Chương 3: Cuộc đời sao quá đỗi đau thương !
Sụp đổ!!Cả thế giới hoàn toàn sụp đổ trước mắt 1 cô thiếu nữa 18 tuổi.
Vợ lẽ ư? Là kẻ thứ 3 phá nát hạnh phúc gia đình người khác ư Là kẻ mặt dày vô liêm sỉ dó ư
Kiếp trước nó có làm gì nên tội không mà cuộc đời của nó lại oan nghiệt như vậy. Nó chạy, chạy rất xa, nó muốn trốn tránh sự thật khó tin này
Mệt, nó ngồi vào 1 góc chợ và khóc. Nó khóc cho bản thân, khóc cho số phận và khóc cho danh dự của nó
Sau khi nó bỏ đi, bà Liên ngồi thụp xuống ôm mặt khóc nức nở:
- Mẹ... mẹ xin ỗi...con...mẹ chỉ là 1 người mẹ tồi....
Về phía nó, bỗng nhiên có 1 giọng nói trầm ấm, nghịch ngơm vang lên bên tai:
- Rửa bát không sạch, MR.Boss không cho lương hay sao mà ngồi đây khóc tu tu thế này?
Nó ngước đôi mắt sưng húp lên nhìn Lân đang nở nụ cười, chả cần quan tậm đến cái từ tây xi lô Lân nói, nó khóc to hơn nữa. Chậc chậc, hơi make color
Hình như Lân cũng đã phát hiện ra điều bất thường, vội vàng thu ngay cái nụ cười vô duyên của mình lại vỗ vai nó:
- Băng sao vậy? Nói Lân nghe đi
- Là Lân xấu tính, Lân vô duyên, Băng nói Băng nghe đi
- Lân mua cá viên cho Băng nài, cười lên nào
- ô kìa ăn đi, nguội hết bây giờ
- Nào, có gì thì nói ra cả 2 cùng giải quyết
......
Từ đầu câu truyện này, Lân cứ luôn miệng dỗ dành còn nó thì chọn cách lặng im, thấy vậy Lân ngồi xuống cạnh nó không lặng im như nó mà Lân chọn cách im lặng
Khoảng thời gian đó rất dễ cho người ta nhìn vào mà cảm thấy ngột ngạt. Bỗng nó lên tiếng:
- Nếu Băng đi làm vợ lẽ của 1 đại gia già thì Lân có khinh Băng không? Có còn là bạn tốt của Băng không?
Nó đang nói gì vậy? Không, cậu không nghe được gì cả. Không, ai nói cho cậu là cậu đang ảo tưởng đi.....
Chỉ 1 câu nói của nó thôi mà cũng như hàng ngàn hàng vạn con dao găm chặt trong trái tim của Lân vậy. Đau đớn!!
- Lân biết, Băng bị ép vì hoàn cảnh gia đình đúng không? - Lân vội phá bỏ màng nước mỏng trong mắt mà lên tiếng
Nó không trả lời chỉ ôm lấy Lân mà khóc. Những dòng nước mắt ấm nóng của nó rơi xuống làm ướt 1 mảng ảo mỏng của Lân, 1 số khác theo dòng trôi vào miệng nó. Mặn chát như cuộc sống hiện giờ của nó vậy!
- Lân hiểu mà. Dù sao đi nữa Lân cũng sẽ không bỏ Băng đâu. Cứ dựa vào Lân mà khóc... - Lân ôm chạt nó vào lòng, chính cơ thể cậu cũng đang rung lên từng cơn đau khổ
- Khóc rồi Lân có thấy dễ chịu hơn không?
Nó dùng tay quệt ngang dòng nước mắt gật đầu lia lịa
- Nhưng Lân vẫn không thấy dễ chịu chút nào - Cậu nói như không nói
- Lân nói gì cơ?
- Không có gì đâu, để Lân cõng Băng về nhà
Đây là chợ của 1 khu khác nên đoạn đường về nhà nó khá dài, 1 lúc Lân lên tiếng:
- Băng à, mai sau dù có bất cứ việc gì xảy ra, dù cả thế giới có lãng quên Băng thì Băng hãy nhớ luôn có Lân ở phía sau đợi Băng quay lại nhé! - Nói rồi Lân nhắm mắt lại để cho 2 hàng nước mắt lặng lẽ rơi
Rồi có 1 chuyện xảy ra khiến cậu không tưởng, khiến cậu đê mê: 1 bờ môi mềm mại tựa cánh hoa đặt nhẹ lên má cậu rồi nhận hết những giọt nước mặn hơn muối ấy vào khoang miệng mình 1 lần nữa. Là nó, đây không phải là mơ...
- Lân không được buồn, không được khóc, nhìn xí trai lắm đó, Băng vốn đau khổ rồi thì nhận thêm phần cay đắng của Lân cũng không sao nhưng còn Lân, Lân phải sống thật tốt, bù cả phần của Băng nữa nhé!
Từng câu từng chữ nó nói ra sao mà cay nghiệt đến thế?Mắt nó nhòe đi, còn Lân, tai như có hàng ngàn cối xay gió ù ù xung quanh, chữ được chữ mất. Nhưng mấy chữ cuối cùng mãi sau nó nói là Lân nghe rõ, rõ cả cái giọng ấy bj lạc đi vài phần và có lẽ suốt đời Lân sẽ nhớ câu nói đó:
" Lân à,...tạm biệt!"
Nào ai biết phải khó khăn như thế nào nó mới nói được câu nói đó. Nó biết chứ, nó đâu phải là một con ngốc. 1 khi đã rơi vào tay ông ta thì đừng nói đến chuyện quay về mà ngay cả 1 giấc mơ được trở lại cũng chỉ còn là 1 thứ vô cùng xa xỉ.
Lân vừa cõng nó về đến nhà thì chạn, bát, đĩa đã đầy đủ, rạp cũng đã bắc xong. Lân và nó cứ giữ nguyên tư thế như vậy không biết bao lâu nữa chỉ biết rằng một người lại gần nó nói:
- Bà chủ trẻ à, ông chủ ra lệnh tất cả phải hoàn thành trong đêm này. Đồ đã được chuyển đến bà vào chọn đi ạ. Đám rước sẽ được bắt đầu vào 7h sáng mai
Nó vội tụt xuống khỏi tấm lưng của Lân và không ngaih ngần tặng cho người vừa nói 1 cái bạt tai đau điếng:
- Nói năng xằng cuội, nhảm nhí!
Rồi nó cũng vội quên đi sự hiện diện của Lân chạy vào nhà lắc lắc người ông Hùng:
- Ba ơi, họ đang quay phim đúng không? haha lần đầu tiên con thấy đấy? máy quay đâu hả ba? Những gì chú kia nói là đang tập kịch bản nhỉ. Haha hài quá!
Câu trả lời cho những lời nó nói ngắn, ngắn lắm và nghe xong lòng cũng nhói lắm:
- Ba xin lỗi nhưng đó là sự thật! hãy tha thứ cho ba mẹ
Nó nghe vậy, lững thững không chậm, không nhanh đến 1 căn phòng nhỏ, tối tắm, thu mình vào 1 góc, co quắp, 1 mình ɭϊếʍƈ láp nỗi đau....