Chương 48
Tháng sáu đã tới, mỗi ngày hàng thịt chỉ có thể mở cửa một canh giờ. Bảo Cầm uể oải ngồi ở hiên nhà, cầm quạt phe phẩy liên tục. Trời nóng như rang, Lý Duy chuyển hết đồ đạc sang bên đông sương, ngoài cửa sổ có rặng trúc xanh, quả thực mát mẻ hơn rất nhiều.
Trong nhà không còn ai khác, hai người đều cởi ngoại y, chỉ mặc độc cái quần cộc. Lý Duy gõ gõ đầu Bảo Cầm, “Vào nhà đi, hôm nay còn chưa luyện chữ.” Bảo Cầm ngồi cắm rễ ở đó không chịu động đậy, “Nóng thế này, đến mực còn khô, làm sao mà viết!” Lý Duy mỉm cười, quay vào phòng mang bút lông và một chén nước ra. Bảo Cầm nhìn y, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi làm cái gì thế?” Lý Duy ngồi xuống cạnh hắn, “Ngươi sợ nóng không muốn luyện chữ trong phòng, vậy thì chúng ta học ở ngoài này. Viết lên đất, chấm nước làm mực. Dù sao trời cũng nóng, chốc lát là không còn vết tích gì rồi.” Bảo Cầm ngẩng đầu cười hì hì, “Cách này hay đó.”
Bây giờ Bảo Cầm đã biết được mấy trăm chữ, chữ Lý Duy dạy cực kì hữu dụng, lần trước ở Điệp thành suýt nữa vì không biết chữ mà tiêu đời, cho nên hắn học hành rất nghiêm chỉnh. Đôi khi gặp phải vài câu điển cố cần giải thích, Lý Duy giảng giải rất sinh động, Bảo Cầm chăm chú ngồi nghe, vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ. Nhìn Bảo Cầm như vậy, Lý Duy thầm than, Trạng nguyên hồi hương rốt cục cũng có chỗ dụng võ rồi.
Thời gian Bảo Cầm thích nhất trong ngày là lúc luyện chữ xong. Khi đó Lý Duy sẽ ra sân kéo cái rổ ngâm dưa hấu ở dưới giếng lên. Bảo Cầm thì ngồi trên ghế, chu mỏ kêu nếu cho hắn ăn dưa, bắt hắn làm gì hắn cũng chịu. Trái dưa đỏ được chia thành bốn phần, hai người cùng cầm lên gặm. Lý Duy bật cười nhìn Bảo Cầm chôn cả mặt vào miếng dưa, khóe miệng dính đầy nước, ngay cả chóp mũi cũng dính hạt dưa. Bảo Cầm thổi phù một cái, phun hết hạt dưa trong miệng ra sân.
Lý Duy ngạc nhiên nói: “Sao không nhổ vào trong chậu?” Bảo Cầm cười bảo: “Ngươi cũng thử phun hạt dưa coi, xem ai phun được xa hơn!” Lý Duy dở khóc dở cười, nhưng lại bị Bảo Cầm quấn lấy nháo loạn, đành phải nhổ hạt xuống sân. Cả hai thay phiên nhau nhổ, cực kì hăng hái. Bảo Cầm thua liên tục, ấm ức nói: “Lần sau thi xem ai tiểu xa hơn!” Cái trò trẻ con này hồi bé Lý Duy và Chu Đại Tráng cũng chơi, Lý Duy bật cười: “Tiểu hài tử nhà ta đã thích chơi như vậy, không bằng so xem ai tiết ra nhiều hơn, bắn được xa hơn.” Bảo Cầm sặc dưa, giận tím mặt trừng Lý Duy, “Sao đang ngồi ăn dưa mà ngươi cũng có thể nghĩ đến loại chuyện đó hả!” Dứt lời quay lưng không thèm để ý đến Lý Duy, coi như vấn đề này không dính dáng gì đến mình. Lý Duy giơ chân khều khều thắt lưng hắn, cười hả hê, “Rõ ràng chính ngươi đề ra chủ ý trước, nhớ lát nữa phải quét sạch hạt dưa trên sân đó.” Bảo Cầm nổi giận đùng đùng quay lại, “Phi! So thì so, ai thua thì phải quét!”
***
Hạ qua thu tới, tiết trời mát mẻ, Lý Duy dẫn Bảo Cầm vào Khúc thành một chuyến. Vài ngày trước Ngọc Trúc đã quay về Giang phủ, nên hai người quyết định tới thăm y.
Tòa nhà to lớn như thế, vậy mà Giang thiếu gia giải tán hết nô bộc, chỉ để lại A Lưu chăm sóc Ngọc Trúc, và lão quản gia ngày trước theo bọn họ lên kinh đô. Ngọc Trúc ngồi trong đình nghỉ chân, Bảo Cầm liền chạy đến trước mặt y. Y chầm chậm ngẩng đầu, mở to mắt, sau đó mỉm cười gọi tên Bảo Cầm. Trong lòng Bảo Cầm dấy lên đau xót, Ngọc Trúc như thể đang tập nói, câu từ không rõ, tốc độ lại rất chậm. Dường như hiểu Bảo Cầm nghĩ gì, Ngọc Trúc khe khẽ lắc đầu, mỉm cười bảo: “Ta…không sao…chỉ là…nói…chậm thôi.”
Lý Duy và Giang thiếu gia đứng ở ngoài đình. Lý Duy nhìn xung quanh, mỉm cười hỏi, “Giang đại nhân không định trở về kinh sao?” Giang thiếu gia cười khổ nói: “Cha nương đều đã khuất, ta phải về chịu tang, lấy cớ này hồi hương, ta quả là bất hiếu. Hồi đó cố ý rời nhà lên kinh, cũng vì mong Ngọc Trúc được tự do thoải mái, chẳng ngờ lại làm hại y. Giờ đã không còn ai có thể phản đối chúng ta nữa, ta nợ Ngọc Trúc rất nhiều, ta sẽ dùng hết quãng đời còn lại đền bù cho y.”
Hai người đang nói chuyện, thì thấy Ngọc Trúc kéo Bảo Cầm đi từ đình ra, nhìn Giang thiếu gia lên tiếng: “Trưa nay…mời Bảo Cầm…Lý công tử… ăn cơm.” Giang thiếu gia gật đầu, cười nắm tay Ngọc Trúc, “Ta đã dặn A Lưu rồi. Ngươi có mệt không, có muốn vào nhà nghỉ một lát?” Mỗi khi cùng Ngọc Trúc nói chuyện, Giang thiếu gia đều nói rất chậm, dường như sợ y không nghe được rõ, mặc dù chuyện này không cần thiết. Nhìn hai người như đôi chim tước quấn quít, Bảo Cầm và Lý Duy không khỏi nhìn nhau mỉm cười.
Dùng bữa trưa xong, bọn họ xin phép cáo từ. Mới đầu thu nên buổi chiều vẫn còn hơi nóng, Lý Duy và Bảo Cầm ghé vào quán trà, nhàn nhã ngồi bóc hạt dưa nói chuyện phiếm, định chờ mặt trời xuống mới về nhà. Chợt nghe xung quanh huyên náo, có một vị thuyết thư tiên sinh (người kể chuyện) bước lên trên đài, nước miếng phun tứ tung bắt đầu kể chuyện. Bảo Cầm hào hứng, ngẩng đầu nghe gã nói.
“Chư vị, lần trước chúng ta đang nói tới đoạn, thái tử cải trang vi hành, Tam vương gia tìm mọi cách sát hại, ai ngờ thái tử được hảo hán giang hồ giúp đỡ, chạy thoát khỏi lưỡi đao kẻ địch.”
Khúc thành cách xa kinh đô, một quán trà nho nhỏ thế này, đương nhiên những gì thốt ra từ miệng gã trên đài kia cũng toàn lời nhảm nhí, chẳng qua mọi người chỉ cần có trò vui xem, ai ai cũng ủng hộ reo hò. Gã diễn thuyết chắp tay sau lưng, tươi cười tiếp tục: “Lần này thái tử rời kinh là để trị thủy, cứu dân, điều tr.a tham quan, tổng cộng ngài đã làm được ba việc tốt!” Tất cả vừa vỗ tay vừa trầm trồ tán thưởng, Bảo Cầm bĩu môi nhỏ giọng kêu: “Ta chỉ thấy hắn giống khuê nữ cả ngày chui rúc trong phòng, tốt đâu chả thấy!” Lý Duy cười đút hạt dưa vào miệng hắn, “Gã này nói xạo thôi ấy mà, chúng ta cứ coi như đang xem gã diễn trò đi.”
Dưới đài có người nói: “Thái tử anh minh sáng suốt như vậy, Tam vương gia nhất định phải chịu kết cục chẳng tốt đẹp gì!” Gã diễn thuyết cười đáp: “Vị đại ca kia nói rất đúng! Sau khi trở về, thái tử vạch trần từng hành vi độc ác của Tam vương gia, tội trạng chồng chất, có viết mười bản tấu chương cũng không hết! Thánh thượng nổi trận lôi đình, hạ chỉ phán Tam vương gia tội ch.ết!” Cả quán trà trầm trồ khen ngợi, Bảo Cầm nghiêng đầu lén hỏi Lý Duy: “Tam vương gia bị xử ch.ết thật sao?” Lý Duy thản nhiên đáp: “Sinh tử là đại sự há có thể nói xằng nói bậy, xem ra Tam vương gia thực sự đã bại rồi. ” Bảo Cầm không diễn tả nổi cảm giác trong lòng, nếu như bọn họ dốc lòng tương trợ thái tử từ đầu đến cuối, chắc hẳn lúc này sẽ cảm thấy vui mừng lắm. Nhưng hết lần này đến lần khác vì thái tử mà rất nhiều chuyện phiền phức đã xảy ra, hắn lại có hơi đồng cảm với vị Tam vương gia chưa bao giờ gặp mặt kia.
Thuyết thư tiên sinh trên đài tiếp tục nói: “Tội ác nhiều như vậy, có mọc thêm mười cái đầu cũng không chém đủ, đương nhiên phải chu di cửu tộc. Nhưng Tam vương gia vốn là anh trai của thánh thượng, cùng một dòng máu, không thể chu di cửu tộc được. Nghe nói thái hậu nương nương không phải mẹ đẻ của thánh thượng, nhưng Tam vương gia lại do bà sinh ra. Lần này thế tử của Tam vương gia không nhúng tay vào cũng bị liên lụy, chắc hẳn thái hậu nương nương cũng bị vạ lây.” Bảo Cầm thấp giọng kêu lên, “Thế tử của tam vương gia! Gói thuốc ngày đó chính là hắn đưa cho Ngọc Trúc! Hắn bức ép Ngọc Trúc, nhất định cũng không phải hạng tốt đẹp gì!” Lý Duy cười cười, “Đám người đó có ai tốt đẹp đâu? Chỉ cần thái hậu và thế tử của Tam vương gia còn sống, cho dù thái tử đăng cơ, cũng khó lòng ngồi yên ổn trên ngôi vị.”
Mặt trời phía tây dần khuất bóng, hai người rời Khúc thành trở về nhà. Lý Duy mua một cân nho, Bảo Cầm cẩn thận xách trên tay, cao hứng ngâm nga vài câu hát. Lý Duy mỉm cười nhìn hắn: “Thế nào, tối nay còn thi tiếp không? Coi ai phun hạt nho xa hơn?” Bảo Cầm nhớ lại lần tỉ thí trước, mình đã ăn khổ nhiều rồi thì chớ, sau đó còn phải đỡ thắt lưng quét sân. Bảo Cầm căm hận nhìn Lý Duy, nghiến răng nghiến lợi: “Ta, ta không thèm thi thố với ngươi!” Lý Duy giả đò không nghe thấy hắn nói gì, cười nói: “Vậy chi bằng thi xem ai lột vỏ nho nhanh hơn.”
Đêm đến, thân thể Bảo Cầm tiến tiến lùi lùi, trong miệng là nho đã được lột vỏ, phía dưới lại ngậm chặt cái gì đó của Lý Duy. Rõ ràng thi lột vỏ nho, sao lại biến thành lột quần áo? Hắn nức nở hai câu muốn mắng người, nhưng Lý Duy lại nhào tới hôn hắn. Nho trong miệng chẳng biết bị ai cắn vào, nước ứa ra, lan tỏa thành hương vị ngọt ngào.
*—–HOÀN CHÍNH VĂN—–*