Chương 8

Dịch: Yume
Ngữ khí của anh rất tùy ý, nhưng từng từ từng từ rơi vào tai cô lại khiến cô yên lặng rất lâu. Cô cúi đầu rót một cốc coca gừng nóng hổi đưa cho anh: “Đúng thế, rất hối hận.”


Cô không nghe ra chân tình giả ý trong lời nói của Trình Thần nhưng lại dùng giọng điệu vui đùa nói ra câu nói thật.
Nói xong lập tức quay người lại rót cho mình một cốc.


Trong tầm nhìn nhìn thấy Trình Thần vẫn còn đang nhìn mình không chớp mắt, sự bình tĩnh ban nãy đã không còn nữa. Nhiệt độ nước rất nóng, xuyên qua ly thủy tinh làm bỏng đến đầu ngón tay nhưng anh vẫn không cử động… Cô sợ anh lại nói những lời nói liên quan đến quá khứ, chỉ có thể trống rỗng đầu óc, ngây ra nhìn chằm chằm chằm gừng sợi lơ lửng trên bề mặt coca.


Phòng trà nước quanh năm bật đèn tường, bầu không khí lúc này đây càng lộ vẻ mờ ám.


Lúc tim cô đang đập như trống dồn bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của cô trực ban, dường như đang hỏi xem còn ai ở công ty không, Tư Niệm giống như ch.ết đuối vớ được cọc, lập tức lên tiếng: “Ở đây ạ, phòng trà nước vẫn có người ạ.”


Một lát sau cô trực ban liền nhìn vào từ bên cửa, cười nói: “Đạo diễn Trình và biên kịch đang ở đây à?” Nói xong, rất tận chức mà bật đèn sáng, “Sao vẫn còn chưa đi? May mà cô vào xem một vòng nếu không thì hai đứa bị khóa trong công ty rồi.”


available on google playdownload on app store


Trình Thần cười rất nhạt: “Bọn cháu đang bàn kịch bản.”
Đêm đó về nhà Tư Niệm sống ch.ết muốn tự mình bắt taxi về, Trình Thần thấy cô kiên trì như thế cũng không nói năng gì.
Đến khi bàn bạc kịch bản cũng đã hòm hòm, Lý Hiểu Thanh mới nhắc đến vấn đề diễn viên.


Thực ra rất nhiều vai diễn đều đã được quyết định trong nội bộ rồi, chỉ là nam chính vẫn đang cân nhắc. Vai diễn này là một người cuồng cố chấp, một người si tình có thể phụ hết thiên hạ nhưng lại chỉ yêu mình nữ chính, muốn tầm thường bao nhiêu thì tầm thường bấy nhiêu. Nhưng lại là kiểu cài đặt vạn năm không đổi, ai diễn thì người ấy nổi tiếng.


Lý Hiểu Thanh muốn nâng đỡ người mới của công ty nhưng bên đầu tư lại muốn dùng Thẩm Triết đang nổi tiếng mấy năm nay, Trình Thần từ đầu đến cuối vẫn không phát biểu ý kiến gì.


Buổi tối lúc ăn ở Nam Man đình, Tư Niệm cầm gan ngỗng nướng thơm phức suy nghĩ rất lâu, bày tỏ lập trường của bản thân: “Em muốn dùng Thẩm Triết, anh ta rất phù hợp với phim cổ trang. Em xem Nạp Lan Dung Nhược anh ta diễn…” Bên cạnh là một nhân viên rất giống sinh viên lập tức tiếp lời, “Đúng thế đúng thế, quả thật là kinh điển.”


Mấy cô gái khác đang cầm que xiên vừa cắn thịt nướng vừa gật đầu phụ họa.


Thẩm Triết nổi tiếng nhờ vào phim cổ trang, tạo hình tư thái ung dung, dáng người cao ráo sớm đã thành công thu phục trái tim thiếu nữ. Nếu không phải vì bà chủ kiên trì nâng đỡ người nội bộ, bọn họ đã sớm phất cờ reo hò rồi.
Trình Thần cười cười không nói gì.


Chỉ lặp đi lặp lại chơi trò bật tắt bật lửa nghe chị em tiếp tục dấy lên một cao trào khác thảo luận về Thẩm Triết.
Trợ lý đạo diễn Lưu Hạ đẩy qua một đĩa ớt xanh, yên lặng nháy mắt với Tư Niệm, tỏ ý cô tiếp tục ban phúc cho đông đảo chị em.


Cái liếc mắt này trái lại khiến cho Tư Niệm chột dạ, thực ra cô thực sự cảm thấy Thẩm Triết phù hợp, hoàn toàn không giống với những cô gái lấy việc công làm việc tư này…


Cô cầm một quả ớt cắn một miếng: “Bộ phim trước em đã kiến nghị dùng anh ta nhưng đáng tiếc anh ta kiên trì không chịu…” Vẫn chưa nói xong thì vị ớt cay xông lên mũi, lập tức ép ra hai hàng nước mắt nhưng cô vẫn chuyên nghiệp nói hết sự cảm khái của bản thân, “lần này em vẫn cảm thấy nam chính không là anh ta thì không được.”


Cô nói xong, như có như không nhìn những người trước mặt.
Trình Thần đang đưa điếu thuốc lên miệng thấy Tư Niệm nhìn mình liền giơ bật lửa trong tay lên tỏ ý đợi anh ta châm thuốc xong đã, mãi cho đến sau khi vang lên một tiếng cạch nhỏ anh mới lên tiếng: “Thực sự muốn anh ta?”


Cô rất không sợ ch.ết mà gật đầu hoàn toàn vứt ý kiến của Lý Hiểu Thanh ra sau đầu.
Trình Thần hơi trầm ngâm, cầm điện thoại lên không nói năng gì gửi mqf một tin nhắn.
Rất nhanh vang lên một âm thanh nhỏ, tin nhắn được gửi lại.


Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng trên người anh, đợi câu trả lời.


“Anh ta hẳn là có hứng thú, tuy nhiên cũng có một bộ phim đang tìm anh ta, lại còn mâu thuẫn thời gian với chúng ta. Nếu như em muốn thử thì ngày mai chuẩn bị cho tốt dàn ý kịch bản,” Anh đặt điện thoại xuống, “anh ta xem không vấn đề gì thì gặp mặt bàn bạc.”


Mọi người reo hò nhảy múa chỉ có khóe miêng Tư Niệm co giật.
Dàn ý kịch bản? Còn chưa viết chữ nào đây…


Cũng may Trình Thần không bỏ đá xuống giếng, nếu là yêu cầu của mọi người thì anh đơn giản chọn mấy nhân viên nòng cốt đưa đến nhà mình làm việc suốt đêm. Vậy là một đám người vừa kết thúc tăng ca liền vì nam chính cổ trang này mà lập tức lại không ngừng vô số mua bia và đồ ăn vặt, vội tới nhà Trình Thần tiếp tục làm suốt đêm.


Khoảnh khắc mở cửa ra Sprite ngửi thấy mùi của Tư Niệm lập tức nhanh chóng muốn bổ nhào về phía động tác của Trình Thần, nhào vào trong lòng Tư Niệm. Tư Niệm vui vẻ đang ôm nó muốn thấp giọng nịnh mấy câu thì liền phát hiện ra năm sáu đôi mắt đều đang nhìn mình, yên lặng đến dọa người… Đặc tính của chó ai cũng biết rõ chỉ nhận người nhà mình.


Tư Niệm cưởi mỉa: “Nhà em ở gần đây, từng gặp đạo diễn Trình dắt chó đi dạo.”
Mọi người rất thức thời mà “ồ” một tiếng.
Trình Thần buồn cười nhìn Tư Niệm, gọi một tiếng “Sprite”


Sprite chẳng thèm để ý anh tiếp tục ɭϊếʍƈ lòng bàn tay của Tư Niệm, nghiêm nhiên là thân thiết đến mức không thể thân thiết hơn, nào có là “gặp qua” đơn giản như thế?


Tư Niệm ngoài cười nhưng trong không cười tiếp tục giải thích: “Lần trước cho nó ăn giăm bông, có lẽ nó rất thích ăn nên nhớ em.”
Mọi người sáng tỏ, rất phối hợp mà “ồ” lên một tiếng.


Lời còn chưa dứt thì trợ lý biên kịch Đổng Tiếu đi sau mọi người chạy ra khỏi thang máy, anh chàng vừa nhìn thấy chó liền vô cùng hưng phấn, lập tức ngồi xuống hỏi: “Cưng tên gì thế, đáng yêu quá.”
“Sprite” Có người trả lời.


“Hả?” Đổng Tiếu kinh ngạc, “Trùng hợp thế, biên kịch, mèo nhà chị không phải tên là Coca sao?”
Một câu nói mạnh mẽ có khí phách, tất cả mọi người rốt cuộc đã ngộ ra.
Thú cưng có gian tình hay không thì không biết, tin đồn gian tình của hai chủ nhân coi như là đã chứng thực rồi.


Tư Niệm hết đường chối cãi, Trình Thần lại là vẻ mặt thản nhiên chẳng liên quan gì đến mình, cô chỉ có thể tự gây tê cho mình, không phải chỉ là tin đồn sao? Làm gì có đoàn làm phim nào không có mười mấy câu chuyện mờ ám chứ, sợ cái gì?


Kết quả Sprite cũng thực sự phối hợp với sự tưởng tượng xa xôi của mọi người, cả buổi tối đều theo đuôi cô, đến Tư Niệm muốn vào nhà vệ sinh nó cũng đứng ngoài trông cửa. Cuối cùng đến bốn giờ làm xong kịch bản, Sprite vẫn nằm bên cạnh chân cô, mệt nhoài đợi cô đưa mình đi ngủ, Tư Niệm bất đắc dĩ chỉ đành dẫn Sprite vào phòng ngủ cho khách dưới con mắt của tất cả mọi người.


Nhà Trình Thần có ba phòng chính và hai phòng ngủ cho khách, bởi vì Tư Niệm và một người sản xuất nữa là nữ nên đương nhiên chiếm một phòng. Bốn người đàn ông còn lại chỉ đành ở phòng khác.


Vì suy nghĩ cho các cô nên căn phòng dành cho khách này còn là một phòng khép kín, có phòng tắm độc lập.


Tuy rằng nhìn qua không có người ở nhưng đồ tắm rửa cơ bản đều đầy đủ. Tư Niệm thấy nhà sản xuất còn đang gọi điện thoại nên đi tắm trước, vui vẻ tắm nước nóng. Vừa cầm khăn mặt lau tóc thì nghe thấy điện thoại của mình reo lên vội vàng quấn khăn chạy ra ngoài, cười cười với cô gái kia: “Em xong rồi, chị tắm đi.”


Nói xong nhìn màn hình thì sửng sốt.
Là Trình Thần.
Anh không phải ở phòng bên cạnh sao còn gọi điện thoại gì chứ?
Cô nhận điện thoại sợ người đang tắm nghe thấy nên ghé vào cửa sổ thấp giọng hỏi: “Sao thế, có phải là có đồ gì ở phòng cho khách cần em mang qua giúp à?”


Ngoài cái lý do này ra cô thực sự cô nghĩ không ra còn có chuyện gì quan trọng khiến anh nửa đêm tìm mình.
Hơn nữa còn lén lén lút lút gọi điện thoại.
Bên kia không hiểu sao yên lặng một lát mới nói: “Tối nay ngủ phòng tôi, bây giờ thu dọn đồ đạc sang đây.”


“Hả?” Tư Niệm ngây ngốc, tưởng rằng mình nghe lầm, “tín hiệu của em không tốt anh nói lại đi.”
Giọng nói của Trình Thần vốn hơi xấu hổ bị cô hỏi như vậy càng khó mở miệng chỉ đành ho nhẹ tiếp tục giải thích: “Người trong phòng em tương đối đặc biệt… em ngủ cùng cô ấy không tiện lắm.”


Làn này coi như là đã nghe rõ nhưng mà ngủ cùng một cô gái có thể không tiện cái gì chứ?
Cô nói quanh co: “Muộn thế này rồi đến phòng anh hình như càng không tiện…”


Đầu dây bên kia càng yên lặng, cuối cùng anh thở dài: “Mặc quần áo vào, nói là em phải thảo thuận dàn ý kịch bản suốt đêm với tôi.”
Đây không phải là bịt tai trộm chuông sao?
Ban nãy tất cả mọi thứ đã làm xong rồi, lừa ai chứ?


Trình Thần căn bản không chừa chỗ cho cô suy nghĩ lập tức cúp điện thoại.


Tư Niệm chỉ đành ăn mặc chỉnh tề, nói hàm hồ qua cánh cửa với chị cùng phòng rằng đạo diễn có ý kiến cô phải đi sửa kịch bản một chút, để chị ấy đừng đợi mình cứ ngủ trước. Bên trong kinh ngạc một chút rồi vừa cười vừa nói đạo diễn cũng thật là cuồng công việc. Tư Niệm lầm bầm ai oán mấy câu rồi ra khỏi phòng.


Khoảng cách từ phòng cho khách đến phòng ngủ chính chỉ có mấy mét nhưng cô do dự hơn ba phút cũng không dám gõ cửa.
Tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, nửa đêm đứng ngoài cửa phòng đạo diễn…
Sao lại có loại ảo giác lấy thân báo đáp vậy?


Cô càng nghĩ càng thấy không đúng, xoay người về phòng.
Nhưng nghĩ lại vẫn không dám chọc Trình Thần, lại quay lại hai bước tiếp tục xoắn trước cửa phòng ngủ chính.
Thôi vậy, không phải là thảo thuận dàn ý sao? Thì đó chính là thảo luận dàn ý.
Cô rốt cuộc cắn răng giơ tay gõ cửa.


Khoảnh khắc cửa mở bay ra một mùi hương bạc hàng rất nhạt, dường như Trình Thần cũng vừa mới tắm xong tóc vẫn còn ướt sũng, một tay cầm khăn tắm, ý bảo cô vào phòng.
Hai người đều đã tắm sạch sẽ, cả người đều ẩm ướt, đứng đối mặt nhau ngược lại lại càng xấu hổ.


Im lặng một lúc lâu Trình Thần bất đắc dĩ hất hất cằm, chỉ một căn phòng cho khách khác: “Em cứ đứng ngoài cửa phòng ngủ của tôi không sợ bọn họ thấy à?” Trong phòng dành cho khách rất phối hợp truyền đến một tràng cười.
Tư Niệm không dám do dự nữa lập tức đi vào phòng.


Cả phòng ngủ chỉ có một chiếc giường rất to, trên thảm quần áo vứt lung tung, không có bất cứ chỗ nào có thể ngồi.


Trình Thần ngồi xuống giường vừa dùng khăn mặt lau tóc vừa tỏ ý cô cứ ngồi tùy ý: “Lúc nãy tôi tắm bỗng nhiên nhớ ra cô ấy thích phụ nữ, em ngủ cùng cô ấy thì chẳng khác nào ngủ với đàn ông bình thường,” Nói xong ngừng một lát rồi tiếp tục nói, “vì thế tối này em ngủ chỗ tôi thì tốt hơn, tôi ngủ sàn nhà.”


Cô nhắc lại câu nói này ba lần, hiểu rồi, cũng sầu não rồi.
Cho dù chị kia bên trong rất man nhưng bên ngoài vẫn là phụ nữ chứ?
Đạo diễn Trình anh lại là một người đàn ông thực sự sao nhìn thế nào thì bên này vẫn nguy hiểm hơn mới đúng chứ?


Hơn nữa cô căn bản không để ý chị ấy thích phụ nữ à nha…
Tư Niệm nhìn anh lấy chăn gối mới ra từ tủ quần áo, vẫn cảm thấy không thỏa đáng: “Hay là em ngủ phòng khách nhé?”
“Em cố tình chạy ra phòng khách ngủ thì khiến cô ấy nghĩ như nào?” Trình Thần từ chối rất tự nhiên.


Cũng đúng… cô vốn không kì thị gì nhưng người ta nhìn thấy nói không chừng sẽ nghĩ lung tung.
Thôi vậy, dù sao cô chỉ cần một mực nói bàn kịch bản là được rồi.
Cô cam chịu ngồi trên giường.


Tóc vẫn còn đang nhỏ nước, ban nãy căn bản chưa lau cho kĩ, cô thuận tay cầm khăn mặt trên giường lên lau nước chảy xuống, lúc đang suy nghĩ xem ban nãy ra ngoài có khiến người ta nghi ngờ không thì Trình Thần đã quay đầu lại nhìn cô rồi bỗng nhiên ngừng tất cả mọi động tác lại.


Cô nhìn anh không hiểu, cảm thấy khăn mặt trong tay hơi ẩm lập tức hiểu ra sự khác thường của anh.
Khăn mặt mà cô cầm chính là khăn mặt ban nãy anh dùng để lau tóc.
“Xin lỗi,” cô vội vàng để về chỗ cũ, “Em tiện tay cầm lên, không chú ý.”


Anh không lên tiếng, lấy một cái khăn mới trong tủ quần áo ra đi tới bên giường đưa cho cô: “Không sao, tôi cũng chỉ dùng để lau tóc, không làm gì khác.”
Không làm gì khác, không làm gì khác… Tôi cũng không nghĩ rằng anh làm gì khác à nha.


Cô cúi đầu nhận lấy, lau qua loa, máu toàn thân trong nháy mắt đều dâng lên, đến cổ cũng đỏ ửng.






Truyện liên quan