Chương 70
“Thế nào cũng phải là lão sao?”
“Ân, ta không còn nghĩ được ai có thể cứu tiểu Yên. Bệnh tiểu Yên, đã không còn nằm trong phạm vi của ta.” Lục Tiêu cảm thấy có chút thất bại.
Trong phòng tràn ngập một cỗ áp lực trầm trọng cùng bi thương, không ai mở miệng nói gì, liền ngay cả Lục Tiêu vốn nháo nhào cũng không dám lỗ mãng.
Thương Đông Nghêu đem tiểu Yên ôm trong lòng, đầu chôn sau tóc. Hựu mang hai người ra ngoài, đem không gian lưu cho chủ tử và tiểu Yên. Hiểu được dụng tâm của Hựu, Thương Đông Nghêu vốn khó nén bi thương rốt cuộc bật khóc.
“Tiểu Yên, ta thật vất vả mới một lần nữa có được ngươi. Ngươi hiện tại lại muốn ta đối mặt với thương tâm mất đi ngươi. Ngươi muốn ta dùng cái gì để chịu đựng, cầu ngươi, không cần đối ta như vậy, ta không nghĩ mất ngươi.”
Thương Đông Nghêu khóc đến khiến kẻ khác động dung. Không ai nghĩ nam tử vốn lạnh lùng như băng kia sẽ có thâm tình đau xót đến vậy, ngoài phòng ai ai cũng cảm động, mỗi người thần sắc sầu bi.
“Thật sự không có biện pháp khác?” Hi hỏi Lục Tiêu, hy vọng còn một cách giải quyết.
Lục Tiêu lắc đầu, đã chẳng còn cách nào. Tiểu Yên ốm yếu có thể chống đỡ đến hiện tại đã là kỳ tích, nghe nói vài năm trước hắn từng bệnh đến sắp ch.ết, được cứu về một mạng, chính là lưu lại bệnh căn. Sau đó còn bị dày vò cộng thêm vết thương trên lưng, đã đủ để một tráng đinh cường hãn mất mạng, huống chi là kẻ gầy yếu vốn sẵn bệnh căn!
Gặp Lục Tiêu lắc đầu như đinh đóng cột, Hi cũng không nén nổi bi thương khóc lên. Hựu cũng lặng lẽ rơi vào giọt nước mắt. Lục Tiêu nhìn mọi người, một đại nam nhân vốn kiên cường như hắn cũng không nhịn được khóc theo.
Kết quả một đám người ánh mắt hồng hồng, thanh âm khàn khàn.
Kể từ sau ngày đó, tiểu Yên không tỉnh lại, Thương Đông Nghêu nhiều lần ôm tiểu Yên không ăn không uống thậm chí không ngủ. Bất luận mọi người khuyên ra sao, Thương Đông Nghêu cũng không để ý, nhìn Thương Đông Nghêu như vậy, mọi người trong lòng đều như nắm chắc.
Tiểu Yên nếu không sống được, chủ tử cũng liền đi theo.
Thấu hiểu tâm tình Thương Đông Nghêu, ai cũng không khuyên hắn nữa, hết thảy cứ để tùy ý hắn đi.
Vào ngày thứ ba, có một người mái tóc trắng xóa, nhưng lại cột hai bên giống như tiểu hài đồng, cười hi hi xông vào nhà đại phu, chạy thẳng đến phòng cần đến, tốc độ nhanh đến mức Hi cũng không ngăn cản được, Hi trong lòng vốn còn đang đau buồn sao có thể nhanh bằng lão nhân điên?
Thấy phương hướng lão nhân đi là gian phòng tiểu Yên, Hi không khỏi đẩy nhanh tốc độ.
“Ngươi không thể vào.” Tại khắc cuối cùng Hi kịp chắn trước cửa phòng.
“Ngươi không cho ta vào, ta càng muốn vào.” Lão nhân linh hoạt lắc mình, Hi còn chưa kịp thấy rõ, lão đã đẩy cửa bước vào.
Hi kinh ngạc nhìn lão nhân nghênh ngang tiêu sái, trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác khó chịu, lão võ công hảo cao cường a!
Lúc Hi cùng lão nhân xảy ra nho nhỏ tranh chấp, Hựu cùng Lục Tiêu chậm rãi tiến đến, chỉ kịp nhìn thấy một bóng người đầu bạc, đang muốn hỏi chuyện gì xảy ra, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng rống giận dữ.
“Đem hắn trả lại cho ta!”
Ba người vội chạy vào, chỉ thấy Thương Đông Nghêu hai mắt đỏ lửa, thần tình bạo nộ nhìn một lão nhân tóc trắng, mà trên tay lão nhân kia…
Thiên a!
Sao lại là tiểu Yên?