Chương 2

Chiếc taxi vàng như trái cam lướt êm ru trên mặt đường trải nhựa láng mịn.
Hôm nay lại là một ngày mưa ảm đạm. Có vẻ như từ lúc chia tay anh đến giờ, ngày nào cũng là ngày u ám của cô thì phải?


Chiếc taxi đỗ lại trước cổng trường cô. Trời mưa to thế này, Minh Phượng lại đang ốm nên cô mới tiếc rẻ bỏ tiền ra để đi taxi đến trường.


Bước vào trong trường trong khi vẫn nuối tiếc số tiền đưa cho ông tài xế, cô bắt gặp ngay ánh mắt của cái tên hôm qua tò tò theo cô về nhà đang nhìn mình chằm chặp. Quả đúng như cô nghĩ, tên này học cùng trường cô.
Minh Phượng quay mặt đi, kéo cao cổ áo lên cho đỡ lạnh, cô đi thẳng đến thư viện.


"Bộp....."
Bất chợt cô đâm vào một người. Ngẩng mặt lên nhìn thì đập vào mắt là khuôn mặt xinh đẹp của My.
- Cậu đi đứng cái kiểu gì đấy hả? – cô gái đứng đằng sau My lên tiếng.


Một năm qua cô không có ai bắt chuyện cũng là vì những tin đồn như giựt người yêu của bạn thân hay là gái qua đêm này nọ. Thực chất mà nói những tin đồn đó đều là do My tung đi cả.
- Xin lỗi, tôi đang có việc nên có chuyện gì gặp nhau cuối giờ sau.


Dứt lời cô định đi luôn nhưng bỗng nhiên có một cánh tay kéo cô lại.
- Em định đi đâu? Người cố tình đâm vào em là My cơ mà.
Giọng nói này sao quen quá? Không lẽ...
- A... anh... – còn ai khác ngoài cái tên dở hơi hôm qua.


available on google playdownload on app store


Hình như cô với hắn có duyên thì phải? Lúc khốn đốn nhất là y như rằng gặp phải hắn.
- Anh Duy! Sao anh lại bênh nó – ngay lập tức đã có tiếng xì xào từ mấy cô bạn của Mi.


Tên hắn là Duy sao? Mà hình như hắn rất được mấy nàng kia theo đuổi thì phải? Cũng đúng, hắn nhìn thế kia mà không có em nào thích cũng lạ.
Bất chợt trên môi Duy nở một nụ cười nửa miệng. Duy vòng tay sang bên cạnh kéo Phượng áp sát vào người mình.
- Vì cô ấy là bạn gái của tôi.


"Đoàng đoàng.....". Như một tia sét đánh trúng đầu Phượng. Có phải tai cô có vấn đề không trời? Bạn gái hắn hả?
- Nếu ai có ý định đụng đến cô ấy thì nên từ bỏ ngay đi, tôi sẽ không nương tay đâu – vẫn giữ nguyên nụ cười đó, Duy tiếp tục lên tiếng.


Cả đám người đứng đó đều mắt chữ A mồm chữ O nhìn Phượng và Duy. Như thể cô và anh vừa gây ra một tội tày đình không bằng.
Phượng đang ngẩn ra vì chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mặt mình thì Duy đã lôi cô đi thẳng. Đến trước thư viện, duy dừng lại, buông tay Phượng ra.


- Bây giờ nói gì thì nói đi – Duy đứng đối diện với Phượng, khuôn mặt anh lúc này hiền khô, không còn kênh kiệu như ban nãy nữa.
- Sao anh lại giúp tôi? – Phượng cúi gằm mặt nói lí nhí.


- Chậc, nói thế nào nhỉ? Tôi không giúp cô, mà là tôi giúp tôi. Tôi bị mấy cô đó săn kinh quá, nên nếu biết tôi có người yêu rồi chắc sẽ hết thôi – Duy gãi đầu thản nhiên nói.


Phượng ngước lên nhìn Duy rồi bỗng bật cười bởi cái tính trẻ con của anh. Không hiểu sao cô lại cảm thấy gần gũi Duy hơn.
- Cảm ơn – vẫn cúi gằm mặt, Phượng lên tiếng.
Không gian bỗng chốc trở nên im ắng hơn. Bất chợt Duy đưa tay lên xoa đầu, bới tung mái tóc Phượng lên.


- Đừng hiểu lầm. Tôi có người yêu rồi. Thôi cô về lớp đi.
Dứt lời, Duy bước thẳng ngược hướng với Phượng. Phượng nhìn theo bóng dáng hắn mãi cho đến khi chỉ còn là một chấm nhỏ.






Truyện liên quan