Quyển 2 - Chương 61: Phiên ngoại 2 – Thượng ti tiết
Mộ xuân giả, xuân phục ký thành, quan giả ngũ lục nhân, đồng tử lục thất nhân, dục hồ thất nghi, phong hồ vũ vu, vịnh nhi quy.*
(*) Tăng Tịnh nói: “Qua tháng ba, y phục mùa xuân vừa may xong cùng với năm sáu thanh niên, sáu bảy em nhỏ đi tắm ở hồ Nghi, hóng mát ở đền Vũ Vu rồi ca hát mà không về.” Khổng Tử bùi ngùi nói: “Ta cũng muốn được như Điềm vậy.”
Đọc [Luận ngữ], Thừa Trừng thích nhất vẫn là câu nói mang theo thản nhiên này. Mặc dù sinh ra đã có trọng trách trách nhiệm, nhưng đối với thái độ có cuộc sống thản nhiên, hắn vẫn luôn hướng tới, cho nên, thường xuyên thích đến chỗ của Vinh Ân Hầu, vô luận là ngồi một lát, hay là nói chuyện với y mấy câu, nghe y diễn khúc, nhìn y cầm bút mô tả, hay y yên lặng bình thản lật sách, bộ dạng nhẹ nhàng vuốt ve mèo đều làm Thừa Trừng có loại huân huân như mộc xuân phong, ném lại phiền não mà yên lặng thong thả.
Chẳng trách phụ hoàng có thể vứt hậu cung bắt đầu cùng y, chỉ vì trên đời thật có người một khi có được liền không muốn mất đi, không muốn mất đi, không thể mất đi.
Vinh Ân Hầu sống trong Vinh Ân viên, giống như ẩn sĩ nhàn nhã, phụ hoàng bảo hộ y trong đó, không để thế tục quấy rầy, không để phiền não quấy nhiễu, mỗi ngày hảo hảo che chở, giống như dưỡng hoa tiên trân quý nhất thế gian, sợ yêu không đủ, sợ cẩn thận không đủ, không thể làm y bị thương tổn.
Dường như thời gian rất chiếu cố y, trên mặt y nhìn không thấy dấu vết thời gian trôi qua, Thừa Trừng nhớ rõ lần đầu thấy y, khi đó mình vẫn là hài đồng nhỏ tuổi, khi chính mình trở thành Thái Tử một nước, trưởng thành thiếu niên cao ngất, lần thứ hai thấy y vẫn là bộ dạng kia, ánh mắt trong suốt sáng ngời, nụ cười yếu ớt thản nhiên, khuôn mặt minh tịnh, khoang thai, thanh lệ tuyệt tục.
Vào rất nhiều lúc Thừa Trừng rất kính trọng và kính phục phụ hoàng hắn.
Có thể bảo hộ ái nhân như vậy, có thể vẫn duy trì phần tình yêu này, sau nhiều năm vẫn không hề biến hóa, cũng không phải là loại chấp nhất hay đơn giản chỉ cần năng lượng để chống đỡ tình yêu.
Thừa Trừng ở cùng Vinh Ân Hầu rất vui vẻ và cũng rất an tâm, trong lòng thường xuyên nhớ kỹ thời gian đến thăm y, khi thấy hắn, lời nói, việc làm, trên mặt y sẽ là biểu tình gì, dùng nụ cười yếu ớt và đôi mắt ôn nhuận nhìn về hắn.
Khi hắn hiểu “Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu*”, hắn có chút trằn trọc, nhưng hắn vĩnh viễn không thể nào làm được cái loại độc chiếm này, cái loại che chở vu tâm này, tình yêu vượt qua sinh mạng như phụ hoàng hắn.
(*) Quan quan kìa tiếng thư cưu
Bên cồn hót họa cùng nhau vang dầy
U nhàn thục nữ thế này
Xứng cùng quân tử sáng vầy lứa duyên.
Sau này khi hắn trở thành đế vương, tình yêu vĩ đại của đế vương chính là trách nhiệm, nhưng hắn cũng cho rằng tình yêu nhỏ bé của hoàng đế càng là học vấn thâm trầm khắc sâu kham thấu việc đời.
Không yêu chính là một loại hạnh phúc: Do ái cố sinh ưu, do ái cố sinh bố, nhược ly vu ái giả, vô ưu diệc vô bố.*
(*) Vì tình ái sinh sầu
Vì tình ái sinh sợ
Rời xa được ái tình
Không còn sầu, còn sợ.
Tuy rằng như thế, nhưng là, rời khỏi tình yêu, cuộc sống còn dư lại bao nhiêu hứng thú chứ. Khi đó, hắn cũng nguyện ý trả giá toàn bộ chân tâm của mình, chỉ vì người hắn yêu.
Vinh Ân Hầu có thể cùng phụ hoàng loại bỏ hết mọi ảnh hưởng, giống như một đôi phu thê bình thường. Không có tranh chấp lợi ích hay tính kế, không có quyền thế hay đả kích, có lẽ có được tốt đẹp như thế là vì chân tâm hai người đối với nhau đều là trong vắt, cho nên mới có thể bảo trì tình yêu mỹ hảo như vậy.
Thừa Trừng biết, duy hộ như vậy không chỉ có phụ hoàng hắn, mà còn có Vinh Ân Hầu có đôi mắt thanh thấu trả giá đại giới.
Có lần, Thừa Trừng và Vinh Ân Hầu ngồi ngắm hoa, nghe Vinh Ân Hầu nói, “Có lẽ, trừ yêu hắn thì ta không còn gì, về sau có ch.ết cũng chỉ có thể ch.ết bên hắn.”
Thừa Trừng cảm thấy thực không may, muốn khuyên y hai câu nhưng cuối cùng lại không nói ra lời. Khi đó, hắn đã thú Thái Tử phi, Thái Tử phi đã có thai ba tháng.
Thừa Trừng từng có một bộ cờ vây có bạch ngọc có hắc ngọc, quân cờ trong suốt trong sáng, ôn nhuận tinh tế, quan trọng nhất là từng khối từng khối đều rất giống nhau, hắn lấy đưa cho Vinh Ần Hầu, Vinh Ân Hầu lại chưa bao giờ dùng qua, bởi vì phụ hoàng phí hết tâm tư tính toán mưu lược trên bàn cờ rất hại tâm trí, hơn nữa cũng không có bao nhiêu lợi ích.
So với chơi cờ, phụ hoàng càng thích đánh đàn, vẽ tranh cùng y.
Sau này khi Vinh Ân Hầu ch.ết đi, thu dọn toàn bộ tranh vẽ của y, hắn không tính vứt bỏ mà đem treo lên, có hai rương hết mấy nghìn tờ, đủ các loại dạng, phần lớn mọi người đều xem không hiểu, những cái khác đều là phong cảnh trong Vinh Ân viên, xuân hạ thu đông, bên trong có đủ loại cây cối đình đài cầu nhỏ nước chảy lầu các, còn có người và động vật, đủ loại sắc thái, đủ loại thanh tao, tuy rằng đều rất đẹp, nhưng Thừa Trừng nhìn, chung quy đều có thể cảm giác được cô tịch.
Những bản vẽ này đều trở thành những vật trân quý cuối cùng của phụ hoàng hắn, sau lại trở thành vật trân quý của hắn.
Những chuyện này đều là những chuyện nhiều năm về sau, bây giờ Thừa Trừng vẫn là thiếu niên mười lăm tuổi, tuy rằng có ít nhiều suy nghĩ sâu lắng, nhưng hắn hiện tại vẫn là thiếu niên tương đối đơn thuần.
Thượng tị tiết, thời điểm cuối xuân, trời trong nắng ấm, xuân thủy du du, cỏ xanh rậm rạp, hoa nở chim kêu, du xuân du thủy.
Ngọc khê thượng uyển, phi thường náo nhiệt, quần áo mọi người diễm lệ, xuân phục xinh đẹp tao nhã, tới lui như chức, xe như nước chảy như ngựa như rồng, gió xuân vừa vặn.
Sau khi tắm trong hương thảo, mặc vào bao y văn sĩ thanh dật, Nhạc Thần dẫn theo Thừa Xu công chúa, còn có Thừa Trừng đi ra ngoài thành du xuân.
Không có đường hoàng, mọi người đều như nhà giàu bình thường, thế nhưng người đi trên đường, Nhạc Thần tuấn tú nho nhã, Thừa Trừng tuấn mỹ cao quý, Thừa Xu mỹ lệ xinh đẹp, hơn nữa còn có không ít hộ vệ đi theo, cho dù ở nơi vương công quý thích y phục như vân cũng có thể thấy được rõ ràng.
Mấy người đi trên đường, chơi trong tiết thanh minh, nhìn hoa dại, xuân thủy trong suốt, cánh hoa đào rơi vào trong nước chìm nổi theo sông, điểu ngữ hoa hương, cười nói nũng nịu, làm cho lòng người như say, vô cùng thỏa mãn.
Trong tay Nhạc Thần còn cầm cốt chiết* phiến bằng ngọc, động tác tiêu sái, có vài phần khí phách nhã trí.
(*) Xương gãy.
Thanh niên trẻ tuổi trên đường tìm đến Thừa Trừng và Thừa Xu không ít, đặc biệt là Thừa Xu, có không ít công tử tuấn nhã đến mời, chính là trong lòng giai nhân đã có người, chỉ yếu ớt cười nhẹ uyển ngôn khước từ hảo ý.
Thừa Xu ở trước mặt Nhạc Thần là cô nương hoạt bát, trước mặt người ngoài lại rất có phong phạm công chúa cao quý tao nhã, các công tử bị cự tuyệt đều ủ rũ, nhìn giai nhân đã đi xa nhưng vẫn cố chấp dừng chân ngóng nhìn.
Nhìn những người trẻ tuổi kia chạy theo nói lời yêu thương là một loại hưởng thụ, Nhạc Thần cực kì hài lòng mang theo hai hài tử được mọi người hoan nghênh, giống như là con thân sinh của mình, vừa kiêu ngạo lại thỏa mãn.
Nhạc Thần đề nghị ra ngoài ăn cơm dã ngoại, cho nên đi tới bãi đất cao ngồi dưới tàng đào bên bờ sông, ánh mặt trời xuyên thấu qua hoa đào thưa thớt chiếu đến bãi cỏ xanh tươi, được chỗ tốt, mọi người liền dừng lại.
Người hầu bắt đầu sắp xếp phô tịch, thị vệ dựa theo phương hướng mà đứng phòng vệ.
Nhạc Thần nói với Thừa Xu, không biết Thừa Xu nói gì, nàng cười khanh khách, Nhạc Thần cầm quạt ra vẻ muốn gõ đầu nàng.
“Xem đi! Nhất định là vậy!” Thừa Xu không lớn không nhỏ, tiếp tục trêu ghẹo Nhạc Thần.
“Ở đâu ra chuyện này, đi tìm Thừa Trừng đi!” Nhạc Thần nhìn về phía người đi tới, phán đoán.
“Tìm! Nhìn rất lâu, hẳn là đang chú ý! Thần thúc so với ca ca mê người hơn nhiều, người tinh mắt cũng sẽ không chọn ca. Xem ra là một người phi thường tinh mắt!” Thừa Xu còn thật sự phân tích.
Thừa Trừng đang nói chuyện cùng thị vệ thì có một cô nương ăn mặc giống nha hoàn qua đây.
Sau khi xác nhận đối phương vô hại, Thừa Trừng mới ngăn cản cho thị vệ lui đi.
Vị cô nương áo lục đi đến trước mặt Thừa Trừng, hành lễ, vừa hướng ánh mắt nhìn về Nhạc Thần và Thừa Xu vừa nói, “Công tử vạn an! Tiểu thư trong nhà có ý với vị công tử kia, không biết có thể cùng thưởng hoa.”
“Cô nương khách khí! Thúc phụ đã kết hôn nhiều năm, sợ là không thể nhận hảo ý của tiểu thư, thật có lỗi.” Thừa Trừng quay đầu nhìn Nhạc Thần, lại khách khí cự tuyệt vị nha hoàn.
Nha hoàn áo lục ra vẻ thất vọng, đi trở về, đến chỗ tiểu thư nhà mình nói rõ tình huống, vị tiểu thư y phục phấn hồng có chút cao nhã chỉ có thể thở dài hai tiếng, mang theo nha hoàn rời đi.
Trừa Trừng cười đi đến chỗ Nhạc Thần và Thừa Xu, ngồi vào đệm cẩm nói, “Vị tiểu thư kia muốn ngắm hoa cùng Thần thúc, đã bị chối lui.”
Thừa Xu cười nói, “Vừa rồi nhất định là thế, Thần thúc còn không tin.”
Nhạc Thần nói, “Ngồi dưới tàng hoa đào, đương nhiên là có hoa đào. Xem ra cũng không phải là không có người hợp ý a!”
“Cái gì không có người hợp ý?”
Nhạc Thần đang cười đến hăng say thì đỉnh đầu truyền đến thanh âm mang theo tò mò.
Ngu Gia Tường xử lý xong chính sự liền đuổi đến, từ nơi khác đi qua, mới rồi mọi người đều trêu đùa vui vẻ, nên không ai phát hiện hắn đến.
Nhạc Thần bị bắt chộp, vừa rồi còn có chút đắc ý, lúc này nhìn thấy Ngu Gia Tường, nét mặt vẫn mang tươi cười như cũ, lời nói ra cũng là, “Đến thật nhanh, lại đây ngồi!” Không dám nhắc tới lời nói vừa rồi.
Ngu Gia Tường ngồi cùng bọn họ một lát liền nói rồi kéo Nhạc Thần rời đi.
Thừa Trừng và Thừa Xu cũng rất thức thời tự mình tránh qua chỗ khác chơi đùa, sau tự mình hồi cung.
Ngu Gia Tường công đạo vài câu, rồi cùng Nhạc Thần dọc theo suối ngọc mà đi.
Ngu Gia Tường nắm tay Nhạc Thần, thăm dò chuyện vừa nãy mới biết, Nhạc Thần vẫn đem chuyện ngắm hoa nói ra.
Ngu Gia Tường nhẹ nhàng e hèm, cũng không tỏ vẻ đặc biệt.
Nhạc Thần cùng hắn đã lâu, biết hắn kỳ thật không có ý tứ tức giận.
Nhạc Thần phát hiện, đối với sinh vật giống đực tiếp cận cậu, Ngu Gia Tường luôn mang theo cảnh giác, nhưng đối với sinh vật giống cái, Ngu Gia Tường lại đủ khoan dung.
Ban đầu Nhạc Thần cho rằng Ngu Gia Tường xem mình như hài tử nên mới đối đãi như vậy.
Sau này cậu phát hiện không phải là thế, cậu cảm thấy Ngu Gia Tường có quyền chủ nghĩa rất nặng, bởi vì có loại tư tưởng đó, cho nên tự động cho rằng giống cái không có tính công kích hay cướp đoạt mạnh mẽ, vì vậy đối với loại chuyện xảy ra với Nhạc Thần hắn cũng không quá để ý.
Khi Nhạc Thần phát hiện Ngu Gia Tường có ý tưởng và cách suy nghĩ như vậy thì cảm thấy phi thường tốt rồi cười, nhưng cũng không mở ra vết sẹo của hắn, đối với hắn, người khác có tính công kích rất kém.
Vì để tránh khi đi du xuân gặp phải người quen biết hoặc chuyện phiền phức quấy rối hai người, Ngu Gia Tường và Nhạc Thần đi đến chỗ giao nhau giữa suối và mạch thủy liền quyết định trở về trong thành.
Ngồi trên xe ngựa, Nhạc Thần từ cửa sổ nhìn xem phong cảnh bên ngoài, Ngu Gia Từng nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cậu, “Còn muốn đi nơi nào xem không?”
“Muốn ăn loại bánh rán lần trước, ở ngõ hẻm nhà kia.” Nhạc Thần nhìn bên ngoài đầu cũng không quay lại hồi đáp.
“Được, vậy đến thành nam kia đi dạo một chút rồi hồi cung!” Ngu Gia Tường đáp ứng, cường ngạnh kéo màn bên cửa sổ xe xuống, ôm Nhạc Thần vào nói, “Xe đang đi, gió lớn, đừng đế bị thổi đau đầu.”
Ngu Gia Tường biết rõ lòng của Nhạc Thần không để trong Vinh Ân viên, vì muốn làm cậu càng thêm vui vẻ, cho nên hắn nguyện ý dẫn cậu đi nơi nơi nhìn xem, đế vương là lý giải cuộc sống dân sinh để thể nghiệm cuộc sống, Nhạc Thần là thể nghiệm cuộc sống để gia tăng tâm tình.
Hai người thường xuyên đi ra ngoài, đường lớn ngõ nhỏ trong kinh thành cơ hồ đi không ít.
Nhạc Thần có một sở thích, là rất thích ép giá người khác, mồm miệng lanh lợi, biện luận xuất sắc, cho dù chưởng quầy là lão đạo cũng bị cậu làm đến không biết nói gì. Lúc ấy, cậu giống như muốn đem tất cả những lời trong cung không nói được đều nói ra hết, thường xuyên làm cho những người bán đồ muốn khóc cũng khóc không ra, mà Ngu Gia Tường chung quy vẫn ở bên cạnh cưng chìu cười nhìn cậu, đối với hành vi này lại cảm thấy rất đáng yêu, đương nhiên hắn không nói gì, bất quá, đôi khi hắn cũng sẽ nghĩ, nếu Nhạc Thần không ở trong lòng hắn, mà là đặt ở một nơi khác, thì sẽ càng nổi bật đi! Bất quá nhìn đến bộ dàng đổ lười của Nhạc Thần, hắn liền đem ý tưởng này áp chế.
Bánh rán tịch tử phi thường mới lạ, rất giống pizza Nhạc Thần từng ăn trước đây, vỏ mềm nhiều thịt, mùi vị rất ngon.
Thức ăn bên ngoài so với trong cung coi trọng dinh dưỡng thì mĩ vị càng hơn, Nhạc Thần thích thỉnh thoảng ra ngoài ăn gì đó, cho nên ẩm thực phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành đều được cậu hưởng qua.