Chương 5: Sao băng (3)
Ngày hôm đó máy bay tư nhân được điều đến từ Hồng Kông, cuối cùng Bạch Ngọc Đường đang hôn mê đã được con “Chim lớn” màu chàm bình an mang đi khỏi nước Thái. Chỉ là, không biết người tỉnh táo ngươi có biết, nó giống như con hùng ưng luôn giương cánh đậu trên bả vai ngươi, trong ánh lửa lao vào trời xanh, vĩnh viễn chẳng quay đầu.
Nếu như trên đời này có người có thể lừa gạt Bạch Ngọc Đường, vậy chỉ có thể là Triển Chiêu, nếu như trên đời này có người có thể đứng trước mặt Bạch Ngọc Đường một kích trúng đích, cũng chỉ có Triển Chiêu. Vì Bạch Ngọc Đường, không đề phòng anh.
Một quyền đánh thẳng bụng dưới, vị trí chuẩn xác, Bạch Ngọc Đường rên một tiếng rồi ngã xuống, chẳng qua đôi mắt mơ hồ không tiêu cự đó ngay khi mất ý thức lại lóe lên tia sang.
Đồng thời, Ngô Huy cũng ra tay, quá đột xuất khiến Tào Lỗi chưa kịp chống cự đã bị chế trụ.
“Tiểu Huy, lấy hành lý cá nhân của chúng ta tới đây!” Triển Chiêu chuyển qua khống chế Tào Lỗi, Ngô Huy sửng sốt một hồi liền chạy lên lầu ba.
“Tào Lỗi, cậu nghe tôi nói, hồi nữa sẽ có người đến bao vây sân trong, cậu nhớ nấp vào góc phòng bình tĩnh quan sát, Wichai sẽ dẫn người xông vào đây, khi toàn bộ bọn họ ra khỏi cửa chính, cậu phải lập tức mang Bạch Ngọc Đường rời khỏi đây bằng cửa sau, Trương Khải đang đậu xe ở đó!! Nhớ ngàn vạn lần không được chạy vào đường nhỏ mà trước đó Trương Khải vừa đi, khi vào được thành phố, hẳn người Tứ gia cũng đến, nhớ, cho dù dọc đường có xảy ra bất cứ tình huống gì cũng không được quay đầu lại, Bạch Ngọc Đường có tỉnh lại cũng không được để anh ta trở về đây, chỉ cần về đây cái mạng của Ngũ gia các cậu cũng mất!” Lời Triển Chiêu mang theo uy nghiêm cao độ, làm người nghe vô thức tuân phục.
Nhận lấy hành lý từ Ngô Huy, anh hạ giọng “Ngô Huy, cậu với cậu ta cùng đi, chạy qua trung tâm thành phố trước!”
“Sư huynh!” Câu gọi trong tim vừa tính thốt ra miệng, nhìn thấy ánh mắt linh hoạt của Triển Chiêu lại lặng thinh.
Thả lỏng Tào Lỗi, hai đối một, bộ mặt Tào Lỗi cũng ra vẻ nửa tin nửa ngờ, nhưng để có thể ở lại bên người Ngũ gia chỉ có thể làm như vậy.
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Trong sân bắt đầu vang lên tiếng bước chân huyên náo.
Không ngờ tới nhanh như vậy! Triển Chiêu cắn răng, đẩy Ngô Huy. Ba người biến mất vào cánh cửa đóng kín.
Từ sảnh trước vòng ra kho hàng đàng sau cần một đoạn thời gian, Triển Chiêu nhắm mắt thở một hơi dài.
Âm thanh ồn ao, dừng lại ngay cửa, “Ngũ gia phân phó, chỉ có tướng quân Wichai mới có thể đi vào.” —- Tiếng của Ngô Huy, Triển Chiêu lạnh người, siết chặt lòng bàn tay, bây giờ — chỉ có thể làm vậy, Tiểu Huy, cậu thông minh hơn tôi nghĩ.
Đẩy ra cửa lớn, đưa mắt quét qua không gian rộng rãi, chỉ còn mỗi Triển Chiêu thong dong ngồi đó, cách không xa là hai túi hành lý bị vất ngổn ngang, Wichai trợn tròn hai mắt, dường như phát hiện ra cái gì, quay người ra lệnh cho thuộc hạ, “Đuổi theo—“.
Hai phần ba nhân số vòng qua sảnh trước, phóng xe từ cửa chính đuổi theo, số còn lại ở lại canh giữ cửa cùng hội trường.
Wichai một mình bước vào kho, ngăn Ngô Huy cùng thủ hạ bên ngoài cửa.
“Bạch Ngọc Đường bỏ ngươi lại?” Nụ cười âm u, làm cho người ta nhìn thấy khó chịu không nói nên lời, dù là giọng nhẹ nhàng nhất cũng khiến người ta run rẩy.
“Tướng quân không phải giành tôi với anh ta sao?” Khí thế của hắn không áp đảo được Triển Chiêu, nụ cười tươi sáng không hề sợ hãi.
“Vậy nên hắn để ngươi lại, làm thuận thủy tình nhân à?” (nhìn từ hiểu nghĩa nha T_T) Một đôi mắt ưng gắt gao nhìn người đàn ông trước mặt, giống như muốn tìm ra chút manh mối từ từng lời nói hành động của người ta.
“Đáng tiếc ngài lại không nhận.” Bình ổn của Triển Chiêu, khiến hắn có chút ác cảm, đó là nỗi hận bị người ta nhìn thấu.
Wichai nheo mắt lại, đợi Triển Chiêu tiếp tục, trong đầu lại bật ra vô số phỏng đoán.
“Người ngài có hứng thú đến giờ vẫn không phải tôi!” Từng câu từng chữ bước bước bức bách, Triển Chiêu nhất định phải ép hắn tiếp tục cuộc nói chuyện, “Mà là Bạch Ngọc Đường!”
“Nói tiếp.” Sắc mặt âm u có một tia dao động.
“Tôi còn nhận ra được, huống gì Bạch Ngọc Đường?” Triển Chiêu cười khẽ, anh nói dối, nhưng anh bắt buộc phải nói dối thế này, chỉ có như thế, mới có thể làm Wichai thêm tin tưởng Bạch Ngọc Đường đã sớm tính toán dùng chiêu “Kim thiền thoát xác”, để khiến hắn càng thêm giận dữ khi tìm ra sự thật.
“Lần đầu thấy hắn, dưới ánh trăng lạnh lùng, thu hút ánh mắt thiên hạ, hệt như kỳ lân cao quý, thần bí, dũng mãnh. Như thể cả đời chỉ theo đuổi một mục tiêu duy nhất.” Say sưa nhớ lại ký ức, lời Wichai tràn đầy độc ác cùng thô bạo.
“Sở dĩ hắn giả vờ giết ngươi vì muốn lừa gạt ánh mắt ta? Ta còn đánh giá cao địa vị của ngươi trong long hắn! Cũng đánh giá thấp sự tàn nhẫn vô thường của Bạch Ngọc Đường! Lúc tiếp xúc với hắn mấy lần ở thành phố Dịch, rõ ràng, trong lòng White đã có người, lần này hắn dẫn ngươi tới, ta nhìn một cái đã biết người đó chính là ngươi. Bắt được ngươi xem như bắt được nhược điểm duy nhất của hắn, không ngờ hắn còn tàn nhẫn hơn ta nghĩ, tự tay bẻ gãy sừng của mình, mất ngươi rồi, hắn xem như vô địch, nhưng kỳ lân mất sừng liệu sống được bao lâu? Chỉ lo chuyện này chính hắn cũng không hiểu rõ. Mà ta, sẽ không cho hắn ch.ết!”
“Nếu không phải do bệnh tình của ngài, nhất định cũng sẽ không ra tay với anh ta đi? Ít nhất Wichai ngày trước trong tâm trí anh ta cũng vẫn là một kẻ kiêu hùng.” Đưa ra đòn sát thủ cuối cùng, Triển Chiêu trong lòng lại lặng yên tính toán. “Có thể để ba đại bang phái của nước Thái vì ngài làm ra chuyện này, hẳn giá cũng không thấp? Là vườn anh túc hàng vạn mẫu ở Tam Giác Vàng ha?”
Sắc mặt lạnh đi, Wichai bước lên hai bước, lại dừng chân, “Lý Hồng Phi, ngươi rất thông minh!” Ung thư gan thời kỳ cuối, hắn vật lộn trong bóng tối, khổ sở dựng nên sư nghiệp, có thể thế nào? So với sự sống gì đó đều không phải! Dụng tâm hoàn hảo đến vầy chỉ vì ước nguyện duy nhất cả đời hắn, bất chấp thủ đoạn, hắn cũng muốn có được Bạch Ngọc Đường!
Triển Chiêu không đáp, Wichai dùng đôi mắt ưng quan sát anh, người đàn ông này, ưu tú, cao ngạo, giống hệt Bạch Ngọc Đường… Là người duy nhất có thể chiếm cứ trái tim hắn… Đột nhiên ánh mắt hắn trầm xuống, mặt lộ vẻ dữ tợn, “Ngươi gạt ta!”
“Nếu người trong lòng Bạch Ngọc Đường là ngươi, hắn tuyệt đối không thể nào trao người cho ta!” Người này xem như cũng hiểu rõ Bạch Ngọc Đường, chỉ là nhất thời mê muội trong bố cục Triển Chiêu tạo ra.
Triển Chiêu cười khẽ, một nụ cười đủ để kích thích lửa giận của đối phương, huống chi còn là tình địch.
“Không hổ là người hắn nhìn trúng, muốn giữ chân ta để hắn rời khỏi Thái sao?” Sau tràng cười điên dại lại là sự bình tĩnh không ngờ, Wichai đoán ra chân tướng, sát ý tỏa ra, “Ngươi dựa vào cái gì?” Đưa mắt nhìn xung quanh, Thái là thiên hạ của hắn, xem như Tương Binh có điều thêm nhiều người hơn nữa, cũng là nước xa không cứu được lửa gần, mà những nhân viên thực tập ở Bangkok cũng không cách nào chống lại được hàng vạn bang chúng của tam đại bang phái sau lưng hắn, cứ cho là Bạch Ngọc Đường thoát khỏi Chiang Rai, cũng không cách nào vượt qua biên giới, huống chi Piatt đã phái thủ hạ đứng giám sát ở tất cả những chi nhánh trọng yếu của Chiang Rai, vậy đấy, Triển Chiêu ơi Triển Chiêu, muốn giữ chân ta để tranh thủ thời gian, ngươi đã quá ngây thơ rồi, thậm chí Bạch Ngọc Đường có đến Bangkok thì nơi đó vẫn là thiên hạ của ta!
“Không thử làm sao biết kết quả?” Khiêu khích ngay chính diện, khiến lửa giận của Wichi cháy phừng.
“Ta cũng muốn xem một chút, người mà Bạch Ngọc Đường nhìn trúng có cái gì đặc biệt đây!” Wichai rốt cuộc cũng không thể kiên nhẫn nữa, hắn vứt bao súng, chăm chăm nhìn vào Triển Chiêu như kên kên ăn xác. Chỉ một chút lơ là, Wichai liền lao thẳng vào phía Triển Chiêu như một con báo, người nọ một chân đưa về sau, mượn thế đưa lên trước, chặn đòn tấn công của đối phương. Ghế ngồi một phát bị xẻ làm đôi.
“Tướng quân —“
“Tướng quân?” Nghe được tiếng đổ vỡ, thị vệ ở bên phá cửa xông vào.
“Ra ngoài!” Phất tay một cái bẻ gãy ghế gỗ bên tay phải, Wichai không buồn xoay đầu lại, tiếp tục tấn công, chiêu chiêu sắc bén.
Qua 10 hiệp, hai bên cũng dừng lại thở dốc, Wichai không ngờ rằng người đàn ông cao cao trước mắt này lại có thể đấu với mình những mười hiệp, một Wichai ngày xưa xuất thân từ lính đánh thuê, chưa một lần thua khi đánh cận chiến, mà vừa ra tay đã dùng ngay những đòn tàn ác nhất. Trong vòng mười chiêu lại không cách nào đem người kia trói lại.
Triển Chiêu trán, lưng ướt đẫm, bình thường so tài với Bạch Ngọc Đường cũng chưa khi nào dùng hết sức lực, bây giờ trong tình trạng cá ch.ết lưới rách (mất cả chì lẫn chài (hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt) chỉ có thể dùng hết tính mạng đánh một trận, Wichai, thật là một đối thủ khó nhai. Nheo mắt lại, cố gắng xem xét dù chỉ một chút sơ hở của Wichai.
Mắt Wichai bỗng nhiên vụt sáng, Triển Chiêu chiếm tiên cơ, một kích đánh ngang đầu hắn, Wichai thu người giơ tay phải lên chống đỡ, Triển Chiêu lại lật hạ cổ tay, đổi sang nắm vai phải hắn, Wichai cúi người, công kích hạ bàn của anh…
Thời gian càng lâu, sự nóng lòng chiến thắng của Wichai càng lộ rõ, tình trạng thân thể hắn không thể chịu đựng trận chiến lâu dài, đã mấy lần nhìn về phía khẩu súng ở cách đó không xa.
Thể lực Triển Chiêu cũng tiêu hao phân nửa, vệt máu trên áo sơ mi đã bị mồ hôi nhuộm thấu, hai bên đều đang chờ đợi, đợi sơ hở của đối phương.
Cuối cùng Wichai cũng hết kiên nhẫn, tiên phát chế nhân, thuận thế nghiêng phải tấn công mạn trái Triển Chiêu, Triển Chiêu bước lên trước không né mà tiến, một cước đạp lên khẩu súng trước mặt, quả nhiên Wichai túy ông chi í bất tại tửu. (Có dụng ý khác).
Mưu đồ bị bại lộ, Wichai điên cuồng nhào qua, ôm chặt hai chân Triển Chiêu, đẩy thân, muốn làm đối phương mất thăng bằng, té xuống, không ngờ Triển Chiêu đẩy lực xuống hai chân, phản đòn đẹp mắt, mạnh mẽ khóa chặt Wichai xuống đất, chế trụ hai tay hắn, thân trên kiềm chặt, tay trái siết chặt cổ họng. Ngay lúc đó, từ vali đen ở không xa vang lên tiếp “bíp bíp” báo động.
Nụ cười của Triển Chiều dần lộ rõ, Wichai liều mạng dãy dụa, giai điệu đó với hắn đã trở nên quen thuộc, là bom hẹn giờ, hơn nữa đã được khởi động từ lâu, đây chính là tiếng cảnh báo của những giây cuối cùng còn sót lại.
Wichai liều mạng đưa tay cào sàn nhà, cuối cùng lôi ra được con dao găm giấu trong bốt, dốc hết sức lực đâm vào đùi phải của Triển Chiêu, nhưng cánh tay giữ cổ hắn lại càng lúc càng giơ cao khỏi mặt đất, hắn như cá mất nước rồi, trợn trừng mắt kinh ngạc nhìn về hướng Triển Chiêu — thì ra trước lúc dụ ta vào phòng ngươi đã tính toán hết thảy, thì ra ngươi cũng không phải trì hoãn thời gian, thì ra ta đường đường một tướng quân của Tam giác vàng lại có thể vì cuồng ngạo của bản thân mà ch.ết.
Phải rồi, nếu ta ch.ết đi, ba đại bang phái kia cũng không cần kiềm hãm Bạch Ngọc Đường, thậm chí, còn không biết đám lính đánh thuê ngoài kia có chịu vào nhặt xác nếu ta ch.ết đi hay không nữa kìa. Vậy mà cũng tốt, Triển Chiêu, thời gian còn lại cũng không đủ để một người bị thương chân phải như ngươi lết đến nơi an toàn, ít nhất ta có thể cùng kéo ngươi xuống địa ngục, đừng hòng sống trên đời này để gặp lại Bạch Ngọc Đường. (cứ gặp làm gì nhau)
Xương cổ Wichai đã gãy, Triển Chiêu cũng chậm rãi hạ tay, gần như gục ngã ngồi phịch xuống một bên, dường như cũng không nhìn ra đùi phải bị xuất huyết rất nhiều, chỉ lạnh lùng quan sát Wichai ch.ết không nhắm mắt, cuối cùng nặng nề thở một hơi.
Wichai, nếu ta không giết ngươi, làm sao bảo đảm hắn được bình an? Ngươi đánh giá thấp Triển Chiêu, chỉ có thể bồi thường bằng tính mạng.
Ngọc Đường, anh, giờ chắc đang đi.
Nhớ kỹ, đừng quay đầu.
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Một tiếng nổ lớn, ngọn lửa ngút trời nuốt chửng hơn nửa khu biệt thự, làm rung rinh cả một vùng đất lớn, dễ như trở bàn tay, tòa biệt thự bốn tầng ầm ầm sụp đổ, thị vệ canh gác bốn phương không ngừng nỗ lực cũng đành tan đàn xẻ nghé.
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Trương Khải lái xe, Tào Lỗi ở đàng sau đỡ Bạch Ngọc Đường, một chiếc xe bồn không lớn điên cuồng lao về thành phố, trên đường đi cũng gặp một ít phục khích, nhờ thân thủ khi nguy không loạn của cả hai cũng xem như may mắn thoát thân, Tào Lỗi bị thương nhẹ, nhưng trong lòng không thể không phục Lý Hồng Phi, bất luận Ngũ gia đối xử với anh thế nào, trong nghịch cảnh bất lợi như vậy vẫn có thể đổi trắng thay đen cứu thoát Ngũ gia, đó chính là lòng dũng cảm cùng điềm tĩnh của những tay “lão luyện” mà bọn họ không có, vậy nhưng cậu vẫn lo, không ngừng nhìn ra sau, càng lúc càng rời xa biệt thự trong núi, không biết nhóm Triển Chiêu trốn thoát làm sao?
Một tiếng nổ mạnh từ sau lưng ập tới, ngay cả Trương Khải đang lái xe cũng không nhịn được quay đầu, kia đàng xa là cuộn khói mù mụi cùng ánh lửa ngập trời, chỉ có thể không ngừng xoay tay lái, trái tim một trận đau đớn, Lý Hồng Phi, quá tâm huyết rồi, anh ta lấy mạng của mình đổi lấy một mạng của Ngũ gia.
Trước khi ra cửa không biết tiểu Huy cho Ngũ gia ăn cái gì, còn bảo trước khi trời tối không thể nào dậy nổi, nhất định trước lúc anh ta tỉnh lại phải rời khỏi nước Thái, vào khu thành phố nơi Tứ gia đã sắp đặt đầy đủ. Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Bạch Ngọc Đường đang hôn mê bất tỉnh, nếu Ngũ gia tỉnh lại, biết được người ngài ấy muốn giết lại cứu mình, không biết sẽ phản ứng ra sao? Bỏ đi, vẫn là sau hãy nói, trước mắt phải liều mạng qua hàng loạt trở ngại đây.
Suốt chặng đường truy binh chỉ có một nhóm, trạm kiểm soát đã qua ba, cuối cùng trước buổi trưa đã ra khỏi vùng núi, hội họp với nhóm Tứ gia.
Ngày hôm đó máy bay tư nhân được điều đến từ Hồng Kông, cuối cùng Bạch Ngọc Đường đang hôn mê đã được con “Chim lớn” màu chàm bình an mang đi khỏi nước Thái. Chỉ là, không biết người tỉnh táo ngươi có biết, nó giống như con hùng ưng luôn giương cánh đậu trên bả vai ngươi, trong ánh lửa lao vào trời xanh, vĩnh viễn chẳng quay đầu.
Xxxxxxxxxxxx
Cảnh sát đến thu dọn tàn tích của biệt thự, tổng cộng phát hiện 18 cỗ thi thể, 5 cỗ cháy đen, bảy cỗ không toàn thây, còn lại cháy thành tro không cảnh nào kiểm chứng.
Bạch Ngọc Đường sau khi tỉnh lại, liền mất tích mấy ngày, cuối cùng trụ sở chính ở thành phố Dịch.
Tập đoàn Ngũ ấp huy động mối quan hệ thương mại cùng chính trị, ba tháng sau thu được hai cỗ hài cốt đem tang ở thành phố Dịch.
Cùng năm đó, giang hồ đồn đại, tam đại bang phái của Thái nội chiến, thương vong trầm trọng, gục ngã không thể ngoi đầu, khu vườn hơn vạn mẫu anh túc Wichai để lại bị chia năm xẻ bảy thành những phần vũ trang khác nhau, nhưng đều không thể ổn định lâu dài, khu vực Tam Giác Vàng gần Myanmar một đời phân tranh không dứt.
Tập đoàn Ngũ ấp thâu tóm nhiều mảnh đất tốt ở đa quốc gia, cuối cùng dựa vào ủng hộ tài chính vững mạnh, xuất quân vào Châu Âu, chính thức tiến vào quốc tế rộng lớn.