Chương 25
Trong khoảng thời gian này, Lâm Mân Côi theo Phương Hân Hỉ nhảy Latin, tuy không nhảy đến mức thân hình đẹp, đôi chân thon dài có lực, nhưng so với trước đây mềm oặt, giờ càng dễ một kích trúng đích.
Sau khi Lâm Mân Côi đá một cước, chỉ nghe Phương Tử Quân hét thảm một tiếng, sau đó bưng lấy chỗ đó kêu thảm thiết.
Nhìn hắn đau đớn lăn lội trên mặt đất, trong lòng Lâm Mân Côi rất là sung sướng, song vẫn còn quan tâm vài câu.
"Tử Quân, anh không sao chứ?"
Lâm Mân Côi không mở miệng còn may, vừa mở miệng Phương Tử Quân chợt ngẩng đầu, khuôn mặt dữ tợn.
"Không sao? Cô cứ thử xem?"
Thời gian Phương Tử Quân và Lâm Mân Côi ở chung không ngắn, không thể không nói, quyền thế và địa vị thực sự là thứ đồ tốt. Cho tới bây giờ hầu như Phương Tử Quân chưa từng nổi cáu với Lâm Mân Côi, lần này lại nổi cáu một cách hiếm thấy. Gã đàn ông này trưng khuôn mặt tức giận mà trở nên cực kỳ khủng bố, một Phương Tử Quân xa lạ thế làm Lâm Mân Côi hơi sợ hãi, nhưng vẫn không muốn thua khí thế.
"Sao? Tôi không muốn không được hả?"
"Không muốn?"
Phương Tử Quân cười gằn.
Khuôn mặt hắn quả thực khó coi, trước giời chỉ có hắn không muốn Lâm Mân Côi, làm gì đến lượt Lâm Mân Côi không muốn hắn.
Trong lòng Phương Tử Quân dấy lên một ngọn lửa hừng hực, đang tính giơ nắm đấm dạy dỗ Lâm Mân Côi một trận, nhưng khi thấy Lâm Mân Côi với đôi mắt to quyến rũ, quần áo xộc xệch lộ ra hai chân thon dài trắng muốt, hắn nuốt nước miếng một cái.
Ngọn lửa thiêu đốt trước đó càng mãnh liệt, có điều ngọn lửa này đã biến thành ngọn lửa dục vong.
"Không muốn... Tôi là chồng cô, nhiệm vụ của cô là hầu hạ tôi..."
Phương Tử Quân trêu chọc một câu, không những thế, hắn còn bất thình lình bổ nhào về phía Lâm Mân Côi.
Lâm Mân Côi không ngờ Phương Tử Quân dám nhào tời. Cô cho rằng một cước của cô đã khiến hắn mềm nhũn rồi. Ít nhất, trong thời gian ngắn hắn sẽ không chạm vào cô, có điều không ngờ tối nay đầu óc Phương Tử Quân bị lừa đá, nhất định phải phát tiết trên người Lâm Mân Côi một chút.
Phương Tử Quân đè Lâm Mân Côi ra, không đầu không cuối hôn cô, lúc này Lâm Mân Côi quá sợ hãi, nhất là bộ dạng hắn vẫn dữ tợn.
Vốn Phương Tử Quân chỉ dọa cô, song Lâm Mân Côi lại tưởng thật.
Cho rằng Phương Tử Quân nổi tính cầm thú, thú tính công tâm, cô không chút nghĩ ngợi bắt đầu đấm đá Phương Tử Quân.
Từ khi giảm béo, mặc dù Lâm Mân Côi không còn nặng nề như trước, nhưng đối với đàn ông vẫn còn chút sức nặng.
Một cái tát vung qua, nhất thời lưng Phương Tử Quân đỏ một mảng.
Một kẻ không thích vận đông, thân thể vì rượu chè gái gú mà chẳng còn mấy phần sức như Phương Tử Quân sao chịu được vài cái tát của Lâm Mân Côi.
Lâm Mân Côi vốn tức giận, lại phát hiện hình như Phương Tử Quân không có dấu hiệu chống cự. Nghĩ đến ngày trước người đàn ông này phản bội mình, đùa giỡn mình trong lòng bàn tay, nhất thời cô càng tức điên, tát bốp bốp vang dội.
Ban đầu Phương Tử Quân chỉ đùa giỡn, nhưng cảm giác được đau, cũng hơi tức giận.
Bất quá đàn ông bẩm sinh muốn chinh phục phụ nữ.
Lâm Mân Côi càng phản kháng mạnh mẽ, Phương Tử Quân càng muốn thuần phục cô. Vất vả lắm mới tóm được tay Lâm Mân Côi đè trên gối, Phương Tử Quân giận dữ cười, "Cô đánh tôi... Tôi cho cô đánh tôi... Xem hôm nay tôi thu thập cô thế nào".
Kỳ thật Phương Tử Quân cũng có một bụng tức giận với Lâm Mân Côi. Ả đàn bà này trước khi cưới còn tốt đẹp, sau khi cưới xong liền thay đổi thành một con người khác.
Không chỉ ăn nói lạnh nhạt với hắn, còn lắm khó mẹ và em gái hắn đủ bề. Ả đàn bà độc ác này, không dạy dỗ đàng hoàng thì thật có lỗi với liệt tổ liệt tông Phương gia bọn họ.
Phương Tử Quân tính toán vậy, nhưng hắn không ngờ Lâm Mân Côi không phải quả hồng mềm.
Hắn vừa buông lỏng cảnh giác, Lâm Mân Côi bèn đá một cước.
Đừng thấy dáng dấp cô hơi đầy đặn, nhưng thân thể linh hoạt.
Lần thứ nhất.
Lần thứ hai, Phương Tử Quân trúng đạn.
Lần này vẫn trúng ngay hồng tâm của hắn. Nhất thời, đau đến toát mồ hôi, hắn lăn xuống giường, nằm xấp trên mặt đất lăn lội.
Lâm Mân Côi cảm thấy hả giận, nhưng Phương Tử Quân xác thực quá khó coi, hơn nữa cũng không ổn lắm, cô đá hắn như thế, nhất là tối nay hắn bị thương những hai lần.
Vì vậy, xuất phát từ sự lo lắng không biết mình có bị truy cứu pháp luật không, Lâm Mân Côi hỏi một câu, "Này... Anh không sao chứ?"
Lâm Mân Côi không mở miệng còn may, vừa mở miệng Phương Tử Quân liền ngẩng đầu, trưng bản mặt nổi giận đùng đùng.
Lâm Mân Côi vẫn cảm thấy Phương Tử Quân là gã hàng mềm, nhưng giờ phút này bị ánh mắt âm trầm của hắn chiếu tướng, trong lòng không khỏi dâng lên mấy phần sợ hãi.
Trong lòng đang sợ, có điều vẻ mặt vẫn không thể hiện ra.
"Tại anh cứ xáp tới đó thôi, tôi còn chưa tha thứ cho anh đâu".
Nếu là trước kia, Phương Tử Quân sẽ mượn một bậc thang leo xuống. Nhưng hôm nay bị Lâm Mân Côi đá trúng thứ hắn kiêu ngao nhất, là người đàn ông đều không thể chịu nổi. Sau khi kết hôn, đây là lần đâu Phương Tử Quân có khí phách quát Lâm Mân Côi: "Tha thứ! Trước giờ ông đây cũng không yêu cầu cô tha thứ!".
Phương Tử Quân tức giận đạp cửa, vành mắt hắn sắp nứt ra, quá khủng bố.
Lâm Mân Côi tưởng Phương Tử Quân muốn đánh cô, sau đó tuy không đánh, nhưng có thể thấy được cả người hắn đều run rẩy, có lẽ nếu không còn một tia lý trí, thì hắn nhất định sẽ ra tay.
Bất quá, may mà hắn chỉ đạp cửa bỏ đi, nếu không hôm nay cô cũng chẳng biết tính sao. Lâm Mân Côi càng nghĩ càng sợ hãi, đang tính gọi điện cho Phương Nhược Cuồng cầu an ủi thì điện thoại của thám tử tư gọi đến.
Phải nói rằng thám tử tư này đã theo dõi Phương Tử Quân ít nhất nửa tháng, không chụp được bất kỳ tấm hình nào chứng minh hắn và Lâm Thanh Thiển lui tới, điều này làm Lâm Mân Côi muốn bỏ qua, nhưng thám tử tư lại kiên trì thuyết phục chắc chắn phải tin tưởng sự chuyên nghiệp của hắn.
Quả nhiên, tối nay đưa đến tin tốt.
"Hắn tới một nơi tên là Câu lạc bộ Kim Tuyền, vừa đi vừa gọi điện cho Lâm Thanh Thiển, có muốn..."
Lâm Mân Côi hưng phấn, cuối cùng cô cũng đợi được ngày này rồi? Cô vừa nhắc thám tử tư bám sát Phương Tử Quân, vừa nghĩ cách bảo Lâm Kiến Quốc cũng tới câu lạc bộ Kim Tuyền.
Xong suy nghĩ một lúc lại không tìm được lý do gì dẫn Lâm Kiến Quốc đi câu lạc bộ Kim Tuyền. Đã trễ thế này, Lâm Mân Côi cũng không muốn lộ quá nhiều sơ hở trước mặt Lâm Kiến Quốc, lại lo lắng nhất thời bỏ qua cơ hội tốt này, trong lòng nóng như lửa đốt.
Nghĩ nghĩ, Lâm Mân Côi gọi điện cho Phương Nhược Cuồng.
Đầu dây kia Phương Nhược Cuồng nghe Lâm Mân Côi trình bày xong, trấn an cô đừng vội, anh sẽ sắp xếp.
Quả nhiên chưa tới một lúc, Lâm Mân Côi nhận được điện thoại của Lâm Kiến Quốc. Nói Phương Tử Quân va chạm với người ta ở câu lạc bộ Kim Tuyền, giờ đang đánh nhau, yêu cầu cô qua đó.
Lâm Mân Côi cực kỳ buồn bực, không phải đi "bắn pháo" với Lâm Thanh Thiển à? Sao biến thành đánh nhau với người ta rồi?
Lâm Mân Côi tưởng có biến, vừa vặn Lâm Kiến Quốc lái xe tới đón cô, ngẫm lại, cô cũng thu dọn đồ đạc theo Lâm Kiến Quốc lên xe.
Lâm Kiến Quốc quả nhiên hết lòng quan tâm đứa con rể Phương Tử Quân này, nghe được tin hắn bị đánh liền vô cùng phẫn nộ, vừa lái xe vừa gọi điện cho người của cục công an.
Nhìn tư thế đó, giống như nhất định phải làm cho kẻ ức hϊế͙p͙ Phương Tử Quân đi vào mà lết ra. Lâm Mân Côi thấy Lâm Kiến Quốc tức giận vậy, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người Phương Tử Quân, nhất thời hơi khó chịu.
Ông ta thích Phương Tử Quân thế à? Công phu bên ngoài của gã ấy quá tốt, lại có thể mê hoặc được Lâm Kiến Quốc.
Bên này, Phương Tử Quân rất tức giận, lần đầu tiên hắn bị phụ nữ cự tuyệt triệt để thế, hắn luôn cho rằng hắn cưới Lâm Mân Côi chính là phúc của cô. Dựa vào dáng dấp ấy của cô, có thể được hắn để mắt tới hắn phải biết ơn, ôm bắp đùi hắn quỳ xuống cầu chinh phục mới đúng.
Nhưng không ngờ cô đá hắn xuống giường.
Phương Tử Quân rất tức giận, lần đầu tiên tức giận tới vậy, nhất thời nghĩ không thoáng muốn tìm Lâm Thanh Thiển hạ hỏa.
Trong nhà có một con cọp mẹ, còn không cho hắn đi tìm một con hồ ly tinh lẳng lơ à?
Gần đây Lâm Thanh Thiển cũng cô đơn, sau khi Phương Tử Quân quay về Nghi Châu vẫn không để ý tới cô ta. Tuy đây là kế hoạch bọn họ vạch ra từ sớm nhưng bên người không có một gã đàn ông nào ân cần hầu hạ, cô ta thật sự hơi cô đơn.
Trong lúc cô ta muốn đến quán bar tìm một gã đàn ông chơi tạm, Phương Tử Quân gọi điện đến. Đôi trai gái khô cạn ăn nhịp với nhau, lập tức đi câu lạc bộ Kim Tuyền thuê phòng.
Câu lạc bộ Kim Tuyền ở phía Tây thành phố, tương đối xa, chi phí cũng cao, bình thường ít người tới.
Cũng vì thế, Phương Tử Quân vọng tưởng lợi dụng điểm này che giấu tai mắt người khác, lại không ngờ nhất cử nhất động của hắn đã bị theo dõi từ lâu.
Bên này, Lâm Kiến Quốc không rõ tình huống thực tế, dọc đường đi nóng lòng như lửa đốt. Nhưng càng sốt ruột càng dễ gặp chuyện không may, trên đường gặp mấy đèn tín hiệu giao thông, cuối cùng giữa đường còn bị kẹt xe.
Cứ thế, một tiếng sau, Lâm Kiến Quốc mới đến câu lạc bộ Kim Tuyền, ông ta gọi mấy cuộc cho Phương Tử Quân, điện thoại đều không kết nối. Ông ta thầm nghĩ, có phải trong lúc đánh nhau điện thoại bị rơi vỡ không, hay Phương Tử Quân bị đánh thành dạng gì rồi?
Lâm Kiến Quốc mím môi, sắc mặt khó coi.
Dám ở địa bàn Nghi Châu động vào người của Lâm gia bọn họ, đúng là không muốn sống.
Khi Lâm Kiến Quốc tới câu lạc bộ Kim Tuyền, quả nhiên nhìn thấy xe của Phương Tử Quân ngay cửa.
Lâm Kiến Quốc vừa đỗ xe, người canh cửa báo tin cho ông ta trước đó liền đi qua.
"Cục trưởng Lâm đúng không? Ở phòng 302, hôm nay không biết sao chủ nhiệm Phương va chạm với một người say rượu. Chủ nhiệm Phương đã xin lỗi, nhưng đối phương phớt lờ, không cho chủ nhiệm Phương đi..."
Một câu đã nói rõ, Phương Tử Quân vô tội, đối phương uống say cố tình gây sự.
Sắc mặt Lâm Kiến Quốc càng ngày càng nặng nề, ngay cả Lâm Mân Côi cũng sầm mặt.
Vất vả lắm mới có cơ hội tốt này, lại có thể bị cô bỏ lỡ. Cô cũng hơi oán hận mình xui xẻo.
Bất quá khổ tận tâm cam lại, không biết có phải dành cho cô không.
Người giữ cửa dẫn Lâm Mân Côi và Lâm Kiến Quốc đến phòng 302, mở cửa cho ông ta, "Đang ở bên trong..."
Lâm Kiến Quốc vì phẫn nộ, nên chẳng thèm suy nghĩ tại sao gây rối mà cửa vẫn đóng, vọt thẳng vào phòng.
Không sai, người trong phòng đang đánh nhau.
Nhưng là đàn ông và phụ nữ đánh nhau.
Phương Tử Quân tức giận kể lại chuyện bị Lâm Mân Côi đá trúng hai lần với Lâm Thanh Thiển. Lâm Thanh Thiển vốn biết Phương Tử Quân vô dụng, song nghĩ đến hình tượng của cô ta luôn dịu dàng săn sóc, nên chủ động an ủi vật bị thương kia của Phương Tử Quân.
Do đó, cứ thế...
Lúc Lâm Kiến Quốc và Lâm Mân Côi vọt vào, Phương Tử Quân đang ngồi trên giường, mà Lâm Thanh Thiển thì vênh mông vỗ về vật kia của Phương Tử Quân, khẩu giao di chuyển lên xuống cho hắn.