Chương 4
Dịch: Yume
Cô ôm chăn đấu tranh trong hồi tưởng mấy tiếng đồng hồ, lúc trời tảng sáng mới coi như ngủ được.
Kết quả vừa mới ngủ liền cảm giác ngón tay của mình hơi âm ấm, cố gắng mở mắt ra, Sprite đang vẫy đuôi bên cạnh giường, ngậm ngón tay cô, mắt sáng ngời.
Cô bị dọa cho sợ, nhìn bạn chó tầm mười mấy giây rồi cuối cùng cũng dần dần tỉnh lại.
Di chuyển chân một chút thì thấy Coca vẫn còn ngủ rất say, mắt cũng chẳng buồn mở ra.
“Bạn Sprite à, muốn gì thế?” Cô hỏi.
Sprite tiếp tục vẫy đuôi, rồi vẫy đuôi.
Cầm điện thoại lên xem, mới có bảy giờ, bạn chó này không phải đói rồi chứ? Thức ăn cho chó tối qua đã đổ ra rồi mà, nước cũng chuẩn bị hết rồi. Muốn đi tiểu? Ăn bánh? Trình Thần đã nói con chó này biết đi vệ sinh, không gặp khó khăn gì đối với bồn cầu.
Trong sự mệt mỏi cuối cùng cô cũng đầu hàng, gọi điện thoại cho Trình Thần.
Trong tiếng nhạc rất chậm rãi, anh vẫn không nhận điện thoại, Tư Niệm để điện thoại ở bên má, nhắm mắt đợi, không quá mấy giây liền bắt đầu muốn ngủ, mãi cho đến khi đầu dây bên khi bỗng nhiên alo một tiếng.
Cô nhắm mắt, khàn giọng hỏi: “Chó nhà anh ngậm ngón tay em không cho em ngủ, xin hỏi là nó muốn làm gì thế? ”
Giọng nói của Trình Thần rất rõ ràng, dường như đã làm việc rồi. Có người đang hỏi những lời như đạo diễn làm nọ làm kia, anh giải đáp câu hỏi bên kia trước rồi mới nói vào điện thoại: “Có lẽ là muốn ra ngoài đi dạo, sáng nào tôi cũng dẫn nó ra ngoài.”
…
Tư Niệm kiềm chế muốn ngáp: “Nếu như không ra ngoài thì nó sẽ như thế nào?”
Trước đây cô nuôi mèo chứ không nuôi chó chính là sợ ngày ngày dẫn chó đi dạo rất phiền hà.
Anh im lặng trong chốc lát rồi thản nhiên nói: “Không biết, trước đây tôi chưa từng thử.”
Cô mang theo tâm lý tin tưởng may mắn cuộn mình vào trong chăn, xoay người tiếp tục ngủ, kết quả đương nhiên không cần nói cũng biết, bị Sprite cắn từ đầu đến chân. Vậy là cô chỉ có thể ôm lấy mèo vẫn chưa tỉnh ngủ, dẫn Sprite xuống lầu…
Đến mười giờ trở về nhà, vừa muốn ngủ thì Thẩm Úy Giác lại gọi điện thoại đến: “Dậy chưa?”
Cô mệt tới mức sắp khóc rồi: “Chưa, tớ vừa dắt chó của tình đầu đi dạo xong, chuẩn bị ngủ đây.”
Đầu dây bên kia lặng ba giây rồi hỗn loạn: “Không phải chứ, tối qua tớ vừa làm tiết mục luật hôn nhân, đang tuyệt vọng với tình yêu đây này, chỗ cậu có biến à? Trạch đẻ ngọn đa hở? Tư Niệm yêu rồi hở? ”
“… Nghe cho rõ đây, là người yêu đầu, đã chia tay n năm trước rồi.”
Tuy vẫn chưa từng nói hai chữ “chia tay”.
“Ặc~” Thẩm Úy Giác lập tức chuyển giọng, thái độ càng xoay một trăm tám mươi độ, “Nếu là như vậy thì không cần ảo tưởng rồi. Mấy hôm trước bạn tớ làm một vụ án theo dõi, bối cảnh chính là như vậy đấy. Anh con trai thương nhớ mối tình đầu, sau khi kết hôn vẫn còn câu kết làm bậy, vẫn nói với mối tình đầu là mình độc thân nhiều năm gì gì đó, thực ra thì vợ anh ta đang ở nước ngoài… ”
Thẩm Úy Giác ra sức giảng giải tình tiết vụ án, Tư Niệm nghe câu được câu chăng nhưng dường như bị một câu của cô nàng đánh thức.
Đã rất nhiều năm trôi qua rồi.
Năm đó anh học lớp mười hai, cô học lớp chín, vẫn là đứa bé vẫn chưa nhìn rõ thế giới. Từ sau khi chia tay tự mình đã đi bao nhiêu con đường, gặp bao nhiêu con người, sống cuộc sống như thế nào? Tuyệt đối không chỉ là tin tức giải trí chỉ đôi ba câu là có thể hiểu được.
Ánh mặt trời xuyên qua kính thủy tinh chiếu vào cửa sổ, Coca xoay người ngửa mặt tiếp tục ngủ tiếp.
Thẩm Úy Giác tiếp tục nói gì đó nhưng cô đã không nghe được là bao, sau khi cúp điện thoại cũng học theo Coca, cuộn chăn ngủ bù.
Tác phong làm việc và nghỉ ngơi kiên cố nhưng lại do Sprite mà sửa đổi.
Qua một tuần cô và Coca cũng bị hành hạ đến mức ấm ức.
Thứ sáu công ty không có việc gì, cô đem theo hai quầng mắt thâm xì dọa người tới công ty Lưu Hạ. Trước khi sách in ra, đã hẹn trước kí tên một nghìn cuốn, cô vừa nghĩ đến chữ viết “đẹp” của mình thì liền xấu hổ, sống ch.ết không kí, vậy là cuối cùng khiến Lưu Hạ bực mình, trực tiếp đến nhà bắt người.
“Con chó kia nhà cậu,” Lưu Hạ ngồi đối diện Tư Niệm, sợ hãi nói, “đáng sợ quá, tớ nói này, không phải cậu vì phòng cháy phòng trộm phòng Lưu Hạ mà cố ý mua nó chứ hả?”
Tư Niệm cầm bút, ra sức khởi động viết chữ trên giấy: “Xem cậu nói kìa, Coca nhà tớ không phải rất thích cậu sao? Chó chăn cừu kia là nuôi hộ, cuối tuần là trả về thôi.”
Cô nhìn sách đầy phòng họp, bắt đầu tự giác tính toàn thời gian ăn uống của Coca và Sprite… Vậy là trong lời nói cằn nhằn của Lưu Hạ hôm qua Sprite khí thế như nào, dọa cô nàng cả đời này cũng không dám đến gần chó nữa, cuối cùng bị ép đến gần nửa đêm mới làm xong hết mọi thứ.
“Tự gây nên nghiệp chướng…” Cô kí xong cuốn cuối cùng, thở dài một hơn, “Không sống nổi, vẫn là viết kịch bản tốt hơn, viết xong cũng chẳng cần quan tâm nữa, bên chế tác muốn dày vò như nào thì dày vò thế, chả liên quan gì đến tớ.”
Lưu Hạ giúp cô thu dọn sách, cười hì hì nói: “Phỏng vấn vừa ra thì điều bị hỏi nhiều nhất chính là…”
Tư niệm bĩu môi: “Nguyên mẫu là ai đúng không? Nguyện vọng của tới đã đạt rồi, cậu o ép tớ cũng chẳng uy hϊế͙p͙ được tớ đâu.”
“Cậu có chút tiền đồ này thôi à? Không muốn có sách best-seller à?”
“Cái đấy phải xem vận may rồi,” Tư Niệm đóng nắp bút, “Tớ viết cuốn sách này chỉ vì một người bạn tốt đã nói người viết truyện ngọt ngào và người đọc truyện ngọt ngào thì cuộc sống cũng sẽ càng ngày càng ngọt, vì thế nên đã viết rồi in, thế là đủ rồi. Cậu biết con người có tâm lý ám thị mà, hàng ngày đọc chút ngọt ngào thì cũng nhìn sự việc theo hướng tốt, cuộc sống muốn không tốt đẹp cũng khó,” Cô nhìn Lưu Hạ, cũng cười hì hì, “giống như tớ, không ngừng ám thị bản thân phải gầy, nhiều năm nay chưa từng béo.”
Lưu Hạ ban đầu nghe còn thầm suy nghĩ, nghe đến câu cuối liền sửng sốt, lập tức nổi giận: “Không được kì thị người béo!”
“Ối dời, tớ không lừa cậu đâu, một ngôi sao thể hình người Mỹ nói như thế đấy, anh ta chỉ cần ngày ngày trong lòng ám thị bản thân phải gầy và thực sự đã gầy rồi… mấu chốt là phải nghĩ “Mình phải gầy” chứ không phải là “Mình gầy không nổi”…”
Một quyển sách trực tiếp bay qua kèm theo một câu gào thét: “Rơi hỏng cậu đền, ngày mai kí tiếp 500 quyển!”
Mắt thấy sắp qua mười hai giờ rồi, cô không dám trêu chọc Lưu Hạ nữa, cầm túi đi ra ngoài.
Lúc về đến nhà, Sprite đã đói đến mức mềm nhũn, nằm bò trên đất ngủ gật, Coca trực tiếp nằm trên lưng của nó, cũng ngủ mê mệt. Cô nhẹ tay nhẹ chân đi vào bếp, mới cầm hộp sữa bột lên thì cả mèo cả chó đã theo đuôi chạy vào.
Từ sự cố máy nước lần trước, cả một tuần cô không dám dùng máy nước, mỗi ngày đều dùng siêu điện để đun nước.
Dù sao thì chỉ có hai tác dụng đó là: Cô pha cà phê và pha sữa cho chó mèo.
Người Sprite quá lớn, mấy hôm trước tắm cũng chỉ có thể đưa đến tiệm thú cưng, không ngờ về nhà liền bị cúm. Cô nhìn nó uống sữa xong, dùng rễ bản lam pha nước, trộn vào chút nước quả cho nó uống, không ngờ dỗ mãi và vẫn không chịu uống ngụm nào.
Một chú chó to lớn, ỉu xìu nằm trên mặt đất càng lộ ra vẻ đáng thương.
Thực sự là nói ngọt hết nước hết cái rồi, đến mắt nó cũng chẳng buồn ngước lên, chỉ không ngừng ho khẽ.
Ngày mai Trình Thần về rồi, giúp anh chăm sóc cả tuần đều chẳng làm sao, đến ngày cuối cùng lại bị cúm, thực sự chẳng biết ăn nói làm sao hết.
Cô nghĩ rất lâu, chẳng còn cách nào nên gọi điện thoại cho anh.
“Muộn như vậy?” Trình Thần bắt máy rất nhanh, giọng nói có thể nghe thấy sự mệt mỏi, “Có phải xảy ra chuyện gì không?”
“Chó của anh…” Tư Niệm thở dài, “bị cúm rồi, em cảm thấy phải nói cho anh trước một tiếng, trước đây nó đã bị cúm chưa? Em cho nó uống thuốc nhưng nó chẳng thèm để ý đến em.”
Anh im lặng một lát: “Tình trạng bệnh như thế nào?”
“Mũi khô, đi khám thì nói là bị cúm,” Tư Niệm nhớ lại lời của bác sĩ, “nói không nghiêm trọng lắm, chỉ cần cho ăn rễ bản lam là được, tốt nhất trộn vào với nước quả cho uống. Buổi tối về nhà thì bắt đầu ho,” Cô ngừng một lát, vẫn cảm thấy phải nói thật bệnh tình, “hơn nữa ho rất dữ.”
Anh cười: “Trong nhà có cao Tỳ Bà của Niệm Từ Am không?”
Niệm Từ Am… Không cần trùng hợp thế chứ?
“Có.”
“Em đợi một lát,” sau một tiếng đụng cửa, anh nói tiếp, “Pha với nước ấm tỉ lệ một phần ba cho nó uống.”
Tư Niệm ừ một tiếng.
“Tôi đang lái xe lát nữa gọi lại cho em.”
Anh cúp điện thoại rất nhanh, lúc này Tư Niệm mới chăm chú nhìn thời gian, một rưỡi đêm rồi… Cuộc điện thoại này của cô gọi đến quả thực hơi muộn. Làm theo cách của Trình Thần, cô đặt đĩa nước trước mặt Sprite, nó quả thật sau khi ngửi ngửi liền bắt đầu ɭϊếʍƈ đĩa.
Sprite uống xong cô mới cầm đĩa vào bếp rửa, vừa mở vòi nước thì điện thoại lại reo lên.
Còn gọi lại thật?
Tư Niệm ấn nút nghe, kẹp điện thoại vào bên cổ: “Thực ra anh không cần gọi lại, đã không sao rồi.”
Ngữ khí của anh thản nhiên, hỏi: “Uống hết rồi à?”
“Uống hết rồi.”
Rửa đĩa xong, dùng khăn lau hết nước rồi đặt hong khô ở một bên.
“Thu dọn xong thì ra mở cửa, tôi đến rồi.”
“Hả?”
Tư Niệm nhắc lại mấy từ này một lần. Không phải chứ? Ở ngoài cửa?
Đợi phản ứng lại thì điện thoại đã cúp rồi. Cô vội vứt khăn mặt lên kệ, chạy nhanh ra hàng lang nhưng lại hơi do dự ở cửa.
Trên người vẫn còn mặc quần áo thể thao, có cần thay bộ khác không?
Nhưng mà nửa đêm rồi, ăn mặc nghiêm trang có phải càng cho thấy giả quá không?
Bình tĩnh.
Tư Niệm bình tĩnh.
Chỉ là bạn bình thường, tuy rằng giờ này… có chút kỳ lạ.
Cô hít sâu, vừa mở cửa sau lưng liền có một bóng trắng nhảy ra ngoài trước.
Bóng người ở cửa che đi phần lớn ánh đèn ngoài hành lang, anh thuận tay vỗ vỗ Sprite, cúi đầu nhìn cô: “Tôi vừa về tới vẫn chưa kịp thay quần áo.” Sự mệt mỏi lộ ra từ trong giọng nói, hơi thấp nhưng vẫn rõ ràng.
Cô yên lặng nhìn anh.
Quần leo núi xanh sẫm và giày cùng màu còn đeo một túi du lịch rất to. Thực sự là vất vả.