Chương 7: Lại một tỉnh lại trong mờ Ám
Ngủ thật ngon. Tu mê man trong giác ngủ.
Đã thật lâu rồi cậu không ngủ ngon đến vậy. Một giấc ngủ dài đẹp không mộng mị. Quanh người dường như có một cảm giác ấm áp bao trùm làm cậu không muốn tỉnh. Nhưng cậu từ lâu đã rèn luyện chính cậu thoát khỏi sự lười biếng khi cha mẹ cậu còn tại thế. Cậu muốn vươn người rồi rời giường bắt đầu một ngày mới. Trong tâm khảm cậu vẫn không khỏi vui mừng cậu đã trả hết nợ cho cha mẹ rồi. Nhưng bất ngờ rằng khi cậu muốn vươn người thì người cậu lại bị một cánh tay lớn ôm chặt lấy không cho cậu dậy. Cậu mở to đôi mắt và nhìn thấy một người đàn ông rất đẹp. Mắt phượng dài đẹp lại còn sống mũi cao cao. Bạc thần khẽ nhếch lên tạo nên một nụ cười mê người. Một hương thơm nhè nhẹ vẫn vương bên cậu. Mắt phượng nhìn cậu chăm chú, trong mắt ánh lên nét cười.
Và rồi có một cảm giác chợt sượt qua, cảm giác giống như một giọt nước rơi xuống và vỡ òa trên bờ môi cậu. Tu chỉ biết ngẩn ra. Mọi sự diễn ra quá bất ngờ. Trong đầu cậu tuôn ra không biết bao cậu hỏi
Tại sao anh lại ở đây?
Tại sao anh lại ôm lấy cậu?
Tại sao anh lại hôn môi cậu?
Cậu bị rơi vào một mảng rối rắm cho đến khi có tiếng gõ cửa bên ngoài và tiếng một cô gái. Nghe cô gái ấy nói mà sao thấy lạ, tiếng nói mang đậm ý cười:
_ Thưa đại thiếu gia, có người bên công ty cần tìm thiếu gia…..
Anh tính ở bên cậu buổi sáng nay nhưng xem ra là không thể rồi. Anh nhẹ nhàng ngồi dậy. Đi đến bên cạnh với lấy áo ngủ gần đó. Trong lúc đó, Tu lại tiếp tục lên mây. Cậu bị thân hình của anh làm cho đơ não trầm trọng. Nhìn anh có vẻ thư sinh nhưng thân hình anh, thân hình anh ấy quả nhiên không tầm thường. Cậu chưa thấy ai có thân hình đẹp đến vậy. Cậu nhìn đến mức bên khóe miệng không kiềm nổi chảy vài sợi thóa dịch. Anh một lúc sau khi nhìn cậu lần cuối trước khi nhìn thấy cậu nhỏ một vệt ngân lưu dài không khỏi bật cười, khi hiểu tại sao cậu nhỏ nước dãi anh càng cười lớn hơn. Cậu như thang thuốc gây cười khiến anh cười mãi không dứt.( ngân lưu là thóa dịch gọi đơn giản chính là nước miếng nước dãi. Hê hê Tiểu Tu nhìn zai đến mức rỏ dãi ho ho)
Anh đi đến bên hôn nhẹ lên trán cậu rồi đi. Nhìn bóng anh biến mất sau cánh cửa cậu mặt cậu liền đỏ bừng.
Cậu cư nhiên nhìn một người đàn ông đến nhỏ nước dãi.
AAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Cậu thật mất mặt.( con còn mặt mặt mũi để mất hả Tu, con chỉ nhìn thân hình tinh tráng của chồng con chút ít thôi mà, má mì còn bị cấm nì)
Vì một người đàn ông mà đỏ mặt tía tai ngượng ngùng không thôi, chẳng lẽ cậu thích đàn ông???
Khi nhớ lại gương mặt cậu đỏ quạch như có thể nhỏ ra máu. Đêm qua, c……..cậ ……….. cậu thế nào lại làm cái chuyện đó. Đã thế đối tượng lại còn là đàn ông nữa.
Tu hoàn toàn không hiểu nổi làm sao đêm hôm qua cậu lại có thể cuồng loạn đến vậy dưới thân một người đàn ông xa lạ. Nhưng ngẫm lại cậu lại không thấy ghét người đàn ông đã làm chuyện kia với cậu.
Tại sao?
Cậu chỉ nằm đó nghĩ đi nghĩ lại một vấn đề. Cả chuyện chiều hôm đó khi bị người kia chạm tay vào nơi tư mật cũng không khiến cậu chán ghét. Cậu buồn rầu nghĩ rằng không lẽ cậu lại ɖâʍ đãng đến vậy. Đã không những không chán ghét mà thân thể cậu lại thuận theo vô điều kiện mà còn hùa theo hiệt tình nữa. Đây là bản chất của cậu sao? ɖâʍ tiện đến mức có thể tùy tiện mở chân cho bất kỳ nam nhân nào muốn làm gì cậu cũng được sao?
Thực sự đáng sợ. Cậu muốn chạy khỏi nơi này. Nhưng khổ một nỗi nơi này là đâu chính cậu còn không rõ. Mội thứ như ngập trong màn sương một lần nữa….
Cậu đang chìm trong một thế giới riêng chẳng hề hay biết có người bước vào. Người hầu gái nhìn cậu với một ánh mắt kính nể mang đến cho cậu một bộ quần áo để cậu thay vào. Đây là một bộ đồ giống những bộ đồ cậu hay mặc chỉ là quần bò với áo thun trẻ trung thôi. Cậu vẫn giữ cái ý định bỏ chạy, phân vân một hồi cậu ngẩng lên hỏi cô hầu gái nhưng vừa cất tiếng t hì một thanh âm ồm ồm khan đặc vang lên làm cậu giật mình, giọng nói cậu từ khi nào lại khó nghe đến vậy. Chỉ là giọng Tu từ sau lần đầu bị người ta đè ra ăn đến mảnh xương cũng không sót giọng do kêu là hơi quá lại còn chưa bình phục thì lại bị tốn công sức hò hét hết đêm qua gần sang mới ngủ, nên giọng nói mới ra cái nông nỗi đó( Xích:* gật gù* chứng tỏ trình độ cầm thú đã hơn hẳn người thường).
Người hầu gái nghe thấy giọng cậu liền cẩn cẩn dực dực đưa cậu ly nước cho cậu. Cô đứng đó chờ cậu sai khiến, vì sau khi nghe nhiều lời nói về cậu từ các chị em khác liền nghe lệnh quản gia ra lệnh là phải hoàn toàn nghe theo những gì cậu bé này sai bảo, dù thế nào cũng phải làm theo như thể cậu bé này chính là cậu chủ của cô. Từ trước đến giờ chưa bao giờ có chuyện cùng một lúc hai thiếu gia của cô mang cùng một người về mà, hầu như không bao giờ có chuyện cả hai vị thiếu gia đều nhìn cùng một người với ánh mắt ôn nhu, hai vị thiếu gia của cô vốn là người trong giới thương trường và đã là người trong thương trường không được phép mềm yếu nên từ khi cô vào làm trong nơi này bao giờ cũng chỉ nhìn thấy điệu bộ sang trọng toát lên từ những cử chỉ thanh nhã nhưng chúng luôn mang theo những phép tắc rằng buộc cứng nhắc. Các vị thiếu gia luôn nhìn người khác với ánh mắt lạnh lùng thậm chí còn có thể nói là lãnh khốc vô tình. Nhưng cả hai vì thiếu gia đó lại cùng nhau đem về thiếu niên này. Nhị thiếu gia nổi tiếng lãn đạm nhưng đã đứng trước căn phòng đó thiếu niên này hơn mấy tiếng đồng hồ không biết có nên vào hay không, sau khi quyết định vào thì sau đó không quá lâu nhị thiếu gia chạy thật nhanh ra khỏi căn phòng như thể căn phòng bị quỷ ám( Xích: ở lại căn phòng sẽ bị hóa thành sắc quỷ ngàn năm chưa động dục, thành cầm thú đem Tu ra làm bữa trà chiều mặn). Còn đại thiếu gia ngay khi vừa bước vào nhà đã gấp rút đến căn phòng này lao vào không báo trước, lúc cô nhìn cô còn tưởng đó là người nào đó giống đại thiếu gia chính chắn lãnh khốc, người mà tương lai là chủ nhân nơi này.
Trong khi còn đắm chìm trong tư tưởng cô không biết cậu đã uống xong cốc nước và đang cố gọi cô ra khỏi mộng tưởng. Cậu không còn nghĩ gì ngoài việc có thể thoát nơi này, nên nhỏ giọng hỏi cô cậu có thể ra ngoài dạo không và cô đã gật đầu. Cậu là chủ nhân mà
Và rồi cậu nhảy xuống giường nhào ra ngoài( trẻ con hiếu động) nhưng vừa vừa nhảy xong cơ thể cậu đã kháng nghị. Thân thể liền đau nhức như muốn rời cả người chỗ nào cũng đau. Khỏi nói, dáng đi siêu vẹo đến khó coi. Hai chân lẩy bẩy bước đi( mô phật, cầm thú). Chỉ đi vài bước mà cậu đã gần như kiệt sức nên bản thân cậu liền nhận ra hôm nay có thể rời khỏi đây là một điều bất khả thi. Mặt cậu liền ụ xuống, cậu muốn rời khỏi đây, cậu muốn về chỗ thầy. Càng nghĩ càng muốn đi nhưng thân thể phản bội nguyện ước nhỏ nhoi đó của cậu. Cuối cùng chỉ biết quay về căn phòng kia. Vừa nằm lên chiếc giường mà xương cốt cậu liền dễ chịu…..
Nhắm mắt lại đột nhiên cậu muốn ngủ….
Chìm sâu vào một giấc mộng. Kì lạ. Giấc ngủ đến quá nhanh khiến cậu không chút an tâm…..
Cơn mơ kì lạ ập tới, Tu mơ về quá khứ khi cha mẹ còn sống và khi cậu còn nhỏ chừng 5 tuổi, những dòng kí ức mãnh liệt làm cậu nhíu mày khó chịu. Lúc đó, khi cậu cùng gia đình đi bãi biển vài ngày cuối đông. Đi biển phải vào hè chứ sao lại mùa đông? Không sao cả gia đình ba người nhà cậu thường đi ra biển vào cuối đông. Lúc đó, rất lạnh cậu cứ hỏi mãi nhưng cha mẹ cậu không trả lời rồi chỉ ậm ừ nói vài câu qua loa che lấp. Còn nhỏ nên Tu không để ý lắm. Mẹ nắm lấy tay cậu sắc mặt trắng bệch theo đuôi cha cậu. Dần dần đến một bãi biển.
Gió thổi mạnh, làm người Tu run rẩy trong cái gió lạnh lẽo của mùa đông. Cái lạnh khiến cậu run rẩy đến không tưởng, làʍ ȶìиɦ thần cậu bất an….
Quá đang sợ, cha cùng mẹ cậu từ từ trầm xuống làn nước gần như đóng băng của nước biển. Lạnh, lạnh lắm….
Ác mộng khiến cậu bật dậy, nhưng toàn thân như đang bị giam cầm trong trong một không gian chật hẹp. Cả người giãy dụa thoát ra nhưng tất cả đều vô ích. Hai tay bị trói chặt, và cả hai chân nữa. Đôi mắt thì bị bịp lại, tất cả chìm trong bóng tối. Cho đến cảm thấy xung quanh đang chuyển đọng thì trong đầu cậu mới chợt nảy ra một hai từ. Bắt cóc?
Lắc lắc cái đầu bé nhỏ, làm gì có chuyện đó chứ, cậu chỉ là một đứa trẻ mồ côi lại chẳng có nhiều tài sản. Rồi bỗng nhiên cả người cậu đạp mạnh vào một vất cứng, đau nhói. Rồi một lúc sau, từ phía sau có ánh sáng chiếu tới, rồi có một cái gì đó lôi cậu ra. Cậu cố nhắm mắt giả vờ ngủ. Ánh sáng chói lòa mắt rồi một làn nước lạnh tạt thẳng vào người làm thân mình cậu run lên từng đợt. Bên tai vang lên một giọng nữ ngọt ngào chất chứa một sự tức tối:
_ Tỉnh, tỉnh dậy, tiện nhân, ngươi tỉnh dậy cho ta- cậu cảm bị đã thật mạnh vào vùng bụng, một cái vào mặt, đau vô cùng- tỉnh dậy, ta ra lệnh ngươi tỉnh dậy
Cậu chuẩn bị nhận những cái đá tiếp theo thì có một giọng nói nhẹ nhàng khác vang lên, lần này là giọng nói của một cậu trai, cậu ta nhẹ nhàng nói:
_ Chị không cần nóng vội, chị cũng chẳng cần giận dữ thế đâu, kẻo làm hỏng mất vẻ ngoài xinh đẹp của mình
_ Ừ nhỉ, chị suýt quên, chị không muốn Triệt nhìn thấy mình như thế này, không anh ấy sẽ ghét bỏ chị mất- giọng nói đã dịu bớt chua chát- nhưng chính chị không thể tin một thằng bé nhảy múa trong câu lạc bộ đêm lại khiến anh ấy đưa nó về nhà chính, không ai được ở trong căn phòng đó chứ chưa nói đến cùng Triệt……
Tu càng nghe càng hoang mang, cái gì mà nhà chính còn cái gì mà căn phòng đó. Cậu đột nhiên bị lột cái băng bịp mắt khiến mắt cậu bị ánh sáng đèn chói vào. Một lúc sau, khi đôi mắt bắt đầu thích ứng với thứ ánh sáng chói lòa kia, thì cậu thấy hai người một nam một nữ, cả hai đều rất đẹp. Quan sát một hồi cậu liền tự hỏi, họ rất đẹp phục sức trên người nhìn qua đủ biết là con cái nhà giàu vậy tại sao lại bắt cậu đến đây. Tu miệng run rẩy cất tiếng hỏi:
_ Tại sao tôi…tôi lại ở đây?- cô gái có vẻ đẹp kiêu kì nhìn cậu với ánh mắt gay gắt chĩa thẳng vào người cậu nhưng muốn đâm lên người cậu hàng chục cái lỗ
Nhưng đáp lại cậu chỉ là sự im lặng đáng sợ. Rồi người con trai xinh đẹp bên cạnh búng tay một cái, cậu không muốn dùng từ xinh đẹp nhưng quả thực người con trai đó rất đẹp. Tóc nâu nhạt, đôi mắt to tròn và bờ môi hồng nhạt đáng yêu. Mải nhìn người con tria xinh đẹp đó mà cậu không biết cái hì đang ập tới. Từ trong bóng tối một người đàn ông mặc bộ đồ bằng da liền thân, trong tay cầm những thứ rất lạ. Đôi mắt ông ta nhìn về cậu thật đáng sợ nó giống hệt các vị khách trong quán bar, một đôi mắt tràn ngập thứ dục vọng đáng sợ và nó rất mãnh liệt( mợ nó, viết SM thì Tu nhà ta sẽ bị thương mất). Cậu trai cười rất tươi rồi nói:
_ Thế nào chính nó đấy, giờ nó là của ông- người đó cười tươi đến chói lòa – hãy khiến nó sống không bằng ch.ết, hành hạ nó đi
Nói xong cậu ta nhẹ đi đến cạnh cô gái ôm lấy bả vai xinh xắn và thì thầm điều gì đó vào tai người con gái kia. Cả hai người cười đầy ghê rợn về phía cậu rồi cùng nhau đi ra khỏi căn phòng. Chỉ để lại cậu với người đàn ông xa lạ kia. Gã gần như là bổ nhào vào người Tu, hắn bỏ vào miệng một viên thuốc màu đỏ, rồi đưa môi dán vào môi Tu.
Tu mím chặt đôi môi lại nhưng gã đã bóp mũi cậu khiến Tu nhakt thở nên đành há miệng. Ngay lập tức đầu lưỡi gã luồn vào miệng Tu mang theo viên thuốc, gã ngầu nghiến đôi môi cậu để đẩy sâu viên thuốc. Viên thuốc cuối cùng cũng chui vào họng Tu. Gã xé hết những mảnh quần áo trên người Tu. Trong người Tu bỗng thấy nóng ran, cả người bị gã đụng vào đâu chỗ đó liền như bị bỏng, rát vô cùng. Trên đời này có một thứ dược được gọi là xuân dược cậu đương nhiên biết nhưng không ngờ cậu có duyên với nó đến nhường đó. Đâu phải không biết, lần đầu quan hệ với hai người đàn ông đẹp như vậy mà không có ấn tượng gì chỉ có mê mang.Từng đi theo một người dày kinh nghiệm sao có thể không rõ, xuân dược quả nhiên chúng ta có duyên, và lần nào cũng là ép buộc. Nước mắt không dừng được lăn dài trên gò má tái nhợt dần dần ửng đỏ bất thường.
Cả người như chìm trong biển lửa, thân thể bị những đụng chạm như có như không của người đàn ông xa lạ làm cậu bật ra những thanh âm khiến chính cậu nghe cũng phải ngượng ngùng. Đó thật sự là âm thanh của cậu sao? Đôi mắt bỗng đẫm lệ. Tu không thể ngừng khóc, cậu thấy mình thật hèn kém. Thân thể cậu từ khi nào ɖâʍ đãng đến vậy? Hai người đàn ông kia, cậu thực sự thích họ. Dù cậu biết cậu chẳng là gì nhưng cậu vẫn thích họ. Cậu đã thích họ từ cái nhìn đầu tiên. Hình ảnh họ đã khắc sâu vào tâm trí cậu từ lúc đó. Cậu đã yêu họ.
Nhưng thân xác cậu giờ đây…
Cậu bỗng cảm thấy bản thân mình vô cùng nhục nhã… Hơi thở đầy nhục dục của người đàn ông xa lạ làm cậu đau đớn thay. Bởi thân thể cậu có phản ứng với những đụng chạm ghê tởm kia. Đôi mắt mờ nhòa đi bởi lệ. Trái tim bị thắt chặt. Cậu… cậu chán ghét mình. Mở miệng ra, đôi môi hồng nhạt mấp máy nói ra ra câu gì đó rồi cậu cắn lưỡi. Từ trong miệng ngập tràn mùi vị tanh nồng của máu. Đôi mắt mờ dần. Cậu gần như chẳng còn tỉnh táo thân thể vẫn nóng như bị hun nóng, nhưng ý thức thì dần mất đi cho đến. Cậu bây giờ… chắc chỉ có thể để mặc số phận. Số phận ăn bài để cậu từ một đứa trẻ có cha có mẹ thành mồ côi, từ một học sinh đang tuổi đi học thành một vũ công khỏa thân câu lạc bộ đêm, từ một người con trai cái gì cũng chẳng biết giờ lại ɖâʍ đãng dưới thân người đàn ông khác kể đó là một con người xa lạ
=.= ta là giải phân cách ngược thân=.=
Tại biệt thự Hàn gia
Buổi tối, sau khi xong việc, hai bóng người lao nhanh về phía căn phòng cuối cùng cuối hành lang hậu viện phía đông. Nơi đó có một hình bóng nhỏ bé nhưng đủ để lấp đầy tâm trí của hai người nào đó.
Nhưng khi đến đó thì cả hai anh em Hàn gia nhận được thông báo từ phía hầu gái cai quản hậu viên phía đông thì người kia đã biến mất. Khoảng chiều tối khi người hầu đưa đồ bữa trà chiều đến thì đã chẳng thấy người đâu, đã lục tìm nhưng người đó nhưng làn sương tan biến mất dạng. Hàn Tịch ngay lập tức nổi điên đập vỡ cánh cửa phòng. Còn Hàn Triệt, đằng sau gương mặt trầm tĩnh người hầu trong phòng cảm nhận được luồng sát khi rất đang sợ toát ra từ người đại thiếu gia vốn rất điềm tĩnh, họ bất giác lạnh hết cả sống lưng. Họ chưa bao giờ thấy cả hai vị thiếu gia khích động đến vậy. Rốt cuộc cậu bé đó là ai mà khiến hai vị thiếu gia thành như thế này. Cả hai vị thiếu gia bàn bạc một hồi lâu rồi cùng nhau đi vào thư phòng. Căn phòng không tiếng động làm các hầu gái ở ngoài cố nghe trộm lạnh sống lưng. Một lúc sau có Khánh, người trợ lý đắc lực của đại thiếu gia đi vào, kèm sau đó khoảng chừng một vài phút, trong phòng bỗng phát ra một tiếng đập mạnh làm mọi người quanh đó đổ mồ hôi hột. Khi có tiếng vặn cửa mọi người mau chóng tản đi. Hai vị thiếu mặt mũi vẫn trầm lặng như lúc vào phòng bước ra, ai cũng cảm thấy sát khí dầy đặc xung quanh họ. Phân phó người đi cùng họ nhanh chòng rời khỏi biệt thự. Chiếc xe dần mất dạng vào màn đêm.
~~~~~~~~ Ta là giải phân cách biến thái ~~~~~~~~
Trong một khu nhà tăm tối nào đó những tiếng hét cầu cứu, tiếng đánh vào da thịt chan chát, tiếng tát vang lên bồm bộp. Dần đi đến nguồn ánh sáng lẻ loi đâu đó thì đập vào mắt là một cảnh muốn làm người khác sôi máu ( theo nhiều kiểu 🙂 ). Một thiếu niên nhỏ nhắn bị một người đàn ông trung niên người mặc một bộ đồ màu đen bằng da liền thân đè lên đánh rất nhiều phát tát lên gương mặt nhỏ nhắn, làm gương mặt thiếu niên ửng đỏ. Cậu ta mím môi lại cố để không không kêu lên những thanh âm đau đớn. Cậu bất chấp dù người kia làm gì cũng sẽ không đầu hàng. Cậu không muốn buông thả, hay đúng hơn là không muốn rơi vào tay người đàn ông xa lạ vì cậu yêu hai người kia. Trong người vẫn chấp chứa cái khô nóng làm gương mặt cậu đỏ bừng. Còn gã đàn ông thấy là lạ rõ ràng đã cho uống thuốc kích thích mà cậu vẫn ngang bướng chống cự, nhưng trong mắt gã hiện lên sự phấn kích. Điên cuồng đánh lên cơ thể bán trần truồng của Tu, gã hưng phấn lạ thường vì bắt được một con mồi tốt. Đã lâu gã chưa gặp một con mồi nào tốt nhường vậy, người thì mập ốm vừa vặn dễ nhìn, gương mặt thanh tú nhưng trong cơn kích tình lại mang đầy ma mị câu dẫn người khác nếm thử, gã ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ bờ môi đầy thích thú. Càng kiên cường gã càng thích. Vì cái dục vọng muốn thống trị sẽ được thỏa mãn. Gã hưng phấn như vậy mà không biết tai họa đang ập đến. Một ai đó đá mạnh vào đầu hắn. Cú đá làm cơ thể vốn ít hoạt động bị cú đá làm cho tê liệt. Cả người gần như không động đậy được. Để gã đàn ông đơ ra một khúc cả hai người cùng chạy đến đỡ thiên hạ đang nằm dưới đất. Tu hổn hển thở. Người vừa đau vừa ngứa. Đau vì bị đánh còn ngứa…. cậu cắn chặt môi để không tiếng rên rỉ ɖâʍ loạn nào tràn ra không thì họ sẽ ghét bỏ cậu mất.
Hàn Triệt và Hàn Tịch thấy Tu rất lạ. Từ đầu chí cuối cậu chỉ in lặng trong chăn một câu cũng không hé ra. Làm họ thấy lo, và điều học lo ngại nhất là mặt cậu cứ đỏ bừng dù Hàn Triệt đã cho nhiệt độ khá lạnh nhưng mặt cậu vẫn đỏ bừng và Tu cứ cắn môi liên tục. Rồi Tu bỗng nhiên ôm lấy Hàn Tịch. Bên tai anh, cậu thở ra những hơi thở nóng bỏng làm người anh cứng đờ. Hình như là….. cương rồi