Chương 42

Món ăn Phương Nhược Cuồng chuẩn bị cho Lâm Mân Côi chính là món sở trường của anh: khoai tây hầm thịt bò, thịt bò đỏ phơn phớt, khoai tây mằn mặn thơm ngon, vừa nhìn đã thấy ngon rồi.


Đồ ngon trước mắt, Lâm Mân Côi khó tránh khỏi tâm động. Nhưng nghĩ tới cân nặng của mình, Lâm Mân Côi gắng gượng nhịn, ai oán nhìn Phương Nhược Cuồng mới lên tiếng: "Anh muốn vỗ em béo đấy hả?"


Phương Nhược Cuồng gật đầu từ nhà bếp bưng nước và cơm chiên Dương Châu ra đặt trước mặt Lâm Mân Côi: "Đương nhiên, vỗ béo em rồi chỉ có thể của một mình anh... Ai cũng không thể cướp được..."


Mặt Lâm Mân Côi đỏ vô cùng, khi hai người đang yêu cuồng nhiệt, lời âu yếm có nhiều chăng nữa, cũng không thấy ngáy.
Cô cúi đầu, vốn cảm thấy tội lỗi nếu ăn nhiều dầu mỡ thế, nhưng nghĩ đến tâm ý của đối phương, Lâm Mân Côi lập tức chẳng nhớ gì cà.
Giảm béo gì đó, nói sau đi.


Tài nấu nướng của Phương Nhược Cuồng không tồi, bất quá nghe nói anh chỉ có thể nấu vài món, thực ra món khoai tây hầm thịt bò này là một trong số đó.
"Em tưởng anh đã thuê người giúp việc."


"Đúng là có thuê một dì chuyên nấu cơm, chẳng qua về sau bị anh sa thải rồi. Ăn uống một nửa là để thỏa mãn dạ dày mình, một nửa là để thỏa mãn trái tim mình, nếu có thời gian rảnh, anh vẫn thích tự mình nấu... Vả lại..." Phương Nhược Cuồng uống một ngụm nước, nhìn chằm chằm Lâm Mân Côi thong thả nói: "Nghe nói đàn ông biết nấu cơm sẽ càng khiến bạn gái hoặc vợ mình yêu thích hơn."


available on google playdownload on app store


"..." Khụ khụ, Lâm Mân Côi đưa một ngụm cơm rang đến miệng, cứ như vậy hoa hoa lệ lệ bị sặc.
May mà, bên người có Phương Nhược Cuồng đưa tay vỗ lưng cho cô.
May mà, có anh bên cạnh.


Lâm Mân Côi chung đụng với Phương Nhược Cuồng một khoảng thời gian, thật lòng phát hiện người đàn ông này gần như không có chút khuyết điểm nào. Có lẽ trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, cô chẳng tìm ra khuyết điểm của anh.


Anh biết làm những món ăn đơn giản, nói chuyện dịu dàng với bạn. Khi bạn đau lòng, thất vọng, anh sẽ ôm bạn dỗ dành, lúc bạn vui vẻ, anh sẽ sẻ chia niềm vui với bạn.
Người này quả thực giống hệt hình mẫu đàn ông trong lòng Lâm Mân Côi.
Dường như không tìm ra bất kỳ khuyết điểm gì.


Một người đàn ông hoàn mỹ thế, thỉnh thoảng ở bên cạnh anh, Lâm Mân Côi giật mình tỉnh giấc sẽ nghĩ, đây là mơ sao? Hoặc giả, khi cô mở mắt lần nữa, cô lại trở về bên cạnh gã đê tiện Phương Tử Quân, tỉnh lại trong ánh mắt ghét bỏ của hắn.


Lâm Mân Côi rất sợ đây chỉ là một giấc mơ, nhưng Phương Nhược Cuồng có thể dùng tình yêu cuồng nhiệt chứng minh, anh là chân thật, không phải do cô hư cấu.


Cắn thìa, Lâm Mân Côi nhìn người đàn ông đối diện, nhớ tới những hành động nho nhỏ ngọt ngào của anh, cô mỉm cười: "Khai mau, anh càng ngày càng biết nói lời âu yếm, có phải do Đường Tiêu dạy không?"


Nhắc đến chuyện Đường Tiêu dạy cho Phương Nhược Cuồng, là do một lần tifnhh cờ Lâm Mân Côi ở góc tường nghe được.


Lần đó, ở trên giường, Phương Nhược Cuồng dùng quá sức, chậm rãi giày vò cô hết mấy tiếng. Cuối cùng, vì bụng dưới cô đau xót, sau khi xong việc còn ôm bụng ầm ĩ kêu đau. Lúc đó, sắc mặt Phương Nhược Cuồng trắng bệch, lao ra ngoài định gọi bác sĩ cho cô.


Lâm Mân Côi da mặt mỏng đâu chịu, nói nghỉ ngơi tí là được.
Cô ôm túi chườm nóng, uống sữa, mê man thiếp đi. Chẳng qua chưa ngủ được một lúc, chợt nghe trong phòng sách có âm thanh nhỏ vụn vọng lại.
"Đúng... Khoảng 3 tiếng..."
Phương Nhược Cuồng cầm điện thoại, sắc mặt ngưng trọng.


Lâm Mân Côi còn tưởng rằng công ty xảy ra việc gì đấy, đang định gõ cửa bước vào, lại thấy nét mặt Phương Nhược Cuồng thoáng hiện vẻ quẫn bách, gần như có chút nghiến răng nghiến lợi: "Đường Tiêu, cậu bớt nói linh tinh đi... Cậu đã nói... bụng cô ấy đau... tính sao giờ?"


Lời này vừa nói ra, Lâm Mân Côi mới biết Phương Nhược Cuồng đang điện thoại với Đường Tiêu, hơn nữa còn hỏi chuyện phòng the của hai người.


Nhất thời gò má Lâm Mân Côi nóng bừng, đáng nhẽ cô nên ngăn cản người đàn ông này, nhưng khi cô thấy người đàn ông đó nghiêm túc lật quyển sổ nhỏ ghi chép, cô không nán lại nổi nữa.


Cũng từ lần đó, trong chuyện ấy, Phương Nhược Cuồng nhã nhặn đi rất nhiều. Anh vẫn điên cuồng mê luyến thân thể cô, nhưng không còn tùy tiện làm bậy.
Có lần làm rất lâu khiến cô bị thương, anh ảo não nhìn cô, sau đó rất khẩn trương bôi thuốc mỡ cho cô.


Lâm Mân Côi không biết Đường Tiêu đã nói gì về cô, hỏi Phương Nhược Cuồng thế nào cũng không trả lời.
Vì thế, Lâm Mân Côi đánh chủ ý lên Thẩm Tường. Đường Tiêu là cao thủ chuyện giường chiếu, cô không tin giờ Thẩm Tường còn chưa làm chuyện đó với hắn.


Đối với chuyện ȶìиɦ ɖu͙ƈ giữa nam và nữ, Thẩm Trường lại nghĩ rất thoáng.
Theo lời cô ấy nói, cô ấy đã trưởng thành, có thể hưởng thụ thì phải hưởng thụ.


Vì vậy, Thẩm Tường thoải mái chia sẻ ít kinh nghiệm chuyện phòng the của cô ấy và Đường Tiêu với Lâm Mân Côi, thuận tiện còn không quên cười nhạo Phương Nhược Cuồng.


"Nói tới mình cười ch.ết mất thôi... Ngày đó, vị kia nhà cậu gọi điện cho Đường Tiêu, mình thấy sắc mặt A Tiêu ngưng trọng, còn tưởng có chuyện gì đấy... Kết quả là làm cậu tới đau bụng... Ha ha ha ha... Lúc ấy, mình với A Tiêu cười vãi ra quần... Hai người đã làm bao lâu hả?"


Nghe giọng điệu phách lối của Thẩm Tường, nhất thời Lâm Mân Côi có loại kích động muốn lấy kim khâu miệng cô nàng lại.
Chẳng qua bạn thân chính là vậy, cười thì cười, cuối cùng vẫn đưa ra một kiến nghị rất hay.


"Bất quá, nhắc tới mới nói, cậu nên chú ý một chút... Hai người còn trẻ... Đàn ông làm chuyện đó thường xuyên quá, có thể làm cậu tổn thương, rất dễ bị nhiễm trùng, cẩn thận mắc bệnh đấy..."
Sau Thẩm Tường truyền lại ít biện pháp an toàn cho Lâm Mân Côi, tiện thể còn cả 18 chiêu thức XXX.


Lâm Mân Côi mặt đỏ tim đập, rất lâu rất lâu sau cũng chẳng dám liên lạc với Thẩm Tường.


Nhưng vì chuyện này, Lâm Mân Côi thỉnh thoảng sẽ cười nhạo Phương Nhược Cuồng một chút. Khi ấy Phương Nhược Cuồng giống như một cậu nhóc vắt mũi chưa sạch, lộ vẻ xấu hổ ngượng ngùng, trông cực kỳ đáng yêu.
Tựa như bây giờ.


Rõ ràng một giây trước, Lâm Mân Côi còn hỏi chuyện Đường Tiêu, giây tiếp theo Phương Nhược Cuồng đã đổi sang đề tài khác.
"Khoai tây ăn ngon không? Muốn anh thêm chút nước cho em không?"


Chuyển đề tài liên quan thật, có điều Lâm Mân Côi cũng không nói gì thêm, chỉ cắn khoai tây, nhẹ nhàng nói một câu, nhỏ như muỗi kêu, "Không sao đâu, anh không cần học anh ta, em cảm thấy anh rất tốt..."


Đôi khi, một só hành động của Phương Nhược Cuồng khiến Lâm Mân Côi vô cùng cảm động và ngọt ngào. Tương tự, đối với Phương Nhược Cuồng, một ánh mắt, một câu nói ngẫu nhiên làm Lâm Mân Côi cũng có thể làm anh rất hạnh phúc.


Đây có lẽ là cảm giác hạnh phúc khi nam nữ đều yêu thương nhau.
Giờ phút này, Phương Nhược Cuồng rất muốn ôm cô về giường lần nữa, đại chiến ba ngày ba đêm.
Đàn ông thể hiện tình cảm với người phụ nữ mình thích, hầu hết đều dùng cách chiếm cứ thân thể.
Anh thích em.


Anh muốn hung hăng chiếm lấy em.
Rõ ràng, lại trực tiếp.
Nhưng phụ nữ khác với đàn ông. Bọn họ càng thích uyển chuyển hàm xúc, càng thích nói lời âu yếm triền miên một hồi mới làm một trận lớn.


Phương Nhược Cuồng hắng giọng một cái, việc nói lời âm yếm bùi tai không phải vấn đề khó. Nhờ Đường Tiêu bồi dưỡng, cộng thêm thật lòng thật dạ, anh có thể bình tĩnh nói ra rất nhiều lời ngọt ngào.


Trước kia anh cảm thấy những lời này cực kỳ buồn nôn, nhưng nói rồi lại thấy ngọt ngào. Vì là người đó, nên đáng giá.
Nhưng hôm nay, giờ phút này, Phương Nhược Cuồng lại không nói nên lời.


Chỉ từ từ ngồi xuống bên người Lâm Mân Côi, nắm tay cô, một lúc sau mới nói một câu: "Hoa nhỏ, anh có thể ôm em một cái không?"
Cô mới được chăm sóc, không thể nhanh chóng làm lần nữa.


Lúc cô ngủ, anh đã kiểm tr.a thân thể cho cô. Chỗ đó của cô vẫn còn hơi sưng, nếu làm tiếp nhất định sẽ chảy máu.
Anh phải khắc chế.
Phương Nhược Cuồng tự nói với mình, anh chỉ ôm cô bé này tí thôi.
Không hàm chứa ȶìиɦ ɖu͙ƈ, chỉ có tình yêu và sự chân thành.


Ấm áp kéo tới, Lâm Mân Côi chủ động tiến vào lòng Phương Nhược Cuồng.
Đôi khi, cái ôm dịu dàng cũng là một cách truyền năng lượng.
Giống như giờ phút này, cô xác định anh ở bên cạnh cô, luôn luôn như vậy.


Chẳng qua, mùi vị trong hơi thở quá dễ ngửi, khiến Lâm Mân Côi có chút mê say, cô nắm tay người đàn ông, lòng bàn tay tiếp nối nhau, trong lòng lại dịu dàng một mảng.
Khoảnh khắc đó, thế giới vô cùng tốt đẹp.
Lâm Mân Côi nói: "Nếu cứ luôn thế này thì tốt biết mấy."


"Chỉ cần em muốn, nhất định sẽ mãi như vậy."
Anh hôn lên mi tâm của cô, cho cô lời hứa hẹn.
Giờ phút này, Lâm Mân Côi cảm thấy rất tốt, rất thoải mái.
Nhưng đảo mắt nghĩ đến chuyện mình còn một đống việc bề bộn chưa giải quyết, nhất thời lại lạnh lòng.


Phương Nhược Cuồng cảm giác được nỗi mất mát của cô, bèn ôm cô lên đầu gối mình, "Sao thế? Có việc gì khiến em phiền lòng sao?"


Lâm Mân Côi chợt nghĩ, lúc trước vẫn không để tâm chuyện Lâm Thanh Thiển. Giờ nghĩ lại, cô ta đã biết chuyện của bọn họ, lại bị bọn họ trả thù như vậy, chắc chắn cô ta sẽ mách với Phương Tử Quân.
Nghĩ tới đây, Lâm Mân Côi hơi sợ hãi.


Dường như đoán được suy nghĩ trong lòng Lâm Mân Côi, Phương Nhược Cuồng nắm tay cô đặt lên môi khẽ cắn: "Đừng sợ... cô ta không có bản lãnh này đâu..."
Trong lời nói của Phương Nhược Cuồng mang theo ẩn ý, Lâm Mân Côi thoáng tò mò.
"Có phải còn chuyện gì không?"


Phương Nhược Cuồng gật đầu, "Xem như cho cô ta một bài học đi. Bất quá... chuyện này phát triển rõ ràng tốt hơn chúng ta tưởng..."
Nếu Phương Nhược Cuồng đã nói thế, Lâm Mân Côi cũng hơi yên lòng.


Dù sao, từ đầu đến giờ, chuyện Phương Nhược Cuồng có thể cam đoan, thì thật sự chẳng có vấn đề nào.
Thực ra cô cũng nghĩ thông suốt rồi, để ý người đó, mới muốn đấu đến cùng, dây dưa đến cùng với người đó. Không để ý nữa, thì mặc hắn muốn sao cũng được.


Giống như hiện tại, trong lòng cô, Phương Tử Quân chỉ là một thứ ghê tởm thôi.
Rất nhiều lúc cô không cam lòng, không cam lòng mình bị lừa dối, không cam lòng gã khốn nạn đó vẫn sống tốt.


Có điều, Lâm Mân Côi cũng nghĩ, cuộc đời còn dài vậy, mình đã hạnh phúc rồi, không cần tính toán chi li những thức khác nữa.


Giờ phút này, Lâm Mân Côi nghĩ, nếu chuyện của cô và Phương Nhược Cuồng bị Phương Tử Quân phát hiện, thì cũng tốt thôi. Mọi người đều dứt khoát thoải mái nói thẳng, anh đi đường Dương Quan của anh, tôi đi cầu Độc Mộc của tôi.
Hai đường thẳng song song, coi như vĩnh viễn không giao nhau đi.


Chẳng qua, Lâm Mân Côi không ngờ, không phải ai cũng nghĩ thoáng, đồng thời cũng dễ dàng buông tha đối phương, buông tha lợi ích của mình giống cô.
Tác giả: Nam chính không phải không có khuyết điểm... chỉ là giờ đang yêu cuồng nhiệt... nữ chính chưa nhìn ra thôi...






Truyện liên quan