của lúc đó liền lắc đầu.


Làm bánh ngọt? Nhưng mà An Triết Hàn lại không thích ăn đồ ngọt, có lần cô bắt anh ăn một miếng bánh kem, cả gương mặt anh liền nhăn lại thành một đoàn, vô cùng khó coi.


Đi hẹn hò? Cô từng đi hẹn hò rất nhiều lần với người đàn ông khác, nhưng những người đó hoàn toàn không giống với An Triết Hàn. So với mấy cặp đôi bình thường cô không hề có kinh nghiệm hẹn hò, cũng không biết phải đi đâu.


Vũ Điềm Điềm suy nghĩ tới vò đầu bứt tóc cũng không biết phải làm gì. Cô đột nhiên xoay người cầm túi xách đứng dậy. Thôi kệ đi, cứ đến tìm An Triết Hàn trước rồi tính.


Đối với Vũ Điềm Điềm mọi người trong tổ chức J đều quen thuộc nên khi cô đến thì không có ai ngăn cản, để mặc cho cô bước vào.
Vũ Điềm Điềm quen cửa quen nẻo đi lòng vòng trong căn cứ tổ chức để tìm An Triết Hàn, nhưng kết quả cũng không thấy anh đâu.


Khi đi ngang qua một căn phòng cô thoáng nghe thấy giọng nói của An Triết Hàn thì dừng lại, bước chân nhẹ nhàng đến gần cửa.
Qua khe cửa cô thấy An Triết Hàn ngồi đối diện với Hàn Viên Viên, hai người cười nói rất vui vẻ.
"Viên Viên, cô còn biết những đồ bổ dưỡng nào phù hợp cho người có thai hay không?"


Vũ Điềm Điềm ở bên ngoài còn đang thắc mắc, đồ bổ dưỡng cho người mang thai, ai đang mang thai vậy?
Sau đó giọng nói trầm ấm của An Triết Hàn tiếp tục vang lên, mang theo một tia yêu thương không thể thấy rõ.


"Mấy món kia tôi đều đã làm hết rồi, hình như Điềm Điềm bắt đầu thấy ngán, tối hôm qua cô ấy ăn không nhiều. Điềm Điềm đang mang thai, tôi sợ khẩu vị cô ấy không tốt nên phải cần chú ý đồ ăn mới được."


Vũ Điềm Điềm sửng sốt, tối qua cô ăn không nhiều? Rõ ràng cô ăn tới hai bát cơm, càn quét hơn một nửa món ăn trên bàn. Vậy mà anh còn nói cô ăn không nhiều?
Khoan đã, trọng điểm là anh nói cô có thai, cô có thai từ lúc nào mà bản thân cô cũng không biết vậy?!


"An Triết Hàn, anh không cần phải lo lắng thái quá vậy đâu. Với người phụ nữ mang thai ăn nhiều quá không hẳn là tốt, cứ như bình thường là được rồi. Hơn nữa tôi không phải là chuyên gia dinh dưỡng, anh hỏi tôi chuyện này làm gì chứ!"


Vốn Hàn Viên Viên còn muốn nói thêm là cô vốn không nhìn ra Vũ Điềm Điềm là đang có thai. Nhưng mà thấy An Triết Hàn chắc chắn như vậy thì cô cũng nghi ngờ là bản thân mình nhầm lẫn.


Khi nhìn thấy mắt An Triết Hàn vô cùng lấp lánh khi nói đến Vũ Điềm Điềm và đứa bé thì cô cũng không nỡ dập tắt niềm vui này của anh.
Nhưng cô vẫn không nhịn được tò mò hỏi: "An Triết Hàn, rốt cuộc làm sao anh biết được Vũ Điềm Điềm đang mang thai vậy?"


An Triết Hàn nghe cô hỏi, sắc mặt hơi ngượng ngùng. "Lần đó tôi biết cô ấy đi đến bệnh viện nên liền đi theo cô ấy. Sau đó tôi thấy cô ấy khám bệnh xong đi ra ngoài liền cầm tờ giấy bệnh án vứt bỏ đi mất. Tôi chỉ là lo lắng không biết thân thể cô ấy bị gì nên liền đến gần nhặt tờ giấy lên xem. Lúc ấy tôi mới biết Điềm Điềm mang thai."


Hàn Viên Viên gật gù hiểu rõ, sau đó cho anh một ánh mắt chế nhạo. Không ngờ An Triết Hàn cũng có ngày đi theo dõi con gái nhà người ta, còn đi lục thùng rác để xem kết quả bệnh án nữa. Thật ngạc nhiên nha!
Bị cô chế nhạo rõ ràng như vậy An Triết Hàn cũng có chút ngượng ngùng, hai vành tai dần đỏ ửng.


Vũ Điềm Điềm ở ngoài cửa tròn mắt, bệnh viện, tờ giấy kết quả khám bệnh?
Cô nhớ lúc đó khi đi khám bệnh bác sĩ chỉ nói là dạ dày cô có vấn đề, hoàn toàn không phải là mang thai. Tại sao An Triết Hàn lại nói là cô mang thai?


Anh nói là đã nhặt xem kết quả bệnh án của cô.....kết quả bệnh án..... Không lẽ là do cô đụng trúng cô gái kia nên hai người mới cầm nhầm tờ giấy của nhau, An Triết Hàn cũng vì vậy mà hiểu lầm cô.


Hàn Viên Viên chế nhạo xong liền nghiêm chỉnh lại, bởi vì cô biết An Triết Hàn để ý đến đứa bé kia.


Quả nhiên An Triết Hàn rất quan tâm với Vũ Điềm Điềm và đứa bé này, lập tức hỏi, "Vậy cô nói cho tôi biết những gì cần chú ý với phụ nữ có thai được không? Tôi sẽ chăm sóc Điềm Điềm thật tốt."


Hàn Viên Viên bĩu môi, An Triết Hàn thật sự cho rằng cô là bác sĩ phụ khoa đấy à?! Nhưng bực thì bực Hàn Viên Viên chậm rãi nói từng điều cho An Triết Hàn.


Khác biệt với sự vui vẻ trong phòng, bên ngoài lại là một mảnh ảm đạm. Mi mắt Vũ Điềm Điềm hạ xuống, trong lòng không khỏi suy đoán, Triết Hàn quan tâm cái thai vốn không có thật kia như vậy. Nếu thế thì chuyện anh đồng ý quen cô có phải cũng vì tưởng rằng cô mang thai hay không?


Hai người ở trong phòng không hề hay biết sự hiện diện của Vũ Điềm Điềm ở bên ngoài. Hàn Viên Viên nói những điều cần chú ý xong, đột nhiên nổi hứng hỏi An Triết Hàn một câu.
"An Triết Hàn, anh rất mong chờ đứa bé này à?"
An Triết Hàn không hề do dự mà trả lời, "Phải!"


Thân hình Vũ Điềm Điềm khẽ run lên một chút, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bất an.
"Có phải anh sau khi biết Vũ Điềm Điềm có thai mới bắt đầu theo đuổi cô ấy không?"
An Triết Hàn trầm mặc một lúc rồi mới từ từ trả lời, "Đúng vậy."


Bàn tay Vũ Điềm Điềm nắm chặt góc áo, lộ ra khớp xương trắng bệch. Từ trong khoé mắt chảy ra hai hàng nước mắt, cô vội vàng xoay người bỏ đi.


Đáy lòng Vũ Điềm Điềm bỗng lạnh toát, thì ra tất cả đều là giả dối, mục đích ban đầu của anh vốn là vì đứa bé của cô. Tình cảm của anh, sự chăm sóc của anh bấy lâu nay cũng chỉ là giả.
Vì Vũ Điềm Điềm đi vội quá nên không hề nghe thấy câu nói phía sau của An Triết Hàn.


"Tôi không muốn cô ấy phải gánh chịu nổi khỗ này một mình, tôi muốn ở bên cô ấy đón chờ đứa bé này được sinh ra. Đó là đứa con đầu tiên của tôi và Điềm Điềm nên đương nhiên tôi rất trông mong nó rồi. Cho dù không có đứa bé thì cũng không thay đổi được chuyện tôi theo đuổi cô ấy."


"Anh yêu Điềm Điềm rồi phải không?"
Tâm An Triết Hàn hơi động một chút, khoé môi cong lên, thật ra là anh đã lún quá sâu rồi.
"Ừ, rất yêu."


Vẻ mặt An Triết Hàn hiện lên niềm hạnh phúc không thể che giấu được, bất giác Hàn Viên Viên cũng cảm thấy mừng cho hai người, ngoài ra còn có chút ngưỡng mộ Vũ Điềm Điềm.


Buổi tối khi An Triết Hàn đến nhà Vũ Điềm Điềm, vì anh đã có chìa khoá nhà cô nên mở cửa rất dễ dàng. Nhưng khi bước vào thì lại cảm nhận được một sự kì lạ, cả căn nhà đều tối đen. Đáng lẽ bình thường vào giờ này khi anh đến thì Điềm Điềm đã chạy ra đón anh, có điều hôm nay thì lại im lặng một cách kì lạ.


An Triết Hàn nhíu mày, vươn tay bật công tắc đèn. Cả căn phòng ngay lập tức sáng lên, sau đó anh lại thấy Vũ Điềm Điềm ngồi ôm mình một góc trên ghế sô pha, vùi mặt giữa hai đầu gối.
An Triết Hàn ngây người trong chốc lát, bước chân tăng nhanh chạy đến chỗ Vũ Điềm Điềm.


"Sao em lại ngồi ở đây? Còn mặc áo ít như vậy, trời rất lạnh, mặc thêm áo khoác vào trước đã. Anh có mang những món em thích ăn đến, em có muốn ăn không?"
Vũ Điềm Điềm động đậy người ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn An Triết Hàn như muốn người xa lạ.


Trái tim An Triết Hàn run lên, Điềm Điềm xa lạ với anh như thế này khiến cho anh có chút hoảng sợ.
An Triết Hàn muốn đến gần cô nhưng Điềm Điềm đột ngột đẩy anh ra, thuận tiện làm văng hộp cơm anh đang cầm trên tay. Hộp cơm rơi xuống đất, đồ ăn rải đầy trên sàn, tạo thành một bãi hỗn độn.


An Triết Hàn đối với hành động của cô hoàn toàn không tức giận, anh từng nghe nói phụ nữ khi có thai tính khí rất thất thường, bực bội một chút cũng là chuyện dễ hiểu.
"Điềm Điềm, em làm sao vậy?"


Điềm Điềm đứng bật dậy, giận dữ nói: "Đến bây giờ anh còn làm ra vẻ không có chuyện gì. Anh còn muốn lừa dối tôi đến khi nào, có phải tất cả những gì anh làm đều là vì cái thai của tôi không?"
An Triết Hàn ngẩn ra, "Khi anh và Viên Viên nói chuyện, em cũng đã nghe hết sao?"


Vũ Điềm Điềm trào phúng cười, "Phải, tôi đã nghe hết rồi, nếu không anh còn muốn lừa dối tôi đến bao giờ? Tôi còn đang thắc mắc tại sao anh lại ân cần chăm sóc tôi như vậy, thì ra những việc anh làm đều là vì đứa bé thôi. Nhưng thật đáng tiếc, đứa bé mà anh mong chờ vốn không hề tồn tại, bởi vì tôi không có thai!"


An Triết Hàn lập tức sững sờ, chỉ kịp nắm bắt câu nói cô không mang thai.
"Điềm Điềm, có phải em muốn giấu anh chuyện em có thai không? Điềm Điềm, đừng sợ, anh sẽ ở bên em và con, cùng chăm sóc con của chúng ta được không?"


"Anh vẫn không nghe rõ sao, tôi nói rồi, tôi không hề mang thai. Lần đó ở bệnh viện tờ giấy khám bệnh mà anh nhặt được vốn không phải là của tôi. Tôi chỉ đơn thuần là bị bệnh dạ dày thôi."


Thân hình An Triết Hàn lập tức cứng ngắt như bị dội một thau nước lạnh. Bất kì một người nào biết được bản thân mình sắp làm cha, nhưng sau đó lại biết được thật ra đó chỉ là sự nhầm lẫn thì không thể vui được. An Triết Hàn cũng vậy, khi nghe tin Điềm Điềm có thai, anh rất sung sướng, còn nghĩ đến viễn cảnh tương lai vô cùng hạnh phúc của ba người. Có điều hiện tại cô nói cho anh biết, cô không có thai, đứa bé kia chỉ là do anh tưởng tượng ra mà thôi. Cảm giác này thật không dễ chịu chút nào.


An Triết Hàn trầm mặc một lúc lâu, khi lấy lại được sự bình tĩnh sau nỗi khiếp sợ thì vội ngẩng mặt nhìn cô. Bây giờ không có đứa bé cũng không sao, anh sẽ cố gắng để tạo ra một đứa rất nhanh.
Nhưng mà khi anh ngẩng đầu lên thì lại là đối diện với một gương mặt đầy nước mắt.


"Anh vốn không hề yêu tôi, tất cả chỉ là vì nghĩ rằng tôi có thai nên mới chịu ở bên tôi phải không? An Triết Hàn, tôi không cần loại tình cảm rẻ tiền này, chúng ta kết thúc đi."


Lúc này An Triết Hàn mới chân chính cảm thấy sợ hãi, khi thấy cô khóc, trái tim anh như bị bóp nghẹt. Trước giờ Điềm Điềm chưa từng khóc trước mặt người khác, nhưng bây giờ cô vì anh mà khóc, anh lại không hề thấy vui một chút nào.


Khi cô nói ra câu nói kia anh như muốn ngừng thở, nỗi hoang mang cùng lo sợ bao trùm cả tâm trí anh.
"Anh mau ra khỏi nhà tôi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa."
An Triết Hàn bối rối đứng đó, muốn chạy đến ôm cô nhưng không dám, hiện giờ cô còn đang tức giận, anh sợ cô sẽ càng kích động hơn.


"Điềm Điềm, anh....."
"Được, anh không đi phải không, vậy tôi đi!" Vũ Điềm Điềm qua loa gạt nước mắt trên mặt, mạnh mẽ xoay người đi ra ngoài.
Khi cô lướt qua người An Triết Hàn, anh liền ôm cô từ phía sau.


"Đừng đi được không, xin em. Không có thai cũng không sao, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, xây dựng một gia đình mới. Sau này em nhất định sẽ có thai, lúc đó một nhà ba người chúng ta sẽ rất vui vẻ." Giọng anh có phần run rẩy, còn mang theo một chút giống như cầu xin.


Nước mắt Vũ Điềm Điềm vừa ngừng lại được bây giờ lại tiếp tục chảy ra. Tương lai rất tươi đẹp, nhưng thật tiếc, nó không dành cho cô.


Vũ Điềm Điềm gỡ bàn tay An Triết Hàn đang đặt trên người cô ra, anh dùng sức rất mạnh ôm chặt cô, muốn thoát ra rất khó. Cô nhéo lên tay anh một cái, thân hình anh bỗng run lên nhưng nhất quyết không bỏ tay ra. Vũ Điềm Điềm hít sâu một hơi, bỏ cuộc việc kéo tay anh ra.


"Anh nói những lời này đã muộn rồi, tôi không muốn bị tổn thương một lần nữa. Anh mau bỏ tay ra đi, bây giờ tôi không nhìn thấy anh một chút nào."


An Triết Hàn ban đầu hơi chần chờ, nhưng sau đó lại chậm rãi thả tay ra. Vũ Điềm Điềm lập tức bước đi, không hề quay đầu lại, cũng không hề thấy ánh mắt tràn ngập bi thương của anh ở đằng sau.






Truyện liên quan