Chương 3: Sao em vẫn không quên được anh
- Chào tiểu thư! Em có thể cùng tôi tấu một bản nhạc không?
- Tôi đồng ý.
- Cảm ơn em. Bọn họ cùng tấu một bản nhạc vô cùng ăn ý khiến T.Lợi vô cùng tức giận vì không muốn cô thân mật với ai khác ngoài anh. Sau khi họ tấu xong bản nhạc, cô đứng dậy đi tới phía anh thì có một cánh tay từ xa đẩy cô xuống nước, thây cô bị ngã xuống nước anh liền nhảy xuống và cứu cô lên. Anh liền mang cô lên phòng riêng của mình tại biệt thự ( Tầng dưới dùng để tổ chức những bữa tiệc, dạ hội. Tầng trên gồm có phòng ngủ của anh. Mọi thứ đều được trang trí rất sang trọng. Tạo một không gian ấm cúng.). Anh bế cô lên tầng khiến bao ánh mắt ghen tị, đưa cô vào phòng rồi đưa chiếc khăn để cho khô tóc nếu không sẽ bị cảm lạnh. Anh mở tủ cá nhân lấy cho cô một bộ quần áo của anh rồi đưa cho cô:
- Em mau thay đi. Nếu không sẽ bị cảm lạnh đấy.
- Em không....
- Nhanh lên. Vẻ mặt từ ấm áp chuyển sang lạnh lùng và nghiêm túc khiến cô liền cầm lấy bộ đồ rồi đi vào phòng tắm. Anh nở một nụ cười khiến trái tim của cô như tan chảy:
- Thế có phải đáng yêu hay không! Vừa nghe xong câu này cô mới biết mình đã bị lừa nhưng cô cảm nhận được sự ấm áp, quan tâm, lo lắng mà anh dành cho cô.
Cô bước ra khỏi phòng tắm với một chiếc áo sơ mi trắng, chiếc quần âu, tuy hơi rộng nhưng cô cảm thấy vô cùng thoải mái. Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào cô khiến cô vô cùng xấu hổ và mặt đỏ lên như một quả cà chua chín trông vô cùng đáng yêu. Anh dịu dàng đi đến chỗ cô rồi xoa lên mái tóc mềm mượt của cô:
- Em mặc bộ đồ này rất hợp đấy.
- Thật không?
- Anh nói thật mà. Anh ôm cô vào lòng thể hiện tình yêu thương, nói thầm vào tai cô:
- Lần sau cẩn thận nhé! Đừng để anh lo lắng như vậy nữa.
- Em biết rồi. Tình cảm của họ ngày càng phát triển nhưng tại sao trong trái tim cô có hình ảnh của hai người con trai mà cô vô cùng yêu thương. Cô tự hỏi lòng mình: " Sao trong trái tim mình vẫn tồn tại anh ấy, sao mình vẫn không thể quên được. Tại sao chứ? ". Cô nở một nụ cười đáp trả sự mong mỏi của anh.
Anh vội vàng cầm chiếc micro nói vọng ra:
- Bây giờ anh sẽ kết thúc bữa tiệc vì cũng muộn rồi và... Thôi, chút nữa nói chuyện với em, giờ anh đi đây. -
- Vâng ạ. Anh vội vàng bước xuống dưới tầng và nói với mọi người rằng:
- Xin lỗi vì đã chen ngang. Nhưng hôm nay buổi dạ hội kết thức hơi sớm vì một vài lí do cá nhân nên tôi sẽ tổ chức một dạ hội khác và thời gian với nơi tổ chức tôi sẽ thông báo cho từng người một.
Sau khi nghe xong những lời nói của anh khiến mọi người thắc mắc nhưng họ nhanh chóng rời khỏi đây chỉ trong một thời gian ngắn, trong phòng chỉ có một mình anh và một số người giúp việc đang dọn dẹp. Anh nhanh chóng chạy lên phòng của mình và mở cửa ra. Trong phòng có một người con gái đang đợi anh, anh bước đến ngồi xuống chiếc ghế sofa:
- Em vẫn đợi anh sao?
- Anh nói là có chuyện muốn nói với em mà.
- Em muốn sống ở đâu?
- Sao anh lại hỏi như vậy?
- Dù em muốn sống ở đâu thì anh cũng đi tới đó cùng em.
- Còn công việc của anh?
- Em đang quan tâm tới anh?
- Em đang lo cho công việc ở công ty của anh.
- Anh sẽ xử lí ở trên máy tính. Em không phải lo đâu.
- Vậy em cũng hết lo lắng rồi. Em mệt rồi. Em ngủ đây. Cô cầm chăn, gối đến chiếc ghế sofa thì bị anh ngăn lại:
-Em không được ngủ ở sofa nếu bị cảm lạnh thì làm sao? Để anh ngủ ở đây còn em ngủ ở trên giường.
- Nhưng..
- Không sao đâu. Anh liền nhận lấy chăn, gối của mình và để chiếc ghế sofa dài. Chiếc bóng đèn nhanh chóng được tắt để lộ một không gian yên tĩnh. Cô đã ngủ nhưng anh thì không, anh đang ngắm cô lúc ngủ ( chiếc ghế sofa nằm ở phía đối diện với chiếc giường), khi cô ngủ thật đáng yêu. Bỗng cô hét lên làm anh giật mình: - "Tại sao anh lại làm vậy? " Anh liền bật chiếc đèn và đi đến chỗ cô và vỗ vào vai cô:
- Không lo, có anh ở đây rồi.
-------------------------Hết-------------------------
P/s: Có vẻ như phần tóm tắt hơi dài. Mình sẽ sửa. Mình sẽ tổ chức sự kiện mừng truyện được 300 lượt đọc ở trên FB. Mong mọi người mãi dõi theo và ủng hộ mình. Nhớ chia sẻ và mời bạn bè đọc nhé!