Chương 30
Lâm Mân Côi không phải người thích đấu đá, nhưng xấu ở chỗ Phương Tử Quân, chẳng những lừa tiền lừa sắc, mấu chốt là còn lừa cả mối tình đầu của cô. Mặc dù Phương Tử Quân chưa từng thích Lâm Mân Côi, nhưng một năm này Lâm Mân Côi từng bỏ ra sự thật lòng.
Nghĩ đến những cố gắng trong một năm qua chỉ đổi lấy sự lừa dối, Lâm Mân Côi không còn cách nào nhịn được. Như lời Lâm Mân Côi nói, loại người như Phương Tử Quân ở xã hội này đâu đâu cũng có.
Cô tự hỏi, vì sao những kẻ tiểu nhân ấy có thể vui vẻ sống càng ngày càng tốt chứ, có lẽ có dạng phụ nữ yếu đuối như cô tồn tại.
Về tâm lý, Lâm Mân Côi không muốn nhịn nữa. Cho dù cá ch.ết lưới rách, cũng quyết không để Phương Tử Quân tiếp tục ung dung. Cô muốn Phương Tử Quân nếm mùi vị bị lừa dối, cũng muốn hắn mất đi tất cả. Cô muốn cả đời này của hắn đều không quên bài học này, tốt nhất làm hắn ngã xuống vực sâu, cả đời không thể bò dậy.
Trong đầu Lâm Mân Côi nghĩ đến vô số khả năng. Nhưng lại không ngờ, tạm thời cô đấu không lại Phương Tử Quân.
Tất cả ý tưởng hay ho ấy chung quy chỉ là ảo tưởng, cuối cùng Lâm Mân Côi ủ rũ.
"Không cam lòng thì sao chứ? Hiện tại ba em đang đứng về phía hắn, em muốn đấu cũng đâu thể làm gì... Này... đừng..."
Phương Nhược Cuồng ʍút̼ vảnh tai nhỏ của Lâm Mân Côi, vừa nghe cô nói thế, cảm thấy tính cách của cô gái này quả thật đáng yêu ch.ết đi được
Vốn với bản lĩnh của anh hoàn toàn có thể tốc chiến tốc thắng hạ gục Phương Tử Quân, nhưng ngẫm lại, còn không bằng để Lâm Mân Côi tự mình thực hiện.
Dù sao con người từng nếm trải mới không có tiếc nuối, đời người từng có thất bại mới biết quý trọng và trưởng thành. Tự mình gặt hái thành quả mình muốn mới hoàn mỹ nhất.
Bất quá...
Về phần anh à...
Có thể ở phía sau màn làm quân sư quạt mo cho cô
"Đừng sợ, anh sẽ giúp em. Đóa hoa nhỏ của anh... Em muốn làm gì, anh cũng đều giúp em... Đừng sợ..."
Trong khi bên này Lâm Mân Côi và Phương Nhược Cuồng đều có đêm xuân hàng ngày, Phương Tử Quân ở nhà lại sống không được tốt lắm.
Bề ngoài Lâm Kiến Quốc đứng về phía hắn, nhưng Phương Tử Quân biết, trên đời này không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn. Dù sao Lâm Mân Côi cũng là con gái Lâm Kiến Quốc, hơn nữa lần này lại xôn xao dư luận như vậy. Lâm Kiến Quốc có thể dễ dàng tha thứ cho hắn là vì trong tay hắn có nhược điểm của Lâm Kiến Quốc.
Không thể tiếp tục kéo dài được nữa, phải tìm một chỗ dựa lớn hơn, vững chắc hơn.
Phương Tử Quân đánh chủ ý lên người Phương Nhược Cuồng, nhưng số điện thoại Cuồng để lại luôn là trợ lý nhận, bên kia khi trợ lý nhận điện thoại của hắn cũng chỉ mãi một câu.
"Phương tổng chúng tôi tạm thời không ở Nghi Châu, mời ngài gọi lại sau"
Điều này làm Phương Tử Quân hơi nhụt chí, trong khoảng thời gian này tuyệt đối là năm tháng tối tăm nhất trong cuộc đời hắn.
Vợ bỏ đi, bố vợ thấy mặt lần nào là đen mặt lần đó hắn cũng không dám hẹn Lâm Thanh Thiển. Người trong cơ quan trước mặt hắn toàn cười hì hì, song lại ở sau lưng bàn tán ầm ĩ. Những lời muốn nói cần khó nghe cỡ nào thì khó nghe cỡ nấy.
Nhất là thứ hai vừa rồi, Lâm Kiến Quốc vì một chút chuyện nhỏ mà gọi hắn vào phòng mắng té tát. Lão già không có tố chất đó, căn bản chỉ mượn đề tài để nói chuyện mình. Trung khí mười phần, rống đến mức toàn bộ tòa cao ốc chính phủ đều biết.
Nhưng Phương Tử Quân không dám cãi lại, chỉ có thể khúm núm, cuối cùng lúc ra khỏi cửa, gương mặt đẹp trai đã đỏ ngây. Cuộc sống kiểu này hắn chịu đủ rồi.
Phương Tử Quân tức anh ách đá thùng rác, tay nắm thành quyền hung hăng đấm lên tường, cơn đau khiến hắn từ từ tỉnh táo lại.
Hắn đã hi sinh hôn nhân, hi sinh tôn nghiêm để đổi lại tình cảnh hôm nay, muốn hắn buông tha à, không có cửa đâu.
Mọi người nói nuốt được đau khổ mới là người trên người, kẻ có thể cười đến phút cuối cùng mới là kẻ thành công. Ngay cả khi hàng lang lục tục người qua lại nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc, Phương Tử Quân cũng không thèm quan tâm đồng thời còm mỉm cười.
Hắn nhất định có thể đi tới cùng, Cuộc đời của Phương Tử Quân hắn sẽ không gặp xui xẻo mãi! Một ngày nào đó hắn sẽ bắt người nhà họ Lâm trả cái giá thật lớn. Bất kể là Lâm Kiến Quốc hay Lâm Mân Côi.
Nhưng ở cơ quan bức bối không phải là điều đáng sợ, mà đáng sợ là Trương Ngọc đã về. Bà ta không thấy Lâm Mân Côi ở nhà, nhịn không được hùng hổ cho một trận.
Lúc đầu bà ta vẫn chưa biết chuyện tốt con trai mình làm, còn mang đặc sản thôn quê đi tặng cho Lâm Kiến Quốc.
Bà ta không tốt với Lâm Mân Côi nhưng rất nịnh bợ Lâm Kiến Quốc. Dù sao cũng là thủ trưởng của con trai mình, nắm giữ sống ch.ết của nhà bọn họ.
Nhưng khác với trước kia, Lâm Kiến Quốc xa cách bà ta. Thậm chí còn đóng cửa tiễn khách.
Trương Ngọc không phải kẻ ngu. Sau khi hỏi thăm mới biết con trai mình có người phụ nữ khác ở bên ngoài.
Đều là phụ nữ, tội tình gì phải làm khó nhau. Theo lý thuyết, người chồng ngoại tình, thì là phụ nữ chắc chắn sẽ cảm thông cho người vợ.
Nhưng Trương Ngọc không phải người như thế, tuy bà ta là phụ nữ, nhưng vẫn là mẹ chồng của Lâm Mân Côi, mẹ ruột Phương Tử Quân. Bà ta không ưa Lâm Mân Côi lâu rồi, người đã béo còn lười, hay cãi lại bà ta.
Trong mắt bà ta, Phương Tử Quân lén phén với hồ ly tinh ở bên ngoài hoàn toàn là lựa chọn sáng suốt. Dựa vào cái gì, Tử Quân phải chịu đựng loại phụ nữ như Lâm Mân Côi.
Có điều Lâm Mân Côi không về, với tin đồn bên ngoài, thậm chí buổi tối, các bà trong tiểu khu không muốn tập nhảy với bà ta nữa.
Dần dà, Trương Ngọc cũng tức giận. Tóm lấy Phương Tử Quân oán giận.
"Tử Quân, con điếm Lâm Mân Côi kia rốt cuộc đang ở đâu? Còn chưa về nữa! Suốt ngày chạy loạn ở bên ngoài!"
Phương Tử Quân ở ngoài lại bị bẽ mặt, buổi chiều tan tầm về sớm bị Lâm Kiến Quốc bắt được, dạy dỗ ngay tại trận một hồi.
Hắn vốn đang tức giận, nghe Trương Ngọc nhắc tới Lâm Mân Côi hắn càng điên hơn
"Sao con biết chứ! Còn nữa mẹ có thể đừng nhắc tới cái người đó không..."
Trương Ngọc thấy vẻ mặt của Phương Tử Quân không tốt, cũng biết không thể chco5 giận con trai cưng của mình. Nhưng nghĩ đến mọi người ở tiểu khu cô lập nhà bọn họ, trong lòng cảm thấy không thể tiếp tục như thế nữa
"Không được... Tử Quân, mẹ biết con rất oan uổng, nhưng tiếp tục hoài vậy không phải là cách, phải để Lâm Mân Côi về nhà..."
Suy nghĩ của Trương Ngọc rất đơn giản, việc xấu trong nhà không thể truyền ra, Lâm Mân Côi làm thế dứt khoát làm mất mặt nhà họ Phương bọn họ.
Loại phụ nữ này, cho dù Phương Tử Quân muốn Trương Ngọc cũng không thừa nhận
Thấy Trương Ngọc không vừa lòng cũng không buông tha, Phương Tử Quân càng thêm bực bội. Ly nước đang cầm ném mạnh xuống đất, cuối cùng Trương Ngọc cũng im lặng
"Mẹ có thể bớt phiền chút không! Con đã nói là con không biết...Cô ta ở đâu sao con biết được! Tốt nhất là ch.ết luôn ở ngoài đi!"
Sau khi sự việc xảy ra đương nhiên Phương Tử Quân từng liên lạc với LÂm Mân Côi nhưng lúc đầu Lâm Mân Côi cỏn ngắt điện thoại của hắn, cuối cùng thì dứt khoát tắt máy
Giờ không biết đã đi đâu
Vì lòng riêng, Phương Tử Quân độc ác nghĩ tốt nhất người phụ nữ đó ch.ết luôn ở ngoài
Trương Ngọc thấy Phương Tử Quân tức giận cũng không dám nói tiếp
Ít ra không dám nói thẳng, bà ta vào bếp, sau khi thu dọn sạch sẽ mãnh vỡ thuỷ ttinh, nhìn vẻ mặt Phương Tử Quân vẫn còn căm hận, nhịn không được ngồi bên cạnh hắn nói: "Tử Quân, con nói cho mẹ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Có thể xảy ra chuyện gì? Kỳ thực Trương Ngọc đã biết rõ đây là sự việc rất đơn giản, Phương Tử Quân ăn vụng ở bên ngoài
Nhưng Trương Ngọc cảm thấy con trai bà ưu tú thế, có thể mắc chút sai lầm nho nhỏ này chắc chắn tại Lâm Mân Côi
Phương Tử Quân phát tiết xong, từ từ bình tĩnh lại
Đối với người mẹ luôn ở bên cạnh hắn, nuôi lớn hắn khôn, Phương Tử Quân biết thái độ ban nãy của mình là quá kích động
Vì vậy mềm giọng xin lỗi, "Xin lỗi mẹ"
Đã lâu không nghe Phương Tử Quân gọi mẹ, trái tim Trương Ngọc nhất thời mềm nhũn, viền mắt không kiềm được cay cay.
"Con ngoan, không sợ... Tử Quân của chúng ta là tốt nhất, có mẹ ở đây sẽ không đẻ cho con chịu uất ức..."
Phương Tử Quân thoáng cảm động. Trên đời này vĩnh viễn chỉ có mẹ là tốt nhất. Trong lòng hắn trầm tĩnh hẳn, nhưng phải nói sao với mẹ chuyện hắn đi ăn vụng đây.
Do đó, hắn bắt đầu động não, nếu Lâm Mân Côi có thể làm hắn thân bại danh liệt, tại sao hắn không thể để Lâm Mân Côi thân bại danh liệt luôn.
Hắn giả vờ thở dài một hơi, nói: "Mẹ, con không cố ý... Mẹ không biết đâu, sau khi con và cô ta kết hôn, con nhường nhịn cô ta đủ điều, làm gì con cũng nghĩ đến cô ta... Nhưng con cũng là đàn ông... cô ta không cho con chạm vào... Lâm Thanh Thiển lại thích con thế... Lúc đó con không kiềm chế nổi..."
Phương Tử Quân ngập ngừng nói, nhưng thoáng chốc Trương Ngọc sang tỏ.
Lâm Mân Côi, con điếm đáng ch.ết này, ở nhà bắt nạt bà ta đủ rồi, còn bắt Tử Quân bọn họ chịu ấm ức.
"Con đàn bà đê tiện ấy! Rõ ràng là lỗi của nó, giờ lại đổ hết lên người con! Đúng là..."
Trương Ngọc tức giận bất bình, hận không thể xông ra ngoài thuyên bố với thiên hạ, sự việc này không liên quan đến Tử Quân bọn họ, đều tại Lâm Mân Côi không làm tròn nhiệm vụ của người vợ.
Phương Tử Quân cũng biết tính Trương Ngọc, mới nghe hắn nói đã tin thật.
Thấy vẻ mặt bà ta căm hận, hận không thể ra ngoài đánh trống khua chiên tuyên truyền. Phương Tử Quân kéo Trương Ngọc lại, "Mẹ, chuyện này mẹ đừng để ý nữa. Vốn Lâm Kiến Quốc vì chuyện này mà ngăn cách với con, nếu loan tin con gái ông ta không cho chồng chạm vào, ông ta chắc chắn sẽ đoán được do con nói... Đến lúc đó, con càng phiền phức hơn."
Phương Tử Quân vừa nói xong, Trương Ngọc cũng tỉnh táo lại, nhưng vẫn rất tức giận bất bình.
"Cứ bỏ qua như thế sao? Tử Quân...con trai của mẹ, thực sự uất ức con rồi."
Phương Tử Quân kéo tay Trương Ngọc, vẻ mặt nhẫn nhịn, "Mẹ, con chỉ hy vọng cả nhà ta sống tốt một chút... Cho nên mẹ đừng lo lắng nữa... Cả nhà chúng ta nhất định sẽ tốt đẹp thôi..."
Giờ phút này, trong mắt Phương Tử Quân tràn ngập lòng tin, Trương Ngọc cảm tháy vô cùng ấm áp và thỏa mãn chưa từng có.
Đồng thời, vào giờ phút này, bà ta càng thêm oán hận Lâm Mân Côi đang ở nơi xa.
Hắt xì...
Ở nơi xa, Lâm Mân Côi đang nằm trong lòng Phương Nhược Cuồng hắt hơi một cái.
"Lạnh à?" Người đàn ông săn sóc lập tức kéo chăn lại, đắp kín cả người cho Lâm Mân Côi.
Trong lòng Lâm Mân Côi ấm áp, sao thân thể lạnh nổi. Cô kéo tay Phương Nhược Cuồng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói:
"Nhược Cuồng... Chúng ta không thể tiếp tục như vậy."