Chương 36: Đừng lo, anh ở đây!
Ông Phong được đưa vào phòng chụp X-quang, bà Phong chờ ngoài cửa, Phong Mạn Mạn và Giang Hàn đi làm thủ tục nhập viện.
Chẩn đoán sơ bộ là gãy xương cấp tính, Phong Mạn Mạn rất sợ 2 chữ “cấp tính” này.
Bác sĩ giải thích “Bởi vì người lớn tuổi hay bị loãng xương, hơn nữa xương bệnh nhân hơi nhỏ, lúc đi đứng dùng sai tư thế, lực đạo nên dễ bị gãy xương.”
” Nhưng bình thường ba em rất khỏe mạnh, xương cốt đâu có dễ gãy như vậy hả bác sĩ? Hay ba em bị “xương thủy tinh”?” Phong Mạn Mạn hoảng hốt hỏi bác sĩ.
Vị bác sĩ này còn khá trẻ, mới khoảng 30 tuổi mà đã làm đến trưởng khoa.
” Phải đợi xét nghiệm mới biết chính xác được.” Bác sĩ nói.
” Vậy có cần mổ không bác sĩ?” Bà Phong hỏi tiếp.
” Bình thường bị gãy xương cấp tính đều phải mổ, có vậy mới dễ lành vết thương.” Bác sĩ rất kiên nhẫn giải thích.
” Nhưng nếu mổ sẽ có nguy hiểm!” Phong Mạn Mạn tiếp tục nói.
Bác sĩ tiếp tục bình tĩnh nói, “Đương nhiên, nếu là mổ tất nhiên sẽ có nguy hiểm, các vị có thể bàn bạc kỹ rồi quyết định sau. Nhưng theo tôi, mổ ít có di chứng hơn dùng thạch cao băng bó, bởi vì mổ xong tôi sẽ thay phần xương bị gãy bằng tấm thép cố định.” Sau đó anh cầm hình X-quang của ông Phong nói, “Các vị xem, chỗ này bị gãy xương khá nặng. Tôi đề nghị các vị cho mổ.”
” Vâng, vậy xin bác sĩ mổ đi, anh ấy đau quá rồi, nếu chần chừ nữa sẽ không tốt.” Bà Phong quyết định.
” Vậy chiều mai chúng tôi sẽ tiến hành mổ, lát nữa y tá sẽ đến kiểm tr.a sức khỏe tổng quát. Các vị hãy để 1 người nhà ở lại chăm sóc là được.” Bác sĩ lại dặn dò 1 số việc cần chú ý rồi mới đưa ra đơn đồng ý mổ và đơn đồng ý gây tê.
Phong Mạn Mạn nhìn kỹ mới thấy sợ, nào là di chứng gây tê, mất máu nhiều khi mổ, nhiễm trùng sau ca mổ, những vấn đề khi cố định xương, xương không phát triển đúng vị trí, v.v…… Toàn là những di chứng nghiêm trọng, Phong Mạn Mạn cầm đơn mà tay run lẩy bẩy, di chứng gây tê, di chứng không tỉnh lại sau ca mổ, thậm chí cả tim ngừng đập, bệnh nhân ngừng thở….
Giang Hàn cầm cánh tay đang run rẩy của Phong Mạn Mạn, cẩn thận xem xét 1 lần rồi hỏi bác sĩ, “Vậy xác xuất thành công của ca mổ này là bao nhiêu?”
Bác sĩ vừa gõ bàn phím vừa trả lời, “Những ca mổ loại nhẹ như thế này thực ra cũng chưa có di chứng gì.”
” Nếu bệnh nhân là người cao tuổi thì khoảng bao nhiêu ca mổ mới thất bại 1 lần?” Giang Hàn tiếp tục hỏi.
” Có lẽ, khoảng 200 ca, tôi cũng không chắc chắn được, vì có 1 số người bị lệch xương mà ca mổ không thành công.” Bác sĩ đáp.
Sau đó, 3 người họ lại đến cạnh giường ông Phong, bác sĩ thì truyền nước biển và tiêm thuốc giảm đau, bởi vì trước ca mổ người bệnh không được ăn uống gì, chỉ có thể truyền dịch để lấy sức.
Ông Phong đã bớt đau, ông còn nói với Giang Hàn: “Tiểu Hàn, xin lỗi, làm phiền con rồi.”
” Không sao đâu ạ, chú cứ nghỉ ngơi lấy sức để mai còn mổ.” Giang Hàn nói.
Phong Mạn Mạn thì thấy như sắp khóc, “Ba ơi ba đau lắm không ba?”
” Giờ thì ba bớt đau rồi.”
” Ai, ông đó, xuống giường cũng té thành gãy xương cấp tính được hay thiệt? Giờ còn phải mổ, cắt chân chứ giỡn hả, cũng không phải cảm mạo phát sốt bệnh nhẹ gì.” Bà Phong dù có cằn nhằn ông Phong nhưng vẫn rất lo lắng cho chồng.
” Thưa dì, Mạn Mạn, 2 người cũng đừng quá lo lắng, bác sĩ nói ca mổ này có vẻ an toàn, hơn nữa mổ ngoại khoa cũng không có nguy hiểm lớn.” Giang Hàn an ủi.
Phong Mạn Mạn tuy cũng lo lắng nhưng vẫn nói: “Đúng vậy, mổ tim còn nguy hiểm hơn.”
” Sao không lo cho được, dù sao cũng là mổ mà. Mẹ phải về lấy 1 ít quần áo linh tinh cho ba con, Mạn Mạn, con ở lại coi chừng ba con.” Bà Phong dặn.
” Mẹ, trời lạnh vầy hay để con về lấy cho, mẹ cứ nói con biết lấy món gì là được.” Phong Mạn Mạn nói.
” Vậy anh đưa em về lấy đồ” Giang Hàn lại nói với bà Phong: “Dì cứ ở lại với chú đi, lát nữa còn phải làm kiểm tr.a tổng quát trước khi mổ.”
” Vậy được rồi, các con về cẩn thận chút.” Bà Phong lại dặn Mạn Mạn những thứ cần lấy.
Giang Hàn và Phong Mạn Mạn rời bệnh viện, Phong Mạn Mạn chạy vội đến trạm xe nhưng bị Giang Hàn kéo lại. Lúc này, tay cô rất lạnh.
Giang Hàn nhìn lại quần áo của cô: áo lông màu đen khoác bên ngoài bộ áo ngủ dài, chân mang dép vải hình gấu con, đầu những ngón chân lộ bên ngoài đã đỏ bừng.
” Đừng đi xa như vậy, mình đón taxi về nhà đi em.” Giang Hàn cởi áo khoác của anh ra khoác lên người Mạn Mạn.
Bởi 2 người đang đứng trước cửa bệnh viện nên rất dễ đón taxi.
Lên taxi rồi, Giang Hàn dùng 1 tay ôm vai cô, tay kia thì giúp cô sửa sang lại quần áo.
Việc ba cô bị gãy xương phải nhập viện quá đột ngột, hại cô đến giờ vẫn còn hoảng, nhất là khi nghĩ đến ngày mai ba cô phải mổ, may mà cạnh cô còn 1 người để cô có thể dựa vào. Cô mệt mỏi tựa vào vai Giang Hàn.
Ngay khi Phong Mạn Mạn tựa vào vai anh, cả người Giang Hàn cứng đờ lại, mãi sau anh mới thả lỏng, cuối cùng Mạn Mạn cũng học được nương tựa anh.
Giang Hàn nhỏ giọng an ủi Mạn Mạn: “Đừng sợ, anh vĩnh viễn ở bên em.”
Phong Mạn Mạn không trả lời cũng không phản ứng, cô chỉ đặt bàn tay lạnh băng của mình vào tay Giang Hàn thay cho lời cám ơn.
Về đến nhà, Phong Mạn Mạn luống cuống tay chân dọn đồ.
” Còn quên gì nữa không ta?”
” Khăn mặt với thêm mấy túi nhựa nữa.” Giang Hàn chỉ huy đại cục.
” Có rồi, mình vào bệnh viện thôi.”
” Chờ chút, em đổi giày thay quần áo đi, chọn đồ dày 1 chút. Ở bệnh viện hơi lạnh.” Giang Hàn lại giữ chặt tay Phong Mạn Mạn.
Cô cúi đầu nhìn lại quần áo mình. Ừ ha! Cô quên cả việc mình rất sợ rét bởi cô biết, chuyện ba nhập viện so với việc cô sợ lạnh quan trọng hơn rất nhiều.
Phong Mạn Mạn về phòng thay quần áo.
” Em xong rồi, đi thôi anh.”
Bọn họ vẫn đón taxi đến bệnh viện, khi còn 1 khúc quanh nữa thì đến bệnh viện, Giang Hàn đột nhiên kêu ngừng xe, trả tiền xong liền kéo Mạn Mạn ra ngoài.
” Làm sao vậy? Chưa tới mà anh?”
” Hơn 7 giờ rồi, mình ăn tối rồi mua gì đó đem vào cho mẹ em ăn.”
” Nhưng em không muốn ăn.”
” Không muốn cũng phải ăn. Chú phải mổ nên mới nhịn ăn, em thì nhịn cái gì. Nếu lát nữa em đói xỉu thì chú với dì sẽ thêm lo lắng.”
” Thôi được……”
Phong Mạn Mạn gọi 1 tô phở bò nạm rồi thêm 1 phần mì đem về cho mẹ ăn.
” Mẹ, tụi con đến rồi. Mì đây, mẹ ăn đi cho đỡ đói.” Phong Mạn Mạn còn nói đùa với ba cô, “Ba đừng trông, không có phần ba đâu……”
Tuy bà Phong cũng không đói nhưng vẫn cần ăn gì đó lấy sức, hơn nữa, bà cảm thấy Mạn Mạn đã lớn rồi, biết sống tự lập, ít nhất còn nhớ ăn tối đúng giờ.
Mấy cô y tá trong bệnh viện ra ra vào vào, nào là kiểm tr.a điện tâm đồ (cái đường loằng ngoằng trên máy đo nhịp tim thì phải?), nào là kiểm tr.a sức khỏe tổng quát.
” Ắt xì……” Phong Mạn Mạn hắt hơi.
Bà Phong vội vàng hỏi: “Con bị cảm lạnh hả?”
” Không có…… Ắt xì……”
” Mẹ thấy con bị cảm rồi, về nhà nghỉ đi thôi.” Bà Phong nói.
” Không cần.”
” Bà với con về hết đi, dù sao đây cũng là phòng cho bệnh nhân nam, có gì tôi sẽ thuê y tá nam.” Ông Phong nói.
” Ông còn chưa kiểm tr.a sức khỏe xong, tôi chờ ông kiểm tr.a xong mới về.” Bà Phong nói, “Đúng rồi, Tiểu Hàn, hôm nay rất cảm ơn con.”
“Dì không cần khách khí thế đâu ạ.” Giang Hàn lễ phép trả lời.
” Ắt xì……” Giang Hàn lại khoác áo của anh cho Phong Mạn Mạn. Sao anh to gan thế nhỉ? Dám ở trước mặt ba mẹ cô mà tỏ ra thân mật như thế! Nhưng đúng là áo anh thật ấm, tay áo lại dài, đủ để cô giấu 2 bàn tay vào ống tay áo ấm áp.
” Sức khỏe Mạn Mạn không tốt lắm, hễ chịu lạnh 1 lúc là cảm mạo phát sốt ngay, ai, còn không mau cám ơn Tiểu Hàn đi con.” Bà Phong nói.
Phong Mạn Mạn không nói cám ơn mà ngược lại, Giang Hàn lại bảo “Không cần đâu ạ, chỉ cần Mạn Mạn không dùng áo con lau nước mũi là được rồi.”
” Em đâu có ở dơ vậy.” Phong Mạn Mạn cãi lại.
Lại qua nửa giờ, Phong Mạn Mạn chợt cảm thấy đau bụng. Ban đầu còn chịu được, cô nghĩ chỉ là đau bụng bình thường, đau 1 lúc sẽ hết, nhưng dần dần, cô cảm thấy càng lúc càng đau, tay cũng ôm lấy bụng. Cô đau như đau dạ dày, lại hơi giống đau bụng kinh, tối thảm là đau không liên tục, đau 1 hồi lại không đau, khi cô nghĩ đã hết đau thì cơn đau trở lại.
Giang Hàn thấy cô không khỏe thì hỏi “Mạn Mạn, không sao chứ em?”
Cơn đau tạm ngừng “Không sao…… em không sao.”
Nhưng chỉ 1 lúc sau, Phong Mạn Mạn đau đến quặn người. Đau quá……
Đột nhiên, cô thấy muốn nôn kinh khủng. Cô chạy vào WC nhưng chưa đến nơi thì đã nôn rồi, mùi nôn khiến cô càng thấy khó chịu hơn.
Giang Hàn và bà Phong chạy tới, Giang Hàn đỡ lấy Phong Mạn Mạn “Làm sao vậy? Em đau ở đâu hả?”
Phong Mạn Mạn ngồi bệt xuống ôm bụng “Em đau bụng quá.”
Thấy vậy, 1 số y tá cũng xúm lại hỏi thăm, bà Phong vội vàng hỏi: “Các cô có thể gọi giúp bác sĩ tới được không?”
Y tá bất đắc dĩ nói: “Bệnh viện này chuyên về xương, tất cả đều là bác sĩ chỉnh hình, bác sĩ nội khoa thì không trực ca đêm. Chắc cô bé trúng thực rồi. Trên đường này có bệnh viện tổng hợp, các vị đến đó khám xem.”
” Em đứng lên được không?” Giang Hàn đứng lên, hỏi Mạn Mạn.
” Để em ngồi 1 chút, đỡ đau rồi em mới đứng dậy được.” Mạn Mạn nói nhỏ.
Bà Phong nói: “Mạn Mạn, con qua bệnh viện kia khám đi.”
” Không sao……” Cơn đau trôi qua, Phong Mạn Mạn đứng lên.
” Vậy sao được? Dì cứ ở lại chăm sóc chú vậy, cháu dẫn Mạn Mạn đi khám.” Nói xong anh liền kéo Phong Mạn Mạn đi.
Phong Mạn Mạn đi vài bước thì lại ngồi bệt xuống “Chờ 1 chút…… Đau quá……”
Giang Hàn đành ôm lấy Phong Mạn Mạn (ôm kiểu công chúa í), anh quay lại gật đầu chào bà Phong rồi mới đi.
Phong Mạn Mạn cự: “Này!!”
Bà Phong nói “Tiểu Hàn à, lại phải làm phiền con rồi. Mạn Mạn, nghe lời, đi khám đi.”
Giang Hàn ôm Phong Mạn Mạn bước nhanh đến cuối hành lang rời bệnh viện.