Chương 18

Hai tuần trôi qua. Vừa bận rộn chuẩn bị sẵn sàng cho bữa tiệc rượu pho mát của cô vừa bực bội về Heath và Keri Winters, Annabelle sụt cân đủ để mặc vừa chiếc váy ngắn có màu xanh dừa cạn mà cô đã không thể mặc được suốt mùa hè. “Đi thay quần áo đi,” ông Bronicki càu nhàu vào tối tổ chức tiệc lúc cô đi xuống nhà, mặc váy ngắn và chiếc áo bó màu ngà lả lơi.


“Ông là người giúp việc được trả công,” cô vặn vẹo. “Ông không được phép phê bình.”
“Khoe da thịt giống như một mụ đàn bà hư hỏng... Irene, đến đây xem này.”


Bà Valerio từ trong bếp thò đầu ra. “Annabelle, trông cháu rất đẹp. Howard, giúp tôi mở lọ ô liu này với.” Từ khi bắt đầu hẹn hò với ông Bronicki, bà Valerio đã nhuộm tóc màu đỏ như chú gõ kiến Woody Woodpecker, rất phù hợp với đôi giày đế mềm đỏ thẫm bà đi tối nay cùng với chiếc váy đen đẹp nhất của bà. Ông Bronicki, bảnh bao trong áo sơ mi màu trắng dài tay, theo bà vào trong bếp. Annabelle vào văn phòng, cô đã biến bàn làm việc thành bàn đựng đồ ăn với chiếc khăn trải bàn kẻ ca rô xanh và vàng của bà ngoại, và bình hoa trung tâm đẹp lộng lẫy với những đóa hoa trong vườn mà bà McClure đã tặng. Những chiếc đĩa sứ quyến rũ từ những năm 1960 của bà ngoại đựng pho mát và hoa quả. Ông Bronicki tình nguyện mở cửa rà rót rượu trong khi bà Valerio liên tục bổ sung đĩa đựng thức ăn sạch. Với việc mua sắm thận trọng và nài xin sự giúp đỡ từ những khách hàng cao tuổi, Annabelle cố gắng xoay xở tổ chức bữa tiệc trong ngân sách cho phép. Tuyệt vời hơn, cô còn có thêm hai khách hàng nam giới thông qua trang mạng mới.


Tập trung vào công việc không giúp cô xóa được những hình ảnh Heath ở trên giường với Keri, nhưng cô đã cố gắng hết sức. Tin đồn về phát thanh viên chương trình thời sự WGN và nhà đại diện thể thao hàng đầu của thành phố là mục tiêu tấn công gần đây của đài phát thanh, trong đó bao gồm cả một chương trình buổi sáng thuộc dạng được nghe nhiều nhất do Eric Karthy thực hiện với cuộc thi Đặt Tên Cho Đứa Con Kỳ Quặc Của Họ.


Chuông cửa reo. “Nghe thấy rồi,” ông Bronicki trong nhà bếp càu nhàu. “Tôi đâu có điếc.”
“Hãy nhớ những gì cháu dặn ông về việc mỉm cười nhé,” Annabelle nói khi ông lê bước qua.
“Tôi không thể cười kể từ khi rụng răng.”
“Ông buồn cười như hộp giấy ăn Depends dành cho người lớn ấy.”


“Lễ độ chút đi, quý cô trẻ.”


available on google playdownload on app store


Annabelle sợ mọi người sẽ không hòa hợp nên đã nhờ Janine tới giúp. Bạn cô là người đến đầu tiên, theo sau là Ernine Marks và Melanie Richter. Trong vòng một tiếng, các căn phòng bé xíu dưới tầng một của Annabelle đã chật cứng. Celeste, nhà kinh tế học của trường đại học Chicago, dành rất nhiều thời gian để trò chuyện với Jerry, con trai đỡ đầu của Shirley Miller Ernie Marks, hiệu trưởng trường tiểu học ít nói, và Wendy, kiến trúc sư lanh lợi của Làng Roscoe, có vẻ rất tâm đầu ý hợp. Hai khách hàng mới nhất của Annabelle, phát hiện ra cô qua trang mạng, tụ tập quanh Melanie sành điệu. Không may, Melanie có vẻ thích John Nager. Dựa vào chuyện Melanie từng kết hôn với người đàn ông tôn sùng quá đáng việc tẩy uế những cái tay nắm cửa, Annabelle không nghĩ John, người ám ảnh về vi khuẩn, lại là đối tượng thích hợp nhất. Tuy nhiên, sự tiến triển thú vị nhất của buổi tối lại đến từ chỗ không ngờ. Trước sự ngạc nhiên của Annabelle, Ray Fiedler bám chặt lấy Janine ngay lập tức, và Janine chẳng làm điều gì để xua đuổi anh cả. Annabelle phải thừa nhận rằng kiểu tóc mới của Ray đã mang lại điều kỳ diệu cho anh.


Vào lúc người khách cuối cùng rời khỏi nhà, cô kiệt sức nhưng hài lòng, đặc biệt vì tất cả mọi người đều muốn có ngày hẹn cho bữa tiệc tiếp theo, và một chồng tờ rơi của cô đã biến mất. Tóm lại, Người Hoàn Hảo Dành Cho Bạn vui sướng vì có một buổi tối rất thành công.


Khi thời gian tìm hiểu của Heath và Keri bước vào tuần thứ ba, Annabelle ngừng nghe chương trình trò chuyện trên đài phát thanh. Thay vào đó, cô theo dõi những mối liên hệ của các khách hàng mà cô có được tại buổi tiệc, cố gắng can ngăn Melanie không gặp John, và ký hợp đồng với một khách hàng mới. Cô chưa bao giờ bận rộn hơn thế. Cô chỉ ước gì mình hạnh phúc hơn.


Gần mười một giờ đêm thứ Ba, chuông cửa nhà cô reo vang. Cô bỏ cuốn sách đang đọc dở sang bên cạnh rồi đi xuống dưới nhà và thấy Heath đang đứng ngoài hiên nhà cô, trông nhăn nhó và mệt lử. Mặc dù họ đã nói chuyện trên điện thoại, đây là lần đầu tiên cô gặp anh kể từ buổi tối anh gặp Keri.


Anh nhìn chiếc áo ba lỗ trắng rộng lùng thùng của cô – không áo ngực – và chiếc quần dải rút mặc ở nhà màu xanh nước biển in hình những cốc rượu martini màu hồng đựng những quả ô liu màu xanh bé xíu. “Cô đang ngủ sao?”
“Đọc sách. Có chuyện gì à?”


“Không.” Phía sau anh, một chiếc taxi lăn bánh từ vỉa hè ra xa. Mắt anh viền đỏ, và dấu vết mờ mờ của những sợi râu lún phún dưới chiếc cằm rắn chắc, đối với người bị ám ảnh là cô, chỉ càng khiến anh thêm quyến rũ với vẻ thô ráp.


“Cô có cái gì để ăn không? Trên máy bay chẳng có gì ngoài bánh quy mặn, thậm chí là trong khoang hạng nhất.” Anh đã ở trong nhà rồi. Anh đặt va li và máy tính xách tay xuống. “Tôi định gọi điện trước, nhưng lại ngủ quên mất trong xe taxi.”


Chuyện này khiến cô bối rối. “Tôi chỉ còn mì ống thừa thôi.”
“Nghe có vẻ ngon đấy.”
Nhìn những nét mệt mỏi trên mặt anh, cô không nhẫn tâm đuổi anh đi, và cô đi về phía nhà bếp.
“Cô đúng về Keri và tôi,” anh nói từ phía sau cô.
Cô đâm sầm vào cửa. “Cái gì?”


Anh nhìn chăm chú về phía tủ lạnh. “Tôi sẽ không ngại một lon Coca nếu cô có.”
Cô muốn chộp lấy cổ áo sơ mi trắng và lắc cho đến khi anh kể cho cô nghe chính xác ý anh là gì, nhưng cô kiềm chế lại. “Tất nhiên, tôi đúng về anh và Keri. Tôi là người chuyên nghiệp được đào tạo bài bản mà.”


Anh nới lỏng cà vạt và mở khuy cổ. “Nhắc lại cho tôi xem nào. Chính xác thì cô được đào tạo kiểu nào?”
“Bà ngoại tôi là siêu sao. Cái đó có sẵn trong máu tôi rồi.” Cô sẽ gào lên nếu anh không kể cho cô biết chuyện gì đã xảy ra. Cô chộp lấy lon Coca trong tủ lạnh và đưa cho anh.


“Keri và tôi quá giống nhau.” Anh dựa vào tường và uống lon nước ngọt. “Mất cả chục cú điện thoại chỉ để lên lịch hẹn ăn trưa.”


Đám mây màu xám theo cô suốt ba tuần qua bị xua tan đi để phá hủy cuộc sống của người khác. Cô lôi ra từ trong tủ lạnh hộp đựng đồ ăn Tupperware màu xanh cũ rích cùng với bánh mì kẹp Whopper còn sót lại từ buổi trưa. “Thế việc chia tay có khó khăn không?”


“Không hẳn. Chơi trò đuổi bắt trên điện thoại quá lâu, vì thế chúng tôi chia tay qua thư điện tử.”
“Vậy là không có trái tim nào tan vỡ.”
Hàm anh tạo thành một đường cứng cỏi. “Chúng tôi lẽ ra là một cặp hoàn hảo.”
“Anh biết ý kiến của tôi về chuyện đó rồi đấy.”


“Lý thuyết Fisher-Price. Làm sao tôi có thể quên được chứ?”
Trong lúc cắt chiếc bánh kẹp thành từng miếng và trộn với mì ống, cô băn khoăn tại sao anh không gọi điện cho cô để báo tin thay vì đến đây. Cô trượt chiếc đĩa vào trong lò vi sóng.


Anh đi loanh quanh xem xét kế hoạch ăn kiêng màu vàng cô dính trên tủ lạnh lúc chuyển tới đây. “Chúng tôi đã không ngủ với nhau,” anh nói, tiếp tục dán mắt vào buổi tối với món cá ít năng lượng.
Cô kiềm chế sự thích thú của mình. “Không phải việc của tôi.”


“ch.ết tiệc, chính xác không phải việc của cô, nhưng cô tò mò.”


“Này, tôi quá bận rộn với công việc của mình để mà bị ám ảnh về đời sống ȶìиɦ ɖu͙ƈ của anh. Hoặc sự thiếu cái đó.” Cô cố cưỡng lại thôi thúc nhảy chân sáo khi chộp lấy tay cầm của lò vi sóng và kéo cái đĩa ra đặt lên bàn. “Anh không phải khách hàng duy nhất của tôi, anh biết rồi đấy.”


Anh tìm thấy chiếc nĩa trong ngăn kéo đựng đồ bằng bạc rồi ngồi xuống và nhìn đĩa đồ ăn. “Có phải là khoai tây rán trong đĩa mì ống của tôi không?”
“Công thức nấu ăn mới.” Cô với tay vào ngăn đá lấy hộp kem Moose Tracks cô đã không đụng tới ba tuần nay.


“Thế tình hình công việc thế nào?” anh hỏi.
Trong lúc gỡ nắp hộp ra, cô kể cho anh về bữa tiệc và những khách hàng mới. Nụ cười của anh chứa đựng vẻ thích thú thành thật. “Chúc mừng. Sự chăm chỉ của cô đang được đền đáp.”
“Có vẻ như thế.”


“Thế còn chuyện giữa cô và cậu chàng người yêu thì sao?”
Cô mất một lúc để xác định anh đang nói về ai. Cô xúc kem. “Mỗi lúc một tốt đẹp hơn.”
“Thật thú vị. Tôi nhìn thấy cậu ta ở Waterworks cách đây vài tối khóa môi với một cô nàng muốn trở thành Britney Spears.”


Cô đào một dải nước sốt socola. “Tất cả là một phần kế hoạch của tôi. Tôi không muốn cậu ấy cảm thấy ngột ngạt.”
“Tin tôi đi. Cậu ta không thấy thế đâu.”
“Anh thấy đấy. Việc đó hiệu quả đấy chứ.”


Anh nhướn một bên lông mày về phía cô. “Đây chỉ là ý kiến của một người đàn ông thôi, nhưng tôi nghĩ cô với Raoul còn tốt hơn.”


Cô cười toe, đậy nắp hộp lại, và trả hộp kem vào trong ngăn đá. Trong khi anh ăn, cô rửa xoong nấu nước sốt ngâm ở bồn lúc trước và trả lời thêm một vài câu hỏi của anh về bữa tiệc. Nghĩ đến việc anh mệt mỏi như thế nào, cô đánh giá cao sự quan tâm của anh.


Khi ăn xong, anh mang dĩa lại. Anh ăn sạch mọi thứ, kể cả khoai tây rán. “Cám ơn. Đây là bữa ăn ngon nhất tôi có trong nhiều ngày rồi.”
“Chà, anh bận rộn thật.”


Anh lấy những gì còn lại trong hộp kem Moose Tracks ở ngăn đá. “Tôi mệt đến nỗi chẳng thể về nhà được. Cô có cái giường trống nào tôi có thể ngủ ké không?”
Cô va chân vào cánh cửa máy rửa bát. “Á! Anh muốn ở lại đây tối nay hả?”


Anh ngước mắt khỏi hộp kem với vẻ mặt hơi bối rối, như thể anh không hiểu câu hỏi của cô. “Đã hai ngày tôi không ngủ. Đó có phải là vấn đề không? Xin hứa là tơi quá mệt để có thể nhảy xổ vào cô rồi, nếu đó là điều cô lo lắng.”


“Đương nhiên tôi không lo.” Cô khiến mình bận rộn bằng cách lôi thùng rác từ dưới bồn rửa ra. “”Tôi nghĩ không sao. Nhưng phòng ngủ cũ của bà ngoại quay mặt ra con hẻm, và ngày mai là ngày lấy rác.”
“Tôi chịu được.”


Thấy anh mệt mỏi thế nào,cô thực sự không hiểu tại sao anh lại không đợi cho đến ngày mai và gọi cho cô báo tin về Keri. Trừ phi anh không muốn ở một mình đêm nay. Có thể tình cảm anh dành cho Keri sâu sắc hơn anh thừa nhận. Một chút không khí rỉ ra ngoài quả bóng hạnh phúc của cô.


“Tôi sẽ mang nó ra ngoài.” Anh trả hộp kem vào trong ngăn đá và nhấc túi rác cô vừa bọc lại.


Tất cả quá đậm chất gia đình. Tối muộn, căn bếp ấm cúng, chia sẽ công việc nhà. Cô đang mặc bộ quần áo ở nhà không có áo lót. Chiếc tàu lượn siêu tốc của tâm trạng mà cô đã ngồi trong mấy tuần qua lao xuống một lần nữa.


Khi quay trở lại, anh khóa cửa sau và gật đầu về phía sân sau. “Chiếc xe đó... Để tôi đoán nhé. Của bà ngoại?”
“Xe Tăng có ý nghĩa hơn việc chỉ là một chiếc ô tô.”
“Cô thực sự lái chiếc xe đó giữa thanh thiên bạch nhật sao?”


“Một vài người trong chúng tôi không có đủ tiền để mua BMW.”
Anh lắc đầu. “Tôi đoán nếu chuyện mai mối này không đổ bể, cô có thể sơn chiếc xe màu vàng và gắn một công tơ mét ở thanh chắn bùn.”
“Tôi chắc anh đang cười thầm khoái chí.”


Anh mỉm cười và đi về phần trước của ngôi nhà. “Tinker Bell, còn chuyện chỉ cho tôi phòng ngủ của tôi thì sao?”


Chuyện này thật quá kỳ cục. Cô tắc đèn, kiên quyết giữ không khí thật thoải mái. “Nếu anh tình cờ nằm trong số những người không thích chuột, hãy trùm chăn qua đầu. Nói chung cách đó đuổi chúng ra xa.”
“Xin lỗi đã lấy xe của cô ra làm trò cười.”
“Lời xin lỗi được chấp nhận.”


Anh chộp chiếc va li và trèo lên các bậc thang dẫn tới hành lang vuông nhỏ trên gác, bị cắt ngang bởi một loạt cánh cửa.
“Anh có thể ngủ ở phòng ngủ cũ của bà tôi,” cô nói. “Phòng tắm ngay bên cạnh. Đó là phòng khách. Nó là phòng ngủ của mẹ tôi khi bà còn nhỏ. Tôi ngủ trên tầng ba.”


Heath đặt va li xuống và đi tới đứng ở ngưỡng cửa phòng khách. Sự trang trí kết hợp màu xám và màu hoa cà lỗi thời toát lên vẻ tồi tàn đến tuyệt vọng. Mấy trang báo ngày hôm qua rơi trên tấm thảm bằng vải tuýt, và cuốn sách cô đang đọc để mở trên chiếc ghế xô pha. Chiếc tủ quần áo bằng gỗ sồi có ti vi đặt trong chiếm dụng không gian giữa hai khung cửa sổ kính trượt kêu lách cách, tấm rèm cửa sọc tím và xám nhạt treo phía trên. Trước cửa sổ, mấy bệ kim loại trắng chân cong chứa bộ sưu tập violet châu Phi của bà ngoại cô.


“Chỗ này thật là dễ thương,” anh nói. “Tôi thích ngôi nhà của cô.”
Lúc đầu, cô nghĩ anh đùa, nhưng rồi cô nhận ra anh rất thành thật. “Tôi sẽ đổi cho anh,” cô nói.
Anh nhìn về phía cánh cửa mở trong hành lang. “Cô ngủ trong phòng gác mái hả?”


“Đó là chỗ của tôi hồi bé, và tôi quen với nó rồi.”
“Hang ở của Tinker Bell. Tôi phải xem chỗ đó mới được.” Anh đi về phía cầu thang dẫn lên tầng áp mái chật hẹp.
“Tôi tưởng anh rất mệt,” cô gọi to.


“Nên đây là thời điểm hoàn hảo để tôi xem phòng ngủ của cô. Tôi vô hại.”
Cô không tin điều đó.


Tầng áp mái với hai cửa sổ giống hệt nhau ở mái nhà và trần dốc trở thành chỗ chứa cho tất cả những đồ cũ bị vứt bỏ của bà ngoại: Chiếc giường bốn chân bằng gỗ anh đào, tủ com mốt bằng gỗ sồi, bàn trang điểm với gương mạ vàng, thậm chí cả một hình ma nơ canh cũ từ những ngày bà còn làm mình bận rộn bằng việc may vá thay vì mai mối. Một cửa sổ làm chỗ dựa cho chiếc ghế bành và ghế dài có đệm ấm cúng, cái còn lại đỡ bàn làm việc nhỏ bằng gỗ hạnh nhân và chiếc điều hòa nhiệt độ xấu xí nhưng hiệu quả được gắn trên cửa sổ. Gần đây, Annabelle đã bổ sung thêm rèm vải màu trắng và xanh biển cho hai chiếc cửa sổ, tấm khăn trải giường tệp màu, và vài tranh ảnh về nước Pháp để bổ sung cho phong cảnh hỗn tạp trôi nổi nơi này.


Cô vui vì trước đó đã dọn dẹp, mặc dù cô ước gì đã không bỏ sót chiếc áo ngực màu hồng đang nằm trên giường. Mắt anh dạo bước tới đó, rồi trôi nổi tới ma nơ canh, hiện đang diện tấm khăn trải bàn thêu ren cũ và chiếc mũ của đội Sói Con. “Bà ngoại?”
“Bà là một fan hâm mộ.”


“Hiểu rồi.” Anh nhìn lên tấm trần dốc nghiêng. “Chỗ này chỉ cần thêm vài cửa sổ ở mái nhà, và nó sẽ hoàn hảo.”
“Có lẽ anh nên tập trung vào trang trí chỗ ở của mình.”
“Tôi đoán thế.”


“Thành thật mà nói, Heath, nếu tôi có căn nhà lộng lẫy như thế và tiền của anh, tôi sẽ biến nó thành một nơi tuyệt đẹp.”
“Ý cô là sao?”


“Đồ nội thất kích thước lớn, bàn đá, ánh sáng lộng lẫy, nghệ thuật đương đại trên tường – những bức tranh sơn dầu khổng lồ. Làm sao anh có thể chịu được khi sống trong một ngôi nhà đẹp như thế mà chẳng làm bất cứ điều gì với nó?”


Anh nhìn cô cô bằng ánh mắt kỳ lạ đến mức cô thấy không thoải mái và phải quay đi. “Phòng ngủ của bà tôi có mành cửa sổ tạm. Tôi sẽ sữa và lấy cho anh mấy chiếc khăn tắm.


Cô nhanh chóng đi xuống dưới. Mùi nước hoa To a Wild Rose của Avon vẫn còn vương vất trong phòng bà. Cô bật chiếc đèn sứ nhỏ trên tủ, cất chiếc chăn cô để ở dưới chân giường và sửa mành cửa. Trong phòng tắm, cô xếp gọn gói băng vệ sinh từ tuần trước và vắt bộ khăn tắm sạch lên thanh mạ crôm đã cũ.


Anh vẫn chưa xuống. Cô băng khoăn liệu anh có trông thấy con búp bê Tippy Tumbles cũ trên bàn làm việc không. Thậm chí tệ hơn, cuốn catalog đồ chơi ȶìиɦ ɖu͙ƈ cô quên chưa vứt đi? Cô chạy nhanh lên trên cầu thang.
Anh đang nằm trên giường của cô, mặc quần áo đầy đủ ngoại trừ đôi giầy, và có vẻ như đang ngủ.


Miệng anh hé mở, và hai mắt cá chân của anh, bao bọc trong lớp tất đen đơn giản, bắt chéo. Một tay để trên ngực. Tay kia đặt sang một bên, cạnh quai chiếc áo ngực mầu hồng đang thò ra dưới hông anh. Nó núp dưới những đầu ngón tay của anh, không hẳn chạm vào chúng, nhưng đủ gần để khiến cô nôn nao. Có thể cô điên, nhưng cô không thể chịu được khi nhìn thấy đồ lót bị bỏ quên ở bất kỳ chỗ nào gần anh.


Một tấm ván gỗ lót sàn kêu cọt kẹt khi cô nhón chân đi lại gần giường. Chậm rãi, cẩn thận, cô tóm được dây chiếc áo ngực và giật mạnh.
Nó không nhúc nhích.


Anh bật một tiếng phù nhẹ. Chuyện này thật dở hơi. Cô cảm thấy đã đủ nguy hiểm rồi. Cô nên đi chỗ khác và để cho anh ngủ. Nhưng cô giật mạnh lần nữa.
Anh trở mình, nghiêng người về phía cô, làm tất cả mắc kẹt ngoại trừ một đoạn dây áo ren dưới hông anh.


Cô bắt đầu toát mồ hôi. Cô biết điều này thật điên rồ, nhưng cô không thể bỏ đi được. Một miếng vàn sàn nữa kêu răng rắc khi cô quỳ xuống bên thành giường, vẫn đúng cái miếng sàn vẫn kêu răng rắc mỗi lần cô bước lên nó, vì thế cô hẳn nên cẩn thận hơn. Tim cô đập loạn xạ. Một tay ấn tấm nệm xuống, tay còn lại trượt ngón tay qua dây đeo thò ra từ dưới hông anh. Cô kéo mạnh.


Một mí mắt nặng nề lờ đờ mở, và giọng ngái ngủ của anh khiến cô nhảy dựng lên. “Hoặc là lên đây với tôi hoặc là đi chỗ khác.”
“Đây là” – cô kéo mạnh hơn một chút – “giường tôi.”
“Tôi biết. Tôi chỉ ngả lưng thôi.”


Anh trông chẳng giống đang ngả lưng. Trông anh giống như sẽ nằm đó cả đêm. Với đồ lót của cô. Nó chẳng thèm nhúc nhích. “Liệu tôi có thể...”
“Tôi rất mệt.” Mắt anh lờ đờ nhắm lại. “Cô có thể lấy lại giường của mình vào buổi sáng. Hứa đấy.” Giọng anh nhòe đi.


“Được, nhưng...”
“Đi chỗ khác,” anh lẩm bẩm.
“Tôi sẽ đi. Tuy nhiên, trước hết, anh có phiền không...”
Anh trở mình nằm ngửa lại như cũ, một hành động lẽ ra sẽ giải thoát chiếc áo ngực nhưng lại không phải. Thay vào đó, nó bị kẹt giữa hông và tay anh.


“Tôi, hừm, cần một thứ nhỏ thôi. Rồi tôi sẽ không làm phiền anh...”
Nhưng ngón tay anh giữ chặt cổ tay cô, và lần này khi mí mắt anh mở ra, mắt anh hoàn toàn tập trung. “Cô muốn gì?”
“Lấy lại áo ngực của tôi.”
Anh nhấc đầu lên và liếc xuống bên cạnh, vẫn còn túm cổ tay cô. “Tại sao?”


“Tôi là kẻ ngăn nắp bệnh hoạn. Những căn phòng luộm thuộm khiến tôi phát điên.” Cô giật mạnh và lội được chiếc áo ra.
Anh nhìn chằm chằm chiếc áo ngực đang đung đưa trên các ngón tay cô. “Cô định đi đâu tối nay à?”


“Không, tôi...” Chắc chắn cô đã đánh thức con sư tử đang ngủ, và cô vo chiếc áo ngực trong tay mình, cố gắng giấu nhẹm nó đi. “Ngủ tiếp đi. Tôi ngủ giường của bà.”


“Giờ tôi tỉnh rồi.” Anh tỳ người lên khuỷu tay. “Thông thường tôi có thể hiểu được những hành động điên rồ gần đây nhất của cô, nhưng tôi phải nói, lần này cô khiến tôi không thể đoán ra được.”
“Quên nó đi.”


“Một điều tôi biết chắc...” Anh hất đầu về phía tay cô. “Chuyện này không chỉ là về chiếc áo ngực.”
“Đó là những gì anh nghĩ.” Cô nhìn anh cau có. “Khi chưa ở trong trường hợp của tôi thì anh đừng có đánh giá.”
“Đánh giá cái gì?”
“Anh không hiểu đâu.”


“Tôi trải qua phần lớn cuộc đời mình bên các cầu thủ bóng bầu dục. Cô sẽ ngạc nhiên vì tôi hiểu được rất nhiều điều kỳ quặc.”
“Không phải điều kỳ quặc này.”
“Thử xem.”


Khuôn miệng bướng bỉnh của anh cho cô biết anh sẽ không bỏ qua chuyện này, và cô không cớ lời giải thích nào ngoài sự thật. “Tôi không thể chịu đựng được khi nhìn thấy...” Cô nuốt nước bọt và ɭϊếʍƈ môi. “Thật khó với tôi để thấy...ừm... đồ lót phụ nữ quá gần bàn tay đàn ông. Đó là... khi đồ lót không thực sự trên cơ thể phụ nữ.”


Anh rên rỉ, và thả mình vào đống gối của cô. “Ôi, Chúa ơi. Đừng kể với tôi.”
“Nó khiến tôi lo lắng.” Nói vậy vẫn còn là nhẹ.
Cô biết anh sẽ cười, và anh cười lớn, vang khắp các góc của tầng áp mái.
Cô nhìn anh chằm chằm.


Anh đá chân về phía kia của chiếc giường. “Cô sợ tôi sẽ mặc đồ phụ nữ hả?”
Nghe thấy điều đó được nói lớn khiến cô cau mày. “Không phải là sợ. Nhưng... Chuyện là... việc gì lại phải đặt mình trước cám dỗ chứ?”
Anh thích điều đó.


Cô hiểu sự thích thú của anh – nếu cô là anh cô cũng sẽ thích thú như vậy thôi – nhưng cô chẳng thấy buồn cười chút nào. Chán nản, cô quay xuống dưới nhà. Nụ cười của anh nhạt dần, và một miếng ván sàn kêu cọt kẹt khi anh đến sau lưng cô. Anh đặt tay lên vai cô. “Này, cô lo lắng thật hả?”


Cô gật đầu.
“Tôi xin lỗi. Tôi đã tiêu tốn quá nhiều thời gian trong các phòng thay đồ. Tôi sẽ không trêu chọc cô nữa. Tôi hứa.”


Sự đồng cảm của anh còn tệ hơn sự trêu chọc nhiều, nhưng cô lại quay người nép vào ngực anh. Anh vuốt tóc cô, và cô tự nhủ phải quay lại, nhưng cô cảm thấy như thể mình thuộc về chỗ đó. Và rồi cô nhận thức được sự cương cứng mạnh mẽ đang ấn về phía cơ thể mình.


Và anh cũng thế. Anh nhanh chóng bước lùi lại, đột ngột thả cô ra. “Tốt hơn tôi nên xuống dưới nhà để cô có thể lấy lại giường của mình,” anh nói.
Cô yếu ớt gật đầu. “Được.”


Anh nhặt giày lên, nhưng anh không đi ngay lập tức. Thay vào đó, anh đi về phía bàn làm việc của cô và ra hiệu về phía chồng tạp chí trên cùng. “Tôi thích đọc trước khi đi ngủ. Tôi không nghĩ cô có tờ tạp chí áo tắm Sports Illustrated nào quanh đây?”
“E là không.”


“Tất nhiên cô không có rồi. Tại sao cô lại có thể có cơ chứ?” Tay anh lôi ra một tờ. “Tôi sẽ lấy cái này thay thế vậy?”
Và đó chính là cuốn catalog đồ chơi ȶìиɦ ɖu͙ƈ.






Truyện liên quan