Chương 124: Hội họp
Một bàn tay chậm rãi vươn tới giúp cô lau nước mắt, Mẫn Nguyệt giật mình nhìn qua, đáy lòng thoáng bình ổn.
"Âu Thần!"
Âu Thần kéo cô ôm vào ngực, một tay khác vỗ nhẹ lưng cô.
"Ừ, anh ở đây, tất cả đã không sao rồi."
Cánh tay Mẫn Nguyệt từ từ vòng qua eo anh, tựa đầu vào ngực anh lặng lẽ chảy nước mắt. Giờ phút này cô chỉ muốn yếu đuối một lần, để được phát tiết tất cả. Cảm xúc của cô vẫn chìm trong ký ức đó, không thể thoát ra được.
Âu Thần vẫn dịu dàng như vậy, vỗ nhẹ lưng cô để an ủi, nhất thời trong phòng chìm vào yên lặng.
Đến khi Mẫn Nguyệt khóc đủ rồi mới thả anh ra, Âu Thần liền lấy khăn giấy đã chuẩn bị trước, lau mặt cho cô, động tác vô cùng mềm nhẹ.
Mẫn Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, khổ sở ban nãy cũng biến mất tiêu.
Âu Thần lại nghi hoặc nhìn cô, "Sao lại cười?"
Mẫn Nguyệt cầm tay anh, lắc đầu không nói. Ngược lại Âu Thần đan mười ngón tay vào tay cô, khẽ thở dài.
"Em đã hôn mê hai ngày rồi, thật sự doạ anh sợ đấy."
Cô hơi kinh hoảng, cô vậy mà đã hôn mê hai ngày rồi? Chẳng qua là chỉ mơ một giấc mơ mà thôi, một giấc mơ của quá khứ.
"Thần, thật ra em đã khôi phục trí nhớ lúc còn nhỏ rồi."
Lần này đến lượt Âu Thần ngạc nhiên, "Em.......khôi phục trí nhớ?"
"Đúng vậy, lần đầu tiên em gặp anh như thế nào đều nhớ rõ, còn nhớ cả lý do tại sao em ở cô nhi viện, có cả về.......ba mẹ em."
Mẫn Nguyệt nói hết mọi chuyện trong quá khứ cho anh nghe, khi nhắc đến sự kiện đám rắn kia, thân thể cô theo phản xạ run lên nhè nhẹ. Đúng lúc đó Âu Thần lại nắm chặt tay cô hơn, im lặng cho cô biết, anh vẫn ở bên cô.
Khi nghe hết mọi chuyện, biểu cảm của Âu Thần càng tức giận hơn so với cô. Nháy mắt có sát khí trào ra, thô bạo giống như thú dữ.
Nhưng anh vẫn kiềm chế lại, vuốt tóc cô, "Nếu tìm được em muốn xử lý hắn ta như thế nào?"
Đây chính là cái khiến Mẫn Nguyệt thích nhất ở anh, Âu Thần không chủ động làm thay cô tất cả mọi thứ mà sẽ hỏi ý kiến cô trước. Cô biết không ai có thể hiểu cô ngoài anh.
"Đương nhiên là trả lại mọi nỗi đau mà năm đó hắn gây cho mẹ con em rồi, nhất định phải hành hạ hắn ta thật tốt."
Biểu cảm Âu Thần không có biến hoá, hoàn toàn đồng ý. "Ừ, làm cho hắn ta sống không bằng ch.ết. Nếu lỡ tay giết ch.ết thì anh giúp em phi tan thi thể."
Người ở bên ngoài phòng bệnh rất muốn nói một câu: Hai vị, ở đây là bệnh viện, bàn chuyện giết người như vậy được sao?
Mẫn Nguyệt bật cười, cô biết anh làm vậy để cho cô vui hơn, không còn chìm đắm trong ký ức vừa rồi nữa.
"Vậy có phải em đã biết ba của em là ai rồi không?"
Thật ra đối với vấn đề này anh rất tò mò, người cô mạnh mẽ đó rốt cuộc có ai có thể thu phục được.
Mắt Mẫn Nguyệt sáng lấp lánh, tựa như rất vui vẻ. "Biết, ba của em tên là Du Triệt!"
"Không phải Du Triệt mà là Hiên Viên Triệt!" Cửa phòng bệnh bị mở ra, Hiên Viên Nhã một tay bỏ vào túi hiên ngang bước vào.
Mẫn Nguyệt có phần ngoài ý muốn, "Chị Nhã Nhã?"
Cô tinh tế nhớ lại, hình như lúc ở mộ mẹ, trước khi hôn mê cô đã thấy qua mái tóc màu đỏ. Màu tóc đặc biệt vậy chỉ có Hiên Viên Nhã có. Cho nên là chị Nhã Nhã đã cứu cô?
Hiên Viên Nhã đối với cô mỉm cười ôn nhu, sủng nịch gõ nhẹ lên trán cô một cái.
"Không phải là chị Nhã Nhã, sau này em phải gọi là cô rồi."
"Cô?" Mẫn Nguyệt mờ mịt không hiểu, còn có câu nói khi nãy của Hiên Viên Nhã về ba cô nữa.
"Lúc nãy tại sao chị bảo ba em không phải tên là Du Triệt mà là Hiên Viên Triệt?"
Mắt Âu Thầm thâm sâu, ẩn ẩn đoán ra chân tướng. Anh từng nghe nói 20 năm trước Hiên Viên gia có một vị thiếu chủ vô cùng tài giỏi tên là Hiên Viên Triệt. Nhưng sau đó người này lại biến mất khỏi Hiên Viên gia, khiến cả giới hắc đạo vừa tiếc nuối vừa vui mừng.
"Đương nhiên là vì ba em chính là người của Hiên Viên gia, anh trai chị. Cho nên bé gái nhỏ à từ nay em phải gọi chị Nhã Nhã là cô Nhã Nhã rồi. Con có biết cả Hiên Viên gia đều đi tìm con rất lâu rồi không?!" Thật tốt quá, cuối cùng cũng để cô tìm được, xem như ông trời vẫn chưa tàn nhẫn mấy với Hiên Viên gia.
Mẫn Nguyệt đơ người, hơi mất thời gian để tiêu hoá tin tức lớn này. Hiên Viên gia, chính là gia tộc lánh đời thần bí đó? Ba cô lợi hại như vậy à? Tại sao cô chưa bao giờ nghe ba nhắc đến chuyện này?
Thấy Mẫn Nguyệt còn nghi ngờ, Hiên Viên Nhã giơ tay lên, cho cô thấy hình xăm đỏ rực trên mu bàn tay.
"Đây là biểu tượng của Hiên Viên gia, con có từng thấy nó trên người ba con không?"
Tầm mắt Mẫn Nguyệt ngưng lại, một góc nào đó trong ký ức bị khơi dậy. Cô đúng là đã từng thấy nó, còn rất nhiều lần. Hình xăm ấy ba cô cũng có một cái ở trên lưng, lúc nhỏ cô thường hay được ba cõng rồi nghịch ngợm cắn lên đó.
Mẫn Nguyệt thất thần mấy giây rồi vội vàng tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, đưa nó ra đặt dưới ánh nắng mặt trời. Quả nhiên biểu tượng của Hiên Viên gia liền hiện ra.
Mắt Âu Thần nheo lại, kỹ thuật khắc này........quá thần kỳ rồi!
Biểu cảm Hiên Viên Nhã hơi biến đổi, gấp gáp nói: "Có thể cho cô mượn xem sợi dây chuyền này không?"
Mẫn Nguyệt không hiểu sao cô phản ứng mạnh đến vậy nhưng vẫn đưa dây chuyền qua.
Hiên Viên Nhã cầm sợi dây xem kĩ, bất chợt cười, thoáng hoài niệm.
"Thì ra anh ấy vẫn nhớ kỹ thuật điêu khắc này."
Hiên Viên Nhã chỉ nhìn một hồi rồi đưa lại cho Mẫn Nguyệt.
"Kỹ thuật khắc hình ẩn hiện dưới ánh sáng này là tuyệt kĩ của riêng Hiên Viên gia, người ngoài không thể nào biết được. Lần này chắc con tin rồi chứ?"
Mẫn Nguyệt ngơ ngác gật đầu.
"Vậy còn không gọi một tiếng cô sao, cháu gái nhỏ?"
Khoé mắt Mẫn Nguyệt giật giật, chậm chạp gọi một tiếng: "Cô!"
Hiên Viên Nhã liền nhào đến ôm chặt Mẫn Nguyệt, cười rất cao hứng.
"Cô đã chờ câu nói này hơn mười năm rồi, cốt nhục duy nhất của anh trai, hậu duệ của Hiên Viên gia, cô đã tìm thấy rồi. Mẫn Nguyệt, quay về Hiên Viên gia đi, nếu để bà nội nhìn thấy con thì chắc chắn sẽ rất vui."
Mẫn Nguyệt đột ngột bị ôm thì phản ứng không kịp, suýt chút nữa cô đã đẩy Hiên Viên Nhã ra rồi, cũng may cô còn nhớ người này là cô ruột của mình. Cô ruột à? Thật ra cô vẫn chưa thích ứng với thân phận này lắm. Đối với Hiên Viên gia, cô không hề thấy quen thuộc, cũng không biết một tí gì về nó, vậy mà đùng một cái cô đã trở thành người của Hiên Viên gia rồi.
Vẻ mặt Âu Thần không tốt lắm nhìn hai người đang ôm nhau. Anh không thích người khác ôm bảo bối của anh, dù là cô ruột của bảo bối cũng không được!
Ngay khi Âu Thần định động thủ tách họ ra thì Hiên Viên Nhã đã tự chủ động buông Mẫn Nguyệt, lặng lẽ liếc xéo anh.
Âu Thần tự động coi như không nhìn thấy.
Mẫn Nguyệt không để ý sóng ngầm giữa hai người, ngược lại hỏi chuyện cô quan tâm nhất từ nãy đến giờ.
"Tại sao ba con lại rời khỏi Hiên Viên gia, đổi tên thành Du Triệt?"
"Cái này thì........." Hiên Viên Nhã ấp úng, biểu cảm tránh né.
"Thật ra là ba con và bà nội có một chút tranh cãi nhỏ, nên trong lúc tức giận liền rời khỏi Hiên Viên gia."
Cô vừa dứt lời lập tức có một giọng nói khác chen vào.
"Không phải chỉ là một tranh cãi nhỏ thôi đâu, suýt chút nữa đã cắt đứt quan hệ mẹ con đấy."
Cửa phòng một lần nữa bị đẩy ra, Âu Thần thầm bất mãn, lại ai đến nữa đây?
Mẫn Nguyệt vừa nhìn thấy người này gương mặt liền trở nên vui vẻ, xoạt một cái nhảy xuống giường.
"Sư phụ! Người trở về rồi à!?"
Người vừa bước vào không ai khác chính là Joker, bộ dáng của anh hiện tại không khác mấy so với bốn năm trước khi gặp Mẫn Nguyệt, từ trên người anh hoàn toàn không có vẻ gì là giống người trung niên.
Cái khiến Mẫn Nguyệt đặc biệt vui vẻ khi thấy anh chính là cô vừa nhớ ra Joker là bạn thân của ba cô. Lúc nhỏ cô luôn gọi là chú Joker, chú thường hay đến nhà cô chơi, còn mua rất nhiều đồ ăn cho cô nữa. Khi cô và mẹ bị giam cũng là chú ấy đưa cô và mẹ rời khỏi.
Mặt Âu Thần lập tức trầm xuống, sư phụ? Không lẽ đây chính là người năm đó đã dụ dỗ đem bảo bối của anh đi?
Phân tích xong khí thế quanh thân của anh liền tăng lên, trong nhận thức đã cho rằng Joker là kẻ địch. Hừ, người muốn cướp bảo bối từ tay anh đều là kẻ địch.
Joker mỉm cười từ ái, mở rộng tay định ôm cô.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, sư phụ đã về rồi đây, thế nào có phải rất nhớ ta không?"
Mẫn Nguyệt chuẩn bị nghiêng người tránh, ai ngờ cô chưa kịp tránh thì đã bị một cánh tay vòng qua eo kéo cô lui ra sau, thanh âm trầm thấp của Âu Thần vang lên bên tai.
"Bảo bối, em vừa mới tỉnh dậy, không nên vận động mạnh nhiều." Ai vừa vào cũng muốn ôm bảo bối của anh, nghĩ anh là người vô hình sao?!
Mẫn Nguyệt: "........"
Joker: "......." Lại thêm một tên cũng keo kiệt giống như Hiên Viên Triệt năm đó. Thiệt tình, chẳng qua là ôm có một cái thôi mà.
Mẫn Nguyệt cười gượng, "Chú Joker!"
Thân mình Joker chợt cứng đờ, ánh mắt thoáng ươn ướt.
"Con nhớ lại rồi sao?" Bốn năm trước anh ta không nhận ra cô bé chỉ cho là trùng hợp có tên giống nhau mà thôi. Nhưng dần lớn lên cô càng giống Khuynh Thành khiến anh không thể không đi tr.a xét lại một lần. Khi tìm ra sự thật anh suýt nữa là vui mừng muốn xỉu.
Mẫn Nguyệt gật đầu, người hơi khom xuống. "Chú Joker, cám ơn chú về chuyện chú đã cứu mẹ và con lúc nhỏ, cả chuyện bốn năm trước nữa."
Joker vội đỡ cô dậy, "Không cần phải làm vậy, bốn năm trước cũng là do sự cố gắng của con thôi, ta chỉ tạo cơ hội. Còn chuyện của mười lăm năm trước thì ta chỉ làm theo lệnh của ba con. Không ngờ kết cục sau đó lại tàn khốc như vậy."
Joker thoáng ưu sầu, cả hai người kia đều là bạn tốt nhất của anh, rõ ràng gia đình họ đang êm đẹp, vậy mà lại bị một Âu Dương Cẩn phá hoại tất cả.
Hiên Viên Nhã nãy giờ yên lặng bỗng đứng lên, "Anh chính là bạn thân của anh tôi?"
Joker nhìn Hiên Viên Nhã liền lộ ra vẻ mặt không mấy thân thiện.
"Đúng thì đã sao? Hiên Viên gia các người năm đó ép Triệt rời khỏi bây giờ lại muốn đến nhận cháu gái à!?"
Hiên Viên Nhã nhíu mày giải thích, "Chuyện năm đó mẹ tôi biết mình sai, cũng đã hối hận rất nhiều năm rồi. Bây giờ muốn đón Mẫn Nguyệt về là muốn đền bù thật tốt cho con bé."
"Đền bù thế nào chứ, năm đó rõ ràng bà ta tuyệt tình như vậy, kiên quyết ép Triệt buông bỏ tình cảm của mình để cưới cô gái khác, còn có mấy lần cố tình chia rẽ cậu ấy và Khuynh Thành. Tôi là người tận mắt chứng kiến cậu ấy rời Hiên Viên gia, từ hai bàn tay trắng đã lập nên một đế quốc riêng cho mình ra sao. Hiện tại các người mới nói hối hận có phải là đã muộn rồi không!"
Hiên Viên Nhã thấy giải thích nhẹ nhàng với anh không được còn bị mắng đã sắp bị chọc tức. Bản tính cô xưa nay mạnh mẽ, chịu hạ giọng với một người ngoài đã là tốt lắm rồi.
Mẫn Nguyệt thấy hai người sắp đánh nhau tới nơi thì vội ra can ngăn.
"Ai có thể nói cho con biết là năm đó ba con và Hiên Viên gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Khi cô đứng ra, sắc mặt Hiên Viên Nhã và Joker liền dịu xuống. Hiên Viên Nhã không có cách nào nói rõ nên vẫn là Joker thẳng thắn giải thích cho cô.
"Thật ra rất đơn giản, ba con muốn kết hôn với mẹ con nhưng bị bà nội con ngăn cản, lấy lý do là Khuynh Thành không xứng với Hiên Viên gia. Ba con từng cố gắng khuyên ngăn, cũng từng quỳ ở trước cổng Hiên Viên gia một ngày một đêm, bà nội con vẫn kiên quyết phản đối, còn sắp xếp rất nhiều cuộc xem mắt cho ba con. Sau đó ba con lạnh tâm, không khuyên nữa, bất chấp mọi thứ cũng muốn cưới Khuynh Thành. Bà nội con liền ra điều kiện, giữa Nam Cung Khuynh Thành và vị trí thiếu chủ Hiên Viên gia, chỉ được chọn một. Kết quả chọn lựa thế nào, mọi người đều biết rồi đấy."
Gương mặt Âu Thần tăm tối lặp lại hai từ, "Không xứng?" Từ khi nào mà người Nam Cung gia lại bị người bảo là không xứng để kết hôn vậy? Trước giờ chỉ có Nam Cung gia ghét bỏ người khác, đây là lần đầu tiên bị người khác ghét bỏ như thế này.
Âu Thần lặng lẽ nhìn đỉnh đầu Mẫn Nguyệt thầm nghĩ: Không lẽ sau này anh muốn kết hôn với cô cũng bị phản đối vì lý do đó sao?
Anh nghĩ đến viễn cảnh đó liền không kiềm được ôm chặt Mẫn Nguyệt thêm một chút, trong lòng bắt đầu suy tính chuyện để cho cô nhận lại gia đình là đúng hay sai.
Mẫn Nguyệt kỳ quái nhìn biểu cảm chuyển đổi liên tục trên mặt anh, không hiểu tại sao anh lại u buồn thất thường như vậy, mấy phút trước còn không sao mà.
Cô xoay mặt đi, không quan tâm tới anh nữa, quay về vấn đề chính. Sau khi nghe xong mọi chuyện cô thật sự không có thiện cảm mấy với Hiên Viên gia, đặc biệt là với người bà nội chưa bao giờ gặp mặt kia. Nhất thời ý định quay về Hiên Viên gia cũng bị đánh tan.
"Cô, nếu năm đó ba đã cắt đứt với Hiên Viên gia thì con cũng không có quan hệ gì với Hiên Viên gia nữa. Chuyện quay về, hay là thôi đi."
Mắt Hiên Viên Nhã mở to, gấp gáp nói: "Mẫn Nguyệt, con đừng nghe cái tên đáng ghét này nói, bà nội con đúng là có sai, nhưng mười lăm năm qua bà ấy đã hối hận rất nhiều. Bây giờ ước nguyện của bà ấy chỉ là muốn gặp con một lần, con thật sự không muốn về Hiên Viên gia sao?"
Mẫn Nguyệt hơi khó xử, cắn môi lắc đầu.
Hiên Viên Nhã lo nếu cô không lấy con át chủ bài ra thì chắc chắn Mẫn Nguyệt sẽ mãi mãi không chịu về Hiên Viên gia.
"Mẫn Nguyệt, con có muốn gặp lại ba con không?"
Mẫn Nguyệt kinh ngạc nhìn cô, xen lẫn một chút vui mừng hoảng hốt. "Ba con vẫn còn sống?"
Trong quá khứ, cô không hề gặp lại ba, cô còn cho rằng ba giống mẹ đã bị Âu Dương Cẩn hại rồi.
"Đúng vậy, năm đó là Âu Dương Cẩn đem ba con trong tình trạng bị thương nghiêm trọng, hôn mê sâu đặt trước cổng Hiên Viên gia. Chúng tôi dùng tất cả mọi cách chỉ có thể giữ lại được tính mạng của anh ấy, nhưng mà mười mấy năm qua anh ấy vẫn không tỉnh lại, thân thể đều được máy móc duy trì hằng ngày."
Cả người Mẫn Nguyệt run lên, hơi lảo đảo, Âu Thần thuận thế đưa tay đỡ cô. Mẫn Nguyệt vừa cười vừa chảy nước mắt. "Thì ra ba vẫn còn sống, ông ấy không bỏ em lại một mình, em vẫn còn có ba, Âu Thần anh nghe thấy không, em vẫn còn có ba!"
Âu Thần mỉm cười xoa mặt cô, "Ừ, sau này chúng ta sẽ cùng đi gặp ba em."
Joker không bất ngờ, anh đã biết chuyện này từ trước. "Tôi đã từng lẻn vào Hiên Viên gia để thăm cậu ấy, thật đáng tiếc, một con người mạnh mẽ của lúc trước bây giờ đều dựa vào máy móc để duy trì mạng sống. Người kiêu ngạo như cậu ấy làm sao chịu nổi chứ."
Tâm trạng Mẫn Nguyệt hơi suy sụp, Âu Thần liền nói: "Không sao, chỉ cần còn sống thì chúng ta sẽ có cơ hội cứu."
Đúng vậy, chỉ cần còn sống thì sẽ có cách cứu.
Hiên Viên Nhã nghe Joker nói xong dùng tay chỉ thẳng vào anh ta.
"Thì ra người đã xâm nhập vào Hiên Viên gia thời gian trước là anh? Làm hại tôi đã thay đổi hệ thống phòng vệ của cả gia tộc trong tháng đó tới năm lần, mức độ cũng tăng lên."
"Hừ, có nâng cấp thế nào cũng không ngăn được tôi."
Hiên Viên Nhã hận đến nghiến răng, chỉ muốn rút súng ra bắn anh ta một phát.
Mẫn Nguyệt đúng thời cơ đứng ra chặn lại. "Cô, tuần sau con sẽ quay về Hiên Viên gia."
Hiên Viên Nhã ngay lập tức quên đi tức giận vừa rồi, vui mừng cầm tay cô.
"Thật sao, vậy tốt quá! Nhưng tại sao lại không phải là bây giờ?"
"Con có vài việc cần xử lý ở đây."
Hiên Viên Nhã hiểu rõ, không cố chấp đòi cô về ngay nữa.
"Thế cũng được, cô sẽ báo về Hiên Viên gia trước để chuẩn bị mọi thứ, nghênh đón con về nhận tổ quy tông. Nguyệt nhi, con cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi, cô đi về trước sắp xếp."
Hiên Viên Nhã đột nhiên nhớ tới còn một vấn đề nữa, ánh mắt sắc bén của cô quét về phía Âu Thần.
"Còn chuyện đám rắn kia xuất hiện ở nghĩa trang cậu muốn giải quyết như thế nào? Nếu cậu không bảo vệ tốt được Mẫn Nguyệt tôi sẽ đem con bé về Hiên Viên gia."
Mắt lạnh Âu Thần đối chọi với Hiên Viên Nhã, gương mặt hơi trầm xuống. "Tôi sẽ giải quyết chuyện này thật tốt, tuyệt đối không để người khác làm tổn thương tới cô ấy."
Hiên Viên Nhã tạm hài lòng, "Hừ, phải nói được làm được thì mới tính. Mẫn Nguyệt, con phải giữ gìn sức khoẻ, cô đi đây."
Mẫn Nguyệt gật đầu, chào tạm biệt Hiên Viên Nhã. Thấp thoáng đã không thấy bóng dáng của Hiên Viên Nhã đâu, người này đến như một cơn gió, đi cũng như một cơn gió.
Âu Thần đưa Mẫn Nguyệt ngồi lại trên giường, đắp chăn lên bụng cô. Mẫn Nguyệt bĩu môi đẩy ra, trời nóng thế này còn đắp chăn cái gì.
"Em đã không sao rồi, không cần đắp chăn đâu."
Âu Thần thấy cô không thích cũng không miễn cưỡng, ngược lại chỉnh gối cho cô dựa. "Thoải mái không?"
Cô híp mắt gật đầu.
Âu Thần lại đưa cho cô một chén cháo đã nấu từ trước, vẫn còn nóng. "Em mới tỉnh dậy, ăn lót dạ trước đi, ngày mai anh sẽ bảo bác Trương nấu món em thích cho em."
Ban đầu Mẫn Nguyệt thấy chén cháo thì xụ mặt, nghe anh nói xong mới tươi cười trở lại, đưa tay đón nhận chén cháo, bị anh cản lại.
"Để anh đút cho em!"
Mẫn Nguyệt cũng thản nhiên bỏ tay xuống, để cho anh đút. Có người phục vụ miễn phí, cô có ngu mới không cần.
Joker đứng đó: "........" Ê răng quá! Hai người này là đang ăn hϊế͙p͙ anh ta độc thân lâu năm phải không?
Joker ho khan, cố gắng lấy lại sự tồn tại.
"Mẫn Nguyệt, con có phải muốn tìm đến Âu Dương Cẩn trả thù không?"
Mẫn Nguyệt vừa ăn vừa trả lời lại Joker. "Cái ch.ết của mẹ, nỗi đau khổ của ba nằm trên giường mười mấy năm, những hành hạ mà con phải chịu lúc trước, không trả thù, làm sao có thể nguôi ngoai."
Joker thở dài, đã đoán trước được cô sẽ trả lời như vậy.
"Ta cũng không muốn cản con, chỉ muốn nhắc nhở con một chút, Âu Dương Cẩn rất tàn nhẫn và xảo quyệt. Sau khi xảy ra sự kiện của ba mẹ con, Âu Dương Cẩn liền biến mất. Ta đã dùng mười năm để tìm kiếm tin tức của hắn nhưng đều vô ích. Tháng trước, ta đến Italia, ngoài việc thăm ba con còn muốn điều tr.a về Âu Dương gia. Kết quả là không tìm ra được gì cả, đến giờ ngay cả căn cứ của nó ở đâu cũng không biết."
Mẫn Nguyệt trầm ngâm suy nghĩ, cô biết Âu Dương gia không dễ đối phó, dù sao cũng là gia tộc lánh đời. Nhưng bước đầu tiên tìm căn cứ cũng đã gặp vấn đề rồi, không lẽ cô không thể trả thù được sao?
Không, có lẽ vẫn còn một người biết!
Âu Thần thấy cô thất thần không ăn tiếp liền gõ đầu cô một cái. "Ăn cháo!"
Mẫn Nguyệt giật mình, uất ức há miệng. Ăn hết ngụm cháo liền đáp lại Joker.
"Cám ơn chú Joker, con tự biết suy tính."
Joker biết cô đã hiểu ý của mình thì thôi không nói nữa.
"Chú còn có việc phải đi trước, ngày mai sẽ lại đến thăm con." Anh ta có cảm giác cứ ở đây miết sẽ bị nghẹn ch.ết.
"Chào chú Joker, đi thong thả."
Sau khi Joker đi, một lúc sau Vũ Điềm Điềm và An Triết Hàn đến. Hai người họ đã xuống máy bay từ sáng hôm qua, nghe tin cô xảy ra chuyện lập tức chạy đến bệnh viện nhưng cô lúc đó vẫn chưa tỉnh.
Vũ Điềm Điềm vừa vào phòng đã nhào đến ôm Mẫn Nguyệt gào khóc, để lại hai người đàn ông đen mặt.
"Nguyệt Nguyệt, cậu doạ mình sợ muốn ch.ết, cứ tưởng là cậu có chuyện gì rồi."
Vũ Điềm Điềm ôm rất chặt, Mẫn Nguyệt tưởng chừng như muốn nghẹt thở.
"Mình không sao nhưng nếu bị cậu ôm nữa thì sẽ có sao đấy."
"A?" Vũ Điềm Điềm bối rối bỏ tay ra, ngại ngùng lui về đứng bên cạnh An Triết Hàn.
Tầm mắt Mẫn Nguyệt liếc qua liếc lại giữa hai người, cười trêu chọc.
"Làm lành rồi à, vậy khi nào có chuyện tốt đây?"
Vũ Điềm Điềm đỏ mặt, nũng nịu kéo tay Mẫn Nguyệt.
"Chuyện tốt gì chứ, trái tim mình vẫn ở chỗ cậu mà."
An Triết Hàn: "........"
Âu Thần: "........" Lại thêm một người muốn cướp bảo bối với anh!
Thấy ánh mắt Âu Thần như toả ra sát khí tới nơi An Triết Hàn vội vàng lôi kéo Vũ Điềm Điềm tách khỏi Mẫn Nguyệt.
"Này, anh đang làm gì vậy, em còn muốn trò chuyện với Nguyệt Nguyệt, tụi em rất lâu rồi chưa gặp nhau."
Không biết An Triết Hàn nói nhỏ với Vũ Điềm Điềm cái gì, chỉ thấy mặt cô đỏ lên, sau đó ngoan ngoãn đứng yên bên cạnh anh.
Mẫn Nguyệt không khỏi cảm thán vài câu, thật trâu bò nha, chỉ mới gần nửa tháng mà An Triết Hàn đã thu phục được Điềm Điềm rồi.
Hai người họ ở lại trò chuyện với Mẫn Nguyệt hơn một tiếng đồng hồ mới rời đi, trước khi đi Mẫn Nguyệt còn dặn dò An Triết Hàn giúp cô một việc.
"Cậu nhắn với An Nhiên bảo cậu ấy đến gặp mình, còn nữa, cậu xuống dưới lầu mua dùm mình hai cái bánh bao đi."
An Triết Hàn tuy kỳ quái nhưng cũng đi mua bánh bao rồi mới ra về.
Âu Thần nhìn túi bánh bao, có phần nghi hoặc. "Em còn đói sao?" Không lẽ khi nãy ăn cháo không đủ no?
Mẫn Nguyệt ôm chặt bánh bao, mỉm cười thần bí. "Không phải cho em ăn mà là một người khác."