Chương 37
Đêm đó Phương Tử Quân suýt tinh tẫn nhân vong, may mà rốt cuộc cũng thỏa mãn gái già lẳng lơ Hoàng Oanh kia.
Sau khi hai người làm xong, Hoàng Oanh mệt mỏi nằm sấp trên chăn muốn ngủ, Phương Tử Quân chống đỡ ít lý trí cuối cùng, "Oanh Oanh, chuyện điều động của tôi sao rồi... Em không biết tôi thích em cỡ nào đâu, có em, tôi không bao giờ... muốn tiếp tục chịu đựng ả đàn bàn điên ấy nữa..."
Hoàng Oanh lẩm bẩm một tiếng, giống như được lấy lòng vậy, xoay đầu hôn lên mặt Phương Tử Quân một cái, ánh mắt ngậm ý cười, "Anh thực sự thích tôi tới thế sao?"
"Đương nhiên." Phương Tử Quân nói dối không chớp mắt.
Hoàng Oanh có vẻ rất cảm động, tiến lại gần, ʍút̼ lấy đầu lưỡi lại hôn một trận tiền miên. Chân Phương Tử Quân mềm nhũn rồi, may mà tối nay Hoàng Oanh cũng mệt, không tiến thêm một bước, chỉ véo cánh tay hắn dịu dàng nở nụ cười.
"Trên đời khó kiếm được người yêu, chỉ bằng tình cảm của anh dành cho tôi, tôi cũng sẽ không để anh thua thiệt. Được rồi, bây giờ anh có bao nhiêu tiền, tôi có một vụ làm ăn béo bở cho anh tham gia..."
Khi Phương Tử Quân về đến nhà, hai chân đã nhũn như bùn.
Ngược lại, Lâm Mân Côi ngủ một giấc rất ngon, tối qua lại được Phương Nhược Cuồng tưới tắm một lúc lâu, da dẻ trơn láng mịn màng, dưới ánh ban mai càng trở nên mềm mại tuyệt đẹp.
Còn Phương Tử Quân thì như cà tím phơi sương, rệu rã chẳng có chút sức lực.
Hiện tại Lâm Mân Côi cũng hiểu biết chuyện ȶìиɦ ɖu͙ƈ, tất nhiên biết nguyên nhân làm đàn ông mất tinh thần như vậy. Trong lòng cực kỳ khinh bỉ, chỉ mong nhanh chóng cắt đứt quan hệ với gã đàn ông này, cho nên mặc kệ Phương Tử Quân ra vẻ đáng thương, cô nói thắng: "Phương Tử Quân, anh bảo tôi cho anh thời gian suy xét, nhưng sắp hai tuần rồi, anh đã suy xét thế nào?"
Nếu là trước kia, Phương Tử Quân còn hơi do dự, nhưng giờ hắn chẳng cần kiêng dè gì nữa.
Đang định thốt ra, "Ly hôn thì ly hôn, bộ cho rằng hắn thực sự không có cô béo này không được à?"
Nhưng Phương Tử Quân luôn thận trọng tự nhủ, chưa phải lúc cười đến phút cuối cùng, không thể quyết định vội vàng thế.
Tình hình hiện tại chẳng phải cần thận trọng để cầu thắng sao?
"Mân Côi... Khoảng thời gian này anh thực sự quá bận..." Phương Tử Quân đã hạ giọng, thấy sắc mặt Lâm Mân Côi khó coi, trong lòng hắn hơi khó chịu.
Coi như hắn ngoại tình trước, nhưng cũng phải trách Lâm Mân Côi vô dụng không cưa được người đàn ông ưu tú như hắn, bây giờ ánh mắt ghét bỏ kia của cô là thế nào?
Phương Tử Quân thoáng khó chịu, song vẫn cười nịnh nọt, "Như vậy đi, Mân Côi, anh vẫn còn yêu em, không muốn từ bỏ quan hệ của chúng ta thế này... Anh cũng đã suy nghĩ kĩ, chúng ta ở riêng trước, anh tôn trọng quyết định của em, anh và mẹ sẽ dọn ra ngoài, một mình em ở nhà phải tự chăm sóc mình thật tốt..."
Lâm Mân Côi thầm lườm hắn. Nếu không phải hắn là kẻ hai mặt, nếu không phải tối qua Thẩm Tường cảnh báo cô trước, thì Lâm Mân Côi thực sự hơi động lòng.
Dù sao một năm yêu thương, tình cảm cô bỏ ra không phải là giả.
Nhưng gã này một giây trước mới từ trên người bà cô già ghê tởm bò xuống, một giây sau lại nắm tay cô thâm tình chân thành nói yêu cô, không muốn rời khỏi cô, nói tôn trọng cô.
Lâm Mân Côi muốn nôn.
Mà Phương Tử Quân thấy vẻ mặt lạnh như băng của Lâm Mân Côi, đột nhiên phát hiện Lâm Mân Côi càng ngày càng đẹp ra, giờ hắn thực sự có chút không nỡ bỏ người phụ nữ mềm mại này rồi.
Hai người đứng rất gần nhau, Lâm Mân Côi chỉ mặc mỗi chiếc áo ngủ đơn giản. lộ ra cần cổ trắng nõn, dù Phương Tử Quân có lòng mà không có sức, nhưng ngắm cảnh đẹp kiều diễm ấy, trong lòng cũng nóng lên.
Lâm Mân Côi này càng lúc càng quyến rũ nhỉ? Lẽ nào giảm béo có hiệu quả tốt vậy?
Phương Tử Quân hít sâu một hơi, một mùi hương xộc vào mũi. Hắn nhìn xung quanh, không thấy bất kỳ hoa tươi nào, mùi hương ấy hình như tỏa ra từ người Lâm Mân Côi.
Tại sao trước đây hắn không ngửi được mùi này ta, chẳng lẽ mùi cơ thể của một người có thể thay đổi?
Nhất thời, Phương Tử Quân hạ quyết tâm, Lâm Mân Côi càng ngày càng quyến rũ, cho dù hắn ly hôn cũng phải thịt Lâm Mân Côi một lần, bằng không cuộc hôn nhân này chỉ mỗi hắn hi sinh to lớn, không phải rất thiệt thòi sao?
Lâm Mân Côi chẳng biết suy nghĩ xấu xa trong lòng Phương Tử Quân, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn nhìn cô càng lúc càng nóng bỏng.
Trực giác của phụ nữ khiến Lâm Mân Côi thấy không ổn, cũng lười dây dưa với Phương Tử Quân, cười lạnh một tiếng nói: "Này... Phương Tử Quân, là anh nói nha, anh dọn ra ngoài... Đến lúc đó đừng ép tôi trở mặt..."
Trong đầu Phương Tử Quân tràn ngập hình ảnh kiều diễm bị lời nói lạnh lùng của Lâm Mân Côi cắt đứt, nhìn bóng dáng lượn lờ biến mất trước mặt hắn, hắn thầm nghiến răng một trận.
"Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày phải thịt ch.ết con khốn này."
Nhắm mắt lại, Phương Tử Quân cảm thấy tràn đầy tự tin, cực kỳ hi vọng vào tương lai.
Mới nãy phòng nhân sự gọi điện cho hắn báo, lệnh điều động của cục Nhân sự đã gửi xuống. Hắn chỉ cần thu xếp công việc ở cục Lâm nghiệp xong, thứ hai có thể đến cục Kiểm toán trình diện.
Hoàng Oanh này làm việc nhanh chóng thật, nghĩ tới đây, Phương Tử Quân mỉm cười.
Tối qua, Hoàng Oanh còn hỏi hắn có bao nhiêu tiền, nói bọn họ đang phát triển một hạng mục ở Điền Tây, chỉ cần hắn đầu tư mấy trăm ngàn sẽ lãi cả triệu bạc.
Nói thật, Phương Tử Quân rất động lòng.
Nhưng mấy trăm ngàn với hắn không phải là con số nhỏ.
Vì thế hắn chần chừ, không trả lời Hoàng Oanh ngay.
Chẳng qua sáng sớm lúc chia tay, Hoàng Oanh đi trước hắn một bước, trước khi đi còn nhìn chiếc Mercedes của hắn một cách đăm chiêu, khen xe không tồi.
Chiếc xe đó là của hồi môn Kim Phân Phương cho Lâm Mân Côi, lúc ấy Lâm Mân Côi không biết lái xe nên đưa Phương Tử Quân.
Hắn nghĩ hắn là chủ xe, nên có quyền xử lý nó.
Vừa nghĩ vậy, Phương Tử Quân đánh chủ ý lên chiếc xe này, hắn liên lạc với mấy người bạn, nhờ bọn họ để ý giá xe đã sử dụng.
Một vốn bốn lời ai không muốn làm, chẳng qua thiếu một cơ hội thôi.
Mà bây giờ cơ hội ngàn vàng đã bay tới trước mắt hắn, hắn không tóm lấy thì đúng là quá ngu.
Lại nói lúc Trương Ngọc nghe tin phải chuyển ra ngoài, trong lòng hết sức khó chịu, lại về nhà náo loạn với Lâm Mân Côi một trận.
Lần này, Lâm Mân Côi có kinh nghiệm, nhờ Phương Nhược Cuồng tìm mấy tên côn đồ, nói là giúp bọn họ dọn nhà, chứ thật ra để đề phòng Trương Ngọc làm ra hành động gì quá khích.
Trương Ngọc ấy chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, thấy mấy tên to gan trong nhà, ban đầu còn hùng hùng hổ hổ, nhưng sau khi bị một tên trong đó ném vỡ một bộ chén, bà ta không dám hùng hổ nữa, ngoan ngoãn dọn ra khỏi nhà Lâm Mân Côi.
Lâm Mân Côi thấy Trương Ngọc và Phương Tử Quân dọn đi rồi, bèn tìm công ty gia đình tổng vệ sinh nơi này thật kỹ.
Những thứ rác rưỡi Trương Ngọc mua trước đó, còn có đồ đạc Phương Tử Quân để lại đều vứt đi hết.
Hơn nữa, dọn dẹp xong Lâm Mân Côi vẫn cảm thấy chưa an toàn, dứt khoát đổi bộ chìa khóa mới.
Vất vả lắm mới thu lại chủ quyền căn hộ này, cô phải cẩn thận một chút.
Trương Ngọc chuyển đến căn hộ nhỏ Hoàng Oanh cho Phương Tử Quân, nơi này nhỏ hơn nhà Lâm Mân Côi nhiều, khiến Trương Ngọc hơi oán giận. Nhưng vừa nghĩ tới giấy tờ nhà do mình đứng tên, lòng bà ta lập tức phấn khởi.
Vả lại chỗ ở mới không ai biết bọn họ, mọi người đều rất thân thiện.
Sau khi Trương Ngọc chuyển đến, Phương Tử Quân cũng không về nhà thường xuyên. Hiện giờ hắn đã trở mặt với Lâm Mân Côi, cuối cùng dứt khoát dọn tới ở chung với Hoàng Oanh.
Cho nên bình thường chỉ có một mình Trương Ngọc ở nhà.
Trương Ngọc vô cùng cô đơn, ở chỗ này bà ta không quen lắm, mỗi ngày cứ ngây ngốc ở nhà cũng không phải cách.
Vừa hay bà ta phát hiện dưới lầu có nhảy zumba, trước kia còn ở tiểu khu của Lâm Mân Côi, vì chuyện của Phương Tử Quân mà bà ta bị xa lánh đủ kiểu, không có bà nào chịu làm bạn với bà ta. Nhưng giờ thì tốt rồi, chỗ mới có không ít bà đến lôi kéo bà ta.
Nghe nói, bên này mấy bà muốn đại diện khu vực tham gia một cuộc thi khiêu vũ, bên trong toàn là người lớn tuổi.
Ban đầu Trương Ngọc hơi ngượng ngùng, cảm thấy người nhảy khiêu vũ đều là loại gái điếm.
Nhưng nhìn mấy bà khiêu vũ vô cùng thích trêu chọc mấy ông, trong lòng bà ta hơi động.
Trương Ngọc bà ta đâu có tệ, sao thua họ được.
Cho nên, Trương Ngọc cũng học nhảy khiêu vũ.
Thật ra khi còn trẻ, Trương Ngọc rất thích ca múa, nhưng trải qua nỗi đau mất chồng, còn vất vả nuôi dạy hai đứa con, đâu có thời gian tham gia những thứ hoa lá cành này.
Bất quá bây giờ hết thảy đều ổn định, bà ta cũng được coi như người có nhà cửa, sợ cái gì.
Trương Ngọc học rất nhanh, ngay cả chị Lâm trưởng đội khiêu vũ còn khen ngợi bà ta ở trước mặt mọi người. Trong khoảng thời gian ngắn, Trương Ngọc trở thành người nổi tiếng trong đội.
Không lâu sau còn đại diện cho đội khiêu vũ tham gia đại hội thi đấu.
Trong cuộc thi, tuy Trương Ngọc không phải nhân vật tiêu điểm, nhưng cũng hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
Chẳng những vậy, bà ta còn gặp được một người quen.
"Giang Sơn, sao anh cũng ở đây?" Không biết có được tính là duyên phận không, ông lão điển trai Trương Ngọc gặp trong lúc nằm viện cũng tham gia đại hội này.
Dáng dấp Giang Sơn rất tốt, nghe nói là giáo sư đại học về hưu, tiền lương cao, khiêu vũ giỏi, nói chuyện hài hước, rất được mấy bà ưa thích.
Nhưng hình như Giang Sơn rất tốt với Trương Ngọc, khiêu vũ xong còn hẹn Trương Ngọc đi ăn.
Đội khiêu vũ của Trương Ngọc đều nói Giang Sơn có ý với Trương Ngọc. Bề ngoài Trương Ngọc gạt phắt đi, nói sao có chuyện đó, nhưng trong lòng lại cực kỳ đắc ý.
Giang Sơn này không tệ, công việc cũng danh giá, hơn nữa còn là bạch mã hoàng tử trong đám bà cụ, tuy hơi già một chút, nhưng bị bà ta tóm được, chẳng phải đã chứng minh thực lực của bà ta sao?
Trương Ngọc vừa đắc ý nghĩ, vừa len lén nhìn Giang Sơn điển trai kia.
Đúng lúc Giang Sơn ném cho bà ta ánh mắt dịu dàng, mặt già của Trương Ngọc đỏ ửng, trong lòng bỗng dưng nhũn thành một bãi nước.
Bên này Trương Ngọc ăn sung mặc sướng, bên kia Phương Tử Quân lại chật vật.
Hoàng Oanh thật sự càng lúc càng quá trớn, nhất là đã thu năm trăm ngàn tiền bán xe của Phương Tử Quân, thì càng "yêu thương" hắn hơn.
Đặc biệt ở trên giường, đôi khi Phương Tử Quân không thể chịu nổi.
Hôm nay, Hoàng Oanh hẹn Phương Tử Quân để XXX, lúc Phương Tử Quân vào nhà, lại phát hiện trên giường có một người đàn ông khác.