Quyển 1 - Chương 15: Tù phạm yếu đuối
Ngu Gia Tường vào hình phòng, mắt nhìn người bị xiềng xích khóa lại trên tường, người này cúi đầu xuống thấp đến cực điểm, mái tóc phân tán che giấu gương mặt phủ xuống trước ngực, nhìn không rõ dung nhan, bất quá, xem người này tướng mạo tư thái, có thân cốt không sai.
Hắn nhẹ vén vạt áo, tại trên ghế thái sư ngồi xuống, phân phó nói, “Ngẩng đầu lên.”
Hắn nhẹ nhàng bâng quơ một câu, thanh âm quý khí hoa lệ, tựa như tơ lụa thượng đẳng, chính là, chạm tay đến tơ lụa loại này sẽ rét lạnh đến thấu xương.
Nghe đến thanh âm Nhạc Thần đã biết chính mình đoán không sai, từ đầu nhìn lén người trên ghế thái sư, quả là người ngày đó gặp trong đàm tử, chỉ là người này hôm nay mặc một thân y phục bạch sắc, chân mang cư nhiên là một đôi guốc gỗ, trên vạt áo thêu vài nhành trúc, vẻ mặt biểu tình đều một dạng có chút lười nhác, trên đầu là phát quan màu bạc, cả người không giống Tướng quân trong quân, càng giống như tài tử phong lưu mỹ nhân nhàm chán nơi Giang Nam ngâm thi vẽ tranh phẩm trà. Trong lòng Nhạc Thần, ấn tượng đối với người này vốn là không tốt, lúc này lại càng kinh bỉ cùng miệt thị. Chẳng qua, bộ dạng người này nhếch môi, còn có ánh mắt kiên nghị hơi lộ ra thâm liễm, thiện mưu cầu hòa đến tàn nhẫn, làm cho người ta không dám cùng hắn ngỗ nghịch.
Cái gì đại nam nhân đổ máu không đổ lệ, không yếu đuối không thỏa hiệp, những điều này trong mắt Nhạc Thần cái gì cũng không có, trước kia vì để có được lợi, tình cảnh nhào vào lòng ba mẹ cùng chị gái làm nũng chỗ nào cũng có, thậm chí không ít bạn bè của cậu chịu không nổi thế công, nhiều lần đều tháo chạy.
Nhạc Thần chính là cái gì có thể cầu xin tha thứ liền cầu xin tha thứ, các đại gia ý chí bất khuất kiên định, bộ dạng cứng cọi cậu căn bản là không có.
Nhưng nghe Ngu Gia Tường kêu cậu ngẩng đầu lên, Nhạc Thần lại kháng cự khác thường, cúi đầu giả nai không có nghe thấy.
Nhìn Nhạc Thần không có động tĩnh, có người vừa tiến lên vừa quát, túm tóc Nhạc Thần đem đầu cậu kéo lên. “Ngẩng đầu lên!”
“Ân……” Da đầu bị nắm đến đau, Nhạc Thần luôn được nuông chiều từ bé không kịp cắn răng ngậm miệng, lập tức kêu rên ra tiếng.
Nhạc Thần bị bắt chống lại ánh mắt Ngu Tường, trong lòng trong mắt chán ghét cùng khinh bỉ đều hiện ra ngoài, tuy oán hận, nhưng bộ dáng lại làm ra vẻ vân đạm phong khinh đối diện cùng Ngu Gia Tường.
“Tên gọi là gì?” Ngu Gia Tường nhìn người này sắc mặt vàng đen, nhưng ngược lại có được đôi mắt xinh đẹp, nghĩ đến đây là nhân tình Thích Ngân, hẳn sẽ có vài phần tư sắc.
Nhạc Thần gắt gao ngậm miệng không đáp, những lanh lợi ban đầu nhất thời một chút cũng chưa đi qua.
Vị thẩm tấn quan kéo tóc Nhạc Thần nhìn cậu không còn tư thái yếu đuối hợp tác như ban đầu, vả lại, gã vì muốn biểu hiện trước mặt Tướng quân, động tác kéo tóc Nhạc Thần trên tay càng thêm chặt chẽ, quát hỏi nói, “Đại Tướng quân hỏi tên ngươi.”
Nhạc Thần kiên quyết cắn răn không trả lời.
“Không nói?” Thẩm tấn quan kia không chút lưu tình đánh một cái tát trên mặt Nhạc Thần, nửa bên mặt cậu lập tức sưng lên.
Nhạc Thần đau đến nước mắt rưng rưng hướng về địch đầu hàng, Ngu Gia Tường lúc này khoát khoát tay áo, “Quên đi.”
Ánh mắt hắn trên mặt Nhạc Thần lướt qua, khóe miệng gợi lên tia cười hứng thú, nói, “Xem ra Thích Ngân không có sáng tỏ với ngươi.” Sau lại đối lãnh binh phía sau nói, “Y không nói ngươi nói!”
“Vâng!”
“Người này là Nhạc Thần, năm nay……” Thanh âm lãnh binh kia vang vang, mới nói một câu, đã bị Ngu Gia Tường đánh gãy, “Nhạc Thần? Nhạc Thần thành Nhạc Thần?”
“Trên bản ghi chép chính là hai chữ này. Đó là Nhạc Thần thành Nhạc Thần.”
“Nga? Cư nhiên có chuyện khéo léo bực này.” Ánh mắt Ngu Gia Tường đột nhiên trở nên sáng hơn một phần, hắn nhìn mặt Nhạc Thần giống như muốn nhìn ra từ trên mặt cậu mấy đóa hoa.
Trong lòng Nhạc Thần phẫn uất, lại lo lắng an toàn cho sinh mệnh Thích Ngân, còn sợ vừa nói liền bại lộ thân phận chính mình là người ngày ấy trong thủy đàm, vì thế dị thường khó chịu, nghe đối phương cảm thấy hứng thú đối với tên mình, liền cũng không đặc biệt chú ý.
“Y là tháng tám năm ngoái từ một nhóm kia nhập vào quân y, là thôn nhân bên ngoài loan kinh, đã từng đọc sách, có hiểu biết về y thuật ngoại thương, có thể phân biệt thảo dược, trong quân y coi như thủ kỷ*, không có quá nhiều sự tình. Ngày đó y vào quân y quán liền cùng Thích Tướng quân nhận thức, sau vẫn tiếp tục liên hệ. Chính là, từ người trong quân y quán nói, cũng không thấy y cùng ngoại nhân có liên hệ đặc biệt.” Thanh âm lãnh binh bằng phẳng, thực ngắn gọn nói mấy câu liền đem sự tình công đạo rõ ràng.
(*) Người ghi chép trong giữ.
“Là như thế này?” Guốc gỗ trên chân Ngu Gia Tường nhẹ điểm mặt đất, hỏi.
“Kết quả tr.a ra là như vậy, lục soát ngăn tủ cùng đồ vật của y, cũng không ra được đồ vật hay thư từ khả nghi.”
Ngu Gia Tường vẫn chú ý biểu tình Nhạc Thần, nói, “Khuất Thất, ngươi tới nói.”
“Vâng!”
“Ngoại ô Loan kinh Mạch Thủy thôn không có người họ Nhạc, cả nước họ Nhạc chỉ có người nhà Lan Thủy Nhạc, nhà hắn cũng không có người kêu Nhạc Thần. Còn nữa, tháng tám năm trước, nhân số ban đầu nhập vào quân y có hai mươi ba người, sau lại trở thành hai mươi bốn người, nhiều ra thêm một người đúng là Thích Tướng quân công đạo thêm vào, đó là người này. Người này cùng Thích Tướng quân quan hệ chặt chẽ, hai người nhiều lần ra khỏi thành, Thích Tướng quân đối đãi với y như nhân tình, nhưng kỳ thật hai người là huynh đệ kết nghĩa, cũng không có việc cẩu thả gì khác” Khuất Thất một thân y phục thiển lam nho sinh, Nhạc Thần nghe Khuất Thất nói, thanh âm nho nhã bình thản, đoán rằng người này chính là nhân vật giống như phụ tá Đại Tướng quân. Người này nói chuyện mặc dù bình thản, nhưng mỗi câu hắn nói lại chỉ thẳng ra sự thật, làm cho Nhạc Thần thực giật mình.
Đúng vậy, hộ tịch xuất thân của cậu đều do Thích Ngân giúp cậu báo lên, tất cả đều là sắp đặt, cậu vốn là người không có gốc rễ, làm sao có thể là người Mạch Thủy thôn ở ngoại ô Loan kinh chứ, như vậy xem ra, ngược lại cậu hại Thích Ngân hay sao? Trong lòng Nhạc Thần không nắm chắc, cảm giác khủng hoảng lại bàng hoàng.
Nghe xong nhiều như vậy, xem tình hình thế này, thực có thể Thích Ngân bị hoài nghi phản bội, hơn nữa chính mình còn là nguyên nhân. Nhạc Thần không thể không nghĩ như vậy.
Sợ hãi sẽ hại Thích Ngân, Nhạc Thần đành phải lớn tiếng nói, “Ta không phải người Mạch Thủy thôn, nhưng là, ta cũng không phải phản đồ……”
Thanh âm Nhạc Thần trong trẻo vang lên trong hình phòng nho nhỏ, làm tất cả mọi người đều đem ánh mắt tụ tập lên người cậu.
Nhạc Thần bị mọi người chú mục, liền không thể nói ra lời tiếp theo, nói bản thân không phải người ở thế giới này, là từ thế giới kia đến, cho nên cậu mới không có hộ khẩu ở thế giới này. Nói như vậy ngay cả Thích Ngân còn không tin tưởng, người nơi này làm sao có thể tin vào chứ.
Ánh mắt Nhạc Thần trở nên ảm đạm, nghĩ đến sẽ không được về nhà, chính mình ở nơi này chịu hình phạt, lại còn hại Thích Ngân, ủy khuất cùng thương tâm trong lòng nói không nên lời, hốc mắt lập tức liền đỏ, cũng không quản nơi này có bao nhiêu nam nhân đang nhìn, hơn nữa cậu vẫn còn đang bị treo trên tường, nước mắt lạch cạch lạch cạch bắt đầu rơi xuống, “Ta không phải phản đồ, các ngươi không cần hoài nghi Thích Ngân……”
Tất cả mọi người sửng sốt, hết chỗ nói luôn rồi.
Ở hình thất cho dù chịu hình không nổi cũng chỉ kêu rên, chứ chưa từng thấy có người dễ dàng rơi nước mắt như vậy, dù là nữ tử cũng không yếu đuối thế đi?
Nhạc Thần còn cố tình khóc cho thật sự điềm đạm đáng yêu, không phải nữ nhân mảnh mai, nhưng so với nữ nhân còn khóc có ý vị ba phần, nước mắt từng giọt từng giọt từ hốc mắt rơi xuống, lăn lăn, lăn lăn, xẹt qua gương mặt, sau đó từ dưới cằm rơi trên mặt đất, một giọt một giọt trong suốt long lanh, cứ như vậy, không phát ra bất cứ thanh âm nào, im lặng rơi lệ.
Nơi này đều là đại nam nhân kiêng cường, làm sao gặp qua một người như vậy.
“Chúng ta còn chưa hỏi ngươi có phải phản đồ hay không, ngươi liền nói thẳng ngươi không phải, đây không phải giấu đầu lòi đuôi sao?” Ngu Gia Tường nhìn Nhạc Thần khóc, thường thường thản nhiên nói.
“Các ngươi vừa rồi nói nhiều như vậy, hỏi nhiều như vậy, còn không phải hoài nghi ta là phản đồ sao? Ta cũng không phải ngốc tử, làm sao có thể nghe không hiểu.”
Nhạc Thần há mồm phản bác.
Nước mắt đem mặt Nhạc Thần tẩy sạch không ít dược vàng vàng đen đen, gương mặt nhất thời biến thành một cái sườn núi đất vàng tựa như trên đó còn vài đạo nguồn nước uốn lượn.
Người sáng suốt hiện tại đều nhìn ra trên gương mặt cậu dùng đồ vật thoa che dung mạo, phía sau Ngu Gia Tường có người muốn nói lại thôi, lại nhìn Đại Tướng quân còn chưa chỉ thị, nên không dám trưng cầu ý kiến.
“Đem mặt y lau khô!” Hứng thú trên mặt Ngu Gia Tường càng sâu, phân phó nói.
Nhạc Thần vừa nghe chính là sửng sốt, cậu mỗi ngày buổi sáng rời giường rửa mặt đều sẽ đem một tầng thuốc mỡ tự chế thoa lên, đen đen vàng vàng tím tím nâu nâu, có người hỏi, cậu liền cầm phương thuốc đi ra, nói dầu này mùa đông chống rét, mùa hè loại bỏ vết đốm do nắng, tuy rằng nhan sắc có điểm khó coi, nhưng hiệu dụng lại rõ như ban ngày, vì thế, trong quân y quán rất nhiều người đều tô thuốc này, người người đều dùng, nhà nhà đều dùng, nên cậu bôi thuốc lâu ngày cũng không làm cho người ta cảm thấy kỳ quái. Chính là mỗi ngày đều thoa, bản thân cũng quên mất trên mặt còn tầng này nọ, vừa rồi không chú ý, cư nhiên lại rơi lệ, trên mặt liền lộ sơ hở.
Một gã binh lính cầm khăn ướt thô ráp chà xát trên mặt Nhạc Thần, da mặt cậu đều bị cọ cọ một tầng, địa phương khi nãy bị đánh sưng còn mang theo đau đớn.
Bị ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm, Nhạc Thần thẳng thắng lập tức công đạo, “Đây là dược làm mờ vết đốm khi phơi nắng, nếu các ngươi cần, cứ nói, ta có thể phối cho các ngươi. Tuy rằng nhan sắc khó coi, nhưng hiệu quả tốt lắm, có rất nhiều người dùng nó nha.”