Chương 10

Lạc Băng Nhi nhìn Mạc Ly cẩn thận đem từng cái bài vị trên giá gỗ chuyển xuống dưới, rồi leo lên cái giá, dùng cốt đao khoét ra một khe hở, trong lòng có chút buồn cười.


Hắn thực sự đáng yêu, vừa nói Trần Thạc Chân là phản đảng, dùng thất hồn đan khống chế thủ hạ, âm ngoan tàn nhẫn, một bên lại nói, người ch.ết linh thiêng, không nhất thiết phải phá hỏng bài vị của người ta, kiên trì giữ lại li dường đầy đủ. Người này đạo đức có thể so cùng trời cao.


Đồng thời, trong lòng nàng cũng có một tia ngọt ngào, bởi vì hắn đã nói qua, sớm biết sẽ liên lụy nàng, hắn sẽ không truy hung.
Hắn rất nguyên tắc, nhưng địa vị của nàng trong lòng hắn còn lớn hơn cả đạo đức.


Sau này, nàng sẽ không vì nữ tử khác dây dưa, lưu luyến si mê hắn mà phiễn não, bởi vì hắn đã dùng hành động chân thành nhất chứng minh rồi, trong lòng hắn chỉ có nàng.


“ Được rồi!” Mạc Ly hưng phấn nhảy xuống khỏi giá gỗ “ Băng Nhi, chúng ta có thể ra ngoài rồi” Cốt đao này không hổ là bảo bối chém sắt như chém bùn, chỉ một lúc hắn liền có thể đào ra một cái lỗ vừa cho một người ra vào.


“ Chúng ta đi thôi!” Nàng nói, lén lút lấy từ thắt lưng ra hai bình thực cốt thủy.
“ Đi” Hắn đi trước một bước, xem xét bốn phía, xác định không có bóng người, mới gọi nàng “Đi lên đi, Băng Nhi”
“ Hảo”


available on google playdownload on app store


“ Phi thân một cái, đồng thời tay nàng vung lên, đem hai bình thực cốt thủy hóa thành sương mù, không một tiếng động làm cho đại linh đường từ nay về sau biến mất trong thiên địa.


Mặc kệ Thiên Mã sơn trang cùng loạn đảng có quan hệ gì, Mạc Ly có phải hay không họ Chương, cho dù hắn là hoàng tử Lý thị lưu lạc dân gian thì thế nào? Nàng chỉ cần hắn sống thật tốt, hai người có thể ở bên nhau, các việc vặt vãnh khác đều cùng nàng không có quan hệ


Nhiều nhất, khi hắn gặp chuyện bất bình, nàng rút đao thay hắn xuống tay, về phần khác, ai muốn phản loạn thì tùy, đừng liên lụy bọn họ là tốt rồi.
“ Hiện tại muốn làm cái gì? Tìm sư huynh ngươi báo thù?” Nàng hỏi


“Sư huynh thì nhất định phải tìm, ta phải biết rõ vì sao hắn làm hại nhiều người như vậy? Nhưng chúng ta không thể lén động thủ, giao cho quan phủ xử theo luật pháp” Hắn công nhận hoàn cảnh quanh mình, cảnh vẫn đây nhưng ngươi đã không còn, trong lòng buồn bã.


“ Vậy đi thôi!” Như thế nào còn đứng đó?”


“ Ta nghĩ đến trước đây, thường cùng sư huynh, sư tẩu, ở trong vườn chơi trốn tìm, như thế nào cũng không nghĩ đến sau vườn có cơ quan như vậy” Từ giờ, cùng sư huynh trở thành tử địch. Aiii, nhân sinh vì sao không thể vĩnh viễn khoái hoạt cùng đơn thuần như thời thơ ấu?


Tình và nghĩa lựa chọn a….. Nàng không rõ lắm sự thống khổ này như thế nào, bởi vì nàng không trải qua nhiều như hắn, nhưng nàng biết một sự kiện.
“ Chuyện đã qua rồi, ngươi hiện tại chỉ cần nghĩ nên làm nh ư thế nào, để sau nay không phải hối hận”


Hắn thu lại vẻ phiền muộn, yên lặng nhìn nàng. “ Băng Nhi, ngươi mới là trí giả chân chính, đại hiền giả”


Nàng nghiêng đầu, tươi cười ngọt ngào “ Ta không có giỏi như vậy, ta chỉ khoái hoạt mà sống” Nàng ôm lấy cánh tay hắn. Hắn chính là ngọn nguồn khoái hoạt của nàng, một khi có được, sẽ không buông tay.
Sinh tồn? Hắn nhớ khi ở trên núi Thái Bạch, hai người lần đầu gặp nhau.


“ Ta Mạc Ly cả đời không có gì đáng để kiêu ngạo, vui vẻ nhất chính là gặp được ngươi, Băng Nhi, nương tử”
Mỗi lần hắn kêu nàng “nương tử”, nàng toàn thân đều như nhũn ra, nhịn không được liền muốn thân cận hắn.


“ Mạc Ly, ta…..” Miệng mấp máy, đáng giận, nàng kêu không được hai chữ “tướng công”. Vì sao chứ? Chỉ là từ ngữ bình thương thôi mà, nhưng lại cảm thấy không được tự nhiên.
“ Làm sao vậy?”


” Không có việc gì” Chuyện không nghĩ ra cũng đừng suy nghĩ nữa. “ Đi thôi, đi tìm sư huynh ngươi đi”
Hắn gật đầu, kéo nàng đi về phía lầu chính. Hai người còn chưa tới nơi, chợt nghe thấy một tiếng kêu thê thảm.
“ Chiến Thiên Hào, ngươi muốn làm gì?! Buông, buông ra…cứu mạng a, cứu mạng….”


“ Là sư tẩu!” Mạc Ly chạy nhanh đến, một quyền mở tung cửa phòng.
Trong phòng, Tào Thanh Thanh bị trói ở trên ghế, Chiến Thiên Hào trong tay bưng một chén thuốc đen ngòm, đang muốn đổ vào miệng nàng.
“ Sư huynh, ngươi làm gì?” Mạc Ly phóng qua, vung chưởng đánh tới Chiến Thiên Hào.


“ Các ngươi làm sao có thể không ch.ết?!” Chiến Thiên Hào kinh hãi, quăng cái chén đi, hai tay vũ động như gió nghênh đón.
Lạc Băng Nhi chạy nhanh lại cởi trói cho Tào Thanh Thanh, muốn kéo nàng ra khỏi phòng.


Nhưng Tào Thanh Thanh không chịu đi, liều mạng muốn chạy tới chỗ Mạc Ly “ Tiểu Ly, cẩn thận! Hắn luyện độc chưởng, trăm ngàn lần đừng cùng hắn đánh bừa!”
“ Tiện nhân!” Chiến Thiên Hào giận dữ.
Bọn họ cũng không hề biết, hoàn toàn hấp thu dược hiệu của Hợp ngọc hoàn, Mạc Ly căn bản không sợ độc.


“ Ta vẫn không bằng tên phản loạn nhà ngươi! Tiểu Ly, hắn âm mưu tạo phản, tụ tập dư nghiệt Trần Thạc Chân, đang chuẩn bị ba ngày nữa sẽ hành sự!” Tào Thanh Thanh nói ra con bài chưa lật của Chiến Thiên Hào.


Mạc Ly cuối cùng cũng hiểu vì sao Chiến Thiên Hào không thể không giết hắn. Sư huynh hiểu cách làm người của hắn, chắc chắn sẽ không mắt thấy sinh linh đồ thán mà mặc kệ, không khỏi làm hỏng chuyện của hắn, rõ ràng là tiên hạ thủ vi cường ( ra tay trước cho chắc chắn)


“ Các nông hộ ở vùng núi Thái Bạch cũng là ngươi giết?”
Chuyện đã thế này, cũng không có gì phải che giấu, Chiến Thiên Hào dữ tợn nghiêm mặt thu chiêu.


“ Là ta!” Ngày ấy, ta thấy ngươi trốn vào núi Thái Bạch, liền một đường tìm qua, vì đề phòng sự việc bại lộ, ta giết hết những người chứng kiến ven đường. Chính là ta không nghĩ tới, đã tìm cẩn thận như vậy, ngay cả chỗ ngươi từng ngã xuống ta đều kiểm tr.a vài lần, trừ bỏ dấu vết của dã thú, không hề có dấu vết của người nào. Ta nghĩ có lẽ ngươi đã bị dã thú ăn thịt rồi, làm sao có thể còn sống?”


Bởi vì hắn gặp được Lạc Băng Nhi, nàng không chỉ có khinh công trác tuyệt ( vô cùng giỏi), mà còn là một kẻ mù đường, bọn họ ở núi Thái Bạch chạy đi chạy lại nửa ngày, đến cuối cùng, ngay cả chính mình đang ở đâu cũng không rõ, Chiến Thiên Hào làm sao có thể tìm được hắn?


“ Trong sơn động kia, hia bộ xương trắng là sư phụ, sư mẫu?”


“ Hắc, ngươi chắc không thể tưởng tượng được. Ta có thể thừa kế đám tàn quân của Trần Thạc Chân, ít nhiều nhờ hai người bọn họ, bọn họ mới chân chính là phản đảng. Nhưng nếu bọn họ không ch.ết, đám quân đó làm sao có thể cam tâm tình nguyện nghe lời ta, ta không có cách nào, ta cũng là bắt buộc!”


“ Một ngày là thầy, cả đời là cha, ngươi như thế nào có thể hạ thủ ?”


“ Ta coi hắn là thầy, hắn có coi ta là đồ đệ sao? Chỗ đứng của Thiên Mã sơn trang là ta giúp hắn cùng nhau tạo nên, trước khi ngươi đến, những việc khổ sở, vất vả đều là ta làm, kết quả thì như thế nào? Hắn thầm nghĩ đem hết những gì sỠhữu đều lưu lại cho ngươi! Ngay cả Thanh Thanh…. Nàng vốn nên là của ta”


“ Nàng cũng đã gả cho ngươi, ngươi có từng đối đãi tốt với nàng?”
” Ngươi sao không hỏi tiện nhân này đã làm chuyện gì tốt? Ăn một đống dược liệu không tên , gặp người liền câu dẫn, ta Chiến Thiên Hào đường đường trang chủ Thiên Mã sơn trang như thế nào có loại thê tử này?”


Tào Thanh Thanh khóc cãi lại “Rõ ràng là ngươi đối ta kê đơn, khinh bạc ta, giờ lại trách ta!”


“ Ta chỉ cho ngươi dùng một lần thất hồn đan, sau đó ngươi chính mình ăn nghiện, năm ba lần đến trộm để ăn, ngươi đáng bị như vậy!” Chiên Thiên Hào có thể chịu được Tào Thanh Thanh yêu nhất không phải là mình, nhưng tuyệt không thể chịu đựng nàng hồng hạnh ra tường ( ngoại tình ), liền trong một yêu thương vô hạn hóa thành cừu hận.


Đối với đôi vợ chồng này, Lạc Băng Nhi chỉ lạnh đạm bình luận một câu “ Ngàn sai vạn sai đều là người khác sai” Quả nhiên là hai người không có trách nhiệm, thực kém cỏi.
Mạc Ly cũng đồng ý với lời nói của Lạc Băng Nhi


“ Trong mật thất dưới đất có vô số hài cốt, đó là do sư huynh diệt trừ những người không phục sao?”


“ Đúng vậy” Nhưng bọn chúng lại một lòng hướng về sư phụ, nói cái gì phải đợi thiếu chủ lớn lên, cùng bàn đại sự, kết quả sư phụ dạy ta võ công, chính là nhìn trúng ta một thân thần lực, vì họn họ không biết thiếu chủ ở nơi nào. Ta vì sao phải giả làm người khác? Ngai vàng hoàng đế mỗi người đều có thể ngồi, ta có một thân hảo bản lĩnh. Chính mình có thể giành quyền.. Nay những người đối nghịch với ta đề ch.ết sạch. Sư đệ, nếu ngươi chịu quy thuận ta, chúng ta vẫn là huynh đệ tốt, tương lai chiếm được thiên hạ, ta nguyện cùng ngươi cùng chung phú quý”


“ Một tướng công thành vạn cốt khô , không nói đến triều đại thay đổi, ta sẽ không trợ Trụ vi ngược”
“ Ta chỉ biết ngươi thực kém cỏi” Cho nên Chiến Thiên Hào lúc ban đầu thủy chung tính là sẽ giết hắn, mà không phải lôi kéo hắn “ Ngươi đã không chịu cho ta sở dụng, vậy đi tìm ch.ết đi!”


Hắn hét lớn một tiếng, song chưởng mạnh mẽ lao thẳng tới trước mặt Mạc Ly.
“ Tiểu Ly, đừng cùng hắn đánh, chúng ta đi mau, người của hắn cũng sắp đến rồi!” Tào Thanh Thanh kêu to.


“ Đáng ch.ết!” Chuyện tốt liên tiếp bị phá hư, Chiến Thiên Hào lửa giận ngút trời, bỏ qua Mạc LY, trực tiếp đánh tới Tào Thanh Thanh “ Ngươi thương hắn như vậy, liền ch.ết cùng hắn đi!”
ݠÁ!” Tào Thanh Thanh sợ tới mức không thể nhúc nhích.


Lạc Băng Nhi kéo tay nàng, sử dụng Mê tung bộ, hai thân hình đều hóa thành tàn ảnh, xẹt qua giữa không trung.
“ Mạc Ly, ít không thể địch nhiều, chúng ta trước tiên rời đi, cùng bàn kế sách”
“ Được” Phản loạn không phải là chuyện nhỏ, thể nào cũng phải bẩm báo quan phủ mới được.


“ Đi” Lạc Băng Nhi cả người giống như một mũi tên, lao ra khỏi Thiên Mã sơn trang.
Mạc Ly công lực được hợp ngọc hoàn đẩy lên rất cao, mới có thể theo được cước bộ của nàng.


Chiến Thiên Hào chưa bao giờ gặp qua khinh công cao minh như thế, cứ việc vận hết khí lực đuổi theo, nhưng ngay cả một cọng tóc của bọn họ cũng không đụng đến được.
“ Đáng giận!”


Đây là, đội quân vạn người hắn che dấu rốt cục cũng tới. Hắn trước tiên lấy ba trăm người ổn định trên dưới Thiên Mã sơn trang , nếu có người phản kháng, giết. Một ngàn người khác làm thân binh bảo hộ hắn, còn lại toàn bộ phái ra đuổi theo giết Mạc Ly, Lạc Băng Nhi cùng Tào Thanh Thanh.


Hắn muốn tạo phản, người thì đã đủ, nhưng lương thảo còn thiếu một chút, lúc này, tuyệt đối không thể để tin tức phản loạn truyền ra ngoài.


Hắn nghĩ rằng, mấy nghìn người tìm ba người, thực dễ như trở bàn tay. Chính là hắn nằm mơ cũng không biết đến, Lạc Băng Nhi là một kẻ mù đường, nàng ngay cả chính mình sẽ chạy đi đâu cũng không biết, những người khác bằng cách nào có thể tìm nàng?


Chạy như điên một ngày đêm, Mạc Ly cùng Lạc Băng Nhi rốt cuộc tìm được một ngôi miếu đổ nát, mới ngừng lại nghỉ ngơi.
Tào Thanh Thanh từ sớm đã ngủ, công lực của nàng kém, thân thể lại bị dược vậy làm hỏng rồi, chạy không đến nửa canh giờ liên hôn mê trong tay Lạc Băng Nhi


Nàng tiện tay đem Tào Thanh Thanh đặt xuống cạnh tường, hỏi “ HIện tại làm sao bây giờ? Chúng ta hai người không thể đánh lại một đội quân”
Mạc Ly có vẻ mềm lòng, đem mảnh chăn cũ nát đắp lên người Tào Thanh Thanh
“ Ta nghĩ sư huynh chắc chắn sẽ không quay đầu, hiện tại chỉ có thể báo quan xử lý”


“ Có quan binh tham gia, hẳn là sẽ không phải chuyện của chúng ta” Nàng mong muốn bỏ đi phiền toái, cùng hắn ngao du thiên hạ một phen, rồi trở lại Thiên Âm cung, từ nay về sau tiêu diêu tự tại, không phải lo nghĩ gì.


Nhưng hắn lại lắc đầu “ Dư đảng Trần Thạc Chân tro tàn lại cháy, quan địa phương không dám lén xử lý, nhất định phải báo triều đình, lại phái đại quân chinh phạt, thời gian ít nhất mười ngày nửa tháng, cho nên ta muốn ở lại, giúp quan binh thủ thành, phòng ngừa tai họa phản đảng tại địa phương.


Nàng nghẹn họng nhìn trân trối, thật lâu sau mới nói “ Chúng ta? Ngươi theo ta…..”
“ Băng Nhi, quốc gia hưng vong, nam nhi phải có trách nhiệm”
“ Là..” Hắn trọng tình nghĩa, nàng đã sơm biết, không thể chê, chỉ ủng hổ hắn! Chính là…..


“ Nhất định phải chờ lâu như vậy sao? Có hay không biện pháp giải quyết khác?”


“ Trong lúc cấp thiết, cũng tìm không ra một đội quân hữu dụng để ngăn cản sư huynh… chậm đã, ta nghĩ đến” Hắn hai mắt sáng ngời “ Lí Thuần Phong đạo trưởng không phải dẫn một đại đội nhân mã ở núi Thái Bạch tìm thần tiên sao! Nếu có thể mượn đội quân mã đó, khẳng định có thể nhanh chóng bình định phản loạn”


“ Ta đi phóng pháo tín hiệu báo cho Khuất đột tiểu thư các nàng!” Nàng chạy ra khỏi miếu đổ, phóng tín hiệu đi.
Lúc này, Tào Thanh Thanh đột nhiên tỉnh lại, thì thào gọi “ Tiểu Ly, Tiểu Ly….”
“ Sư tẩu” Mạc Ly đi qua, nâng nàng dậy.


Tào Thanh Thanh thân mình nghiêng đi, ngả vào lòng Mạc Ly, Mạc Ly vôi vàng tránh đi.
Tào Thanh Thanh ai oán nhìn hắn “ Tiểu Ly, ngươi thật sự không cần ta?”
” Sư tẩu, ngươi một ngày là sư tẩu của ta, vĩnh viễn đều là sư tẩu của ta”


“ Nhưng ta gả cho Chiến Thiên Hào, căn bản là bị hắn lừa, ta không phải cam tâm tình nguyện, trong lòng ta chỉ có một mình ngươi”
“ Ta đã thành thân”
“ Không quan hệ, ta có thể nhận nàng”


Lạc Băng Nhi ra ngoài phóng pháo hiệu trở vào vừa vặn nghe thấy lời nói của Tào Thanh Thanh, trong lòng một trận buồn bực. Có lầm hay không? Cho dù Mạc Ly nạp thiếp, cũng phải hỏi nàng có tiếp nhận hay không, làm sao đến lượt Tào Thanh Thanh nói câu này?
“ Ta không thể nhận ngươi” Thanh âm lãnh đạm vang lên.


“ Tiểu Ly cùng ta thanh mai trúc mã, từ nhỏ bên nhau, chúng ta vốn là trời sinh một đôi, nay ta hào phóng nhận ngươi nhập môn, ngươi hẳn là phải cảm động đến rơi nước mắt, còn muốn như thế nào nữa?” Tào Thanh Thanh rống giận.


Mạc Ly vô cùng buồn bực. Hai người cùng nhau lớn lên, hắn như thế nào không phát hiện sư tẩu là người cực đoan như thế?
“ Thực xin lỗi sư tẩu, đời này ta chỉ lấy một thê tử, đó là Băng Nhi, ta sẽ không cưới thêm ai khác”


“ Ngươi không thể không cưới ta, Tào, Chương hai nhà có hôn ước!” Tào Thanh Thanh vội la lên.
“ Cái gì?” Mạc Ly không hiểu lời nói của nàng.
Tào Thanh Thanh còn muốn nói nữa, Lạc Băng Nhi đã điểm huyệt cho nàng mê đi. Quả nhiên, Mạc Ly có thân thế bí ẩn khác, mà nữ nhân này hoàn toàn biết rõ.


Lạc Băng Nhi đối với bí mật này không có hứng thú, nhưng những người khác thì sao? Có thể hay không có người lợi dụng bí mật này để uy hϊế͙p͙ Mạc Ly? Nàng không thể mạo hiểm, mà Tào Thanh Thanh thân thể bị độc dược phá hại nghiêm trọng, không có Tà Nguyệt lão nhân tinh luyện đan dược, phỏng chừng nhiều nhất nửa thắng sẽ mất mạng, nhưng đây là nàng tự tìm.


“ Có người đến” Lạc Băng Nhi chỉ vào cửa miếu nói “ Có thể là viện quân, chúng ta muốn thảo luận chuyện đối phó phản quân, không thể để cho nàng lại ầm ỹ”
“ Ngươi nói đúng” Mạc Ly cũng hiểu được Tào Thanh Thanh đích thực không phân rõ phải trái.


Không bao lâu, có hai hán tử đi đến.
“ Không biết là vị nào phóng ra pháo hiệu khẩn cấp của Khuất đột gia?”


” Ta!” Lạc Băng Nhi nói chuyện thực trực tiếp. “ Chúng ta phát hiện dư nghiệt Trần Thạc Chân tụ tập ở trong Thiên Mã sơn trang, đang chuẩn bị khởi sự lần nữa, muốn mượn sự trợ giúp lực lượng của quý phủ, tiêu diệt loạn đảng”


Hai hán tử hai mặt nhìn nhau “ Trần Thạc Chân còn có dư nghiệt? Làm sao có thể?”


Mạc Ly ý bảo nàng đem lệnh bài làm tin lấy ra, hai hán tử ngây người Lý gia, Trình gia, Tiết gia….. Trời ạ! Lệnh bài các gia tộc cao quý của một nửa Đại Đường đều ở đây, hai người trước mắt đến tột cùng là thần thánh phương nào?


“ Tại hạ Mạc ly, đây là nội nhân Lạc Băng Nhi, chúng ta quả thật phát hiện loạn đảng, hai vị nếu không tin, có thể cùng chúng ta đi xem xét, rồi mới quyết định ra tay hay không”
“ Thiết mặt Ngự sử?!”


Ở Trường An, Mạc Ly coi như là một kỳ tích. Những người sau khi đắc tội Võ hậu, như Quốc cữu Trưởng Tôn Vô Kỵ, Tể tướng Thượng Quan Nghi….. không ai có kết cục tốt, mà Mạc Ly mặc dù bị bãi quan, ít nhất vẫn bảo vệ được tính mạng.


“ Không dám nhận, tại hạ đã sớm từ quan, nay chỉ là một dân thường”


“ Lời nói của Mạc đại nhân, tiểu nhân tự nhiên tin tưởng, lập tức đi bẩm báo đại tiểu thư, triệu tập thuộc cấp tới Thiên Mã sơn trang, tranh thủ sớm ngày một mẻ lưới tóm gọn loạn đảng!” Hai hán tử cúi chào xong liền xoay người đi ra ngoài.


Lạc Băng Nhi nghiêng đầu nhìn hắn. “Sớm biết rằng tên của người dùng tốt như vậy, chúng ta trực tiếp đi cầu viện không phải thật tốt sao, cần gì phóng pháo hiệu?”


” Ta cũng thực kinh ngạc” Hắn cho rằng chính mình ở trong triều không có nhân duyên, ảm đạm từ quan, đi lại giang hồ, nước chảy bèo trôi qua ngày, không nghĩ đến gặp chuyện khẩn cấp cần báo quan, hai chữ “Mạc Ly” so với vật làm tin đều tốt hơn.


Vì sao bọn họ lại tín nhiệm hắn như thế? Hắn hình như không có hoàn thành đại sự gì!


Lạc Băng Nhi vỗ vỗ vai hắn “ Ngươi đem thành, tín, lễ , nghĩa coi như sinh mệnh, có lẽ bình thường xử sự hơi cứng nhắc, nhưng ánh mắt mọi người sáng như tuyết, bọn họ rất rõ ràng, khi nguy cấp, ai mới là người lấy đại nghĩa làm đầu, không bao giờ lui bước, tự nhiên nguyện ý đem thân gia giao vào tay ngươi”


Nghe vậy, hắn cúi đầu trầm tư, sau một lúc lâu, đôi môi khẽ cong lên mỉm cười.


“ Cám ơn ngươi, Băng Nhi, ngươi đã giải khúc mắc nhiều năm của ta”. Hắn trọng tình trọng nghĩa, lại luôn suy sụp, nói không nổi giận là gạt người, lời của nàng làm cho hắn một lần nữa xem lại chính mình, hơn nữa tiếp nhận chính mình, loại cảm giác này thật giống tâm can nhiều năm bị giam cầm, một khi được thả lỏng, vô cùng thoải mái.


Thật nhẹ nhàng, hắn đem nàng ôm vào trong lòng.
Nàng ngây người, vì trên khuôn mặt hắn là vẻ tươi cười nho nhã, làm cho cái ôm trở nên thật ấm áp, nàng mê đắm trong biển tình nồng đậm.


Khuất đột gia, Lý gia, Trình gia, Tiết gia, Hứa gia… Tóm lại, những vị cô nương theo Lí Thuần Phong lên núi tìm thần tiên đều mang theo nhân mã lập tức đến Thiên Mã sơn trang hội hợp.
Tính toán một chút, đoàn nhân mã này có tới bảy tám trăm người.


Mọi nhìn thấy Lạc Băng Nhi, đều vây lại đấy ríu rít tán gẫu, vầ phần chỉ huy tác chiến, mọi chuyện đề giao Mạc Ly phụ trách.


Tào Thanh Thanh không đi cùng bọn họ. Lạc Băng Nhi nói, đao kiếm không có mắt, không nên mang theo người đang có thai đi theo. Mạc Ly cũng thực đồng ý với lời nói của nàng, vì thế để nàng ở lại trong ngôi miếu đổ nát, chờ mọi người đắc thắng trở về.


Nhưng mà Tào Thanh Thanh vận khí không tốt, Mạc Ly cùng Lạc Băng Nhi vừa mới rời đi, nàng liền bị người của Chiến Thiên Hào phát hiện, một đao giết ch.ết.


Nhưng có một người cũng không may như Tào Thanh Thanh, đó là Chiến Thiên Hào. Hắn nếu không truy kích Mạc Ly cùng Lạc Băng Nhi, thì sẽ không chia nhỏ đội quân, hắn không nghĩ đột nhiên sẽ có quan quân?


Lấy một ngàn người đấu với hơn bảy trăm người, lại đơn giản nói tiếp, chân chính giao đấu, đám phản quân không có kinh nghiệm chiến đấu bị đánh tan tác, quay cuồng trong biển máu, cao thấp lập tức rõ ràng.


Không cần Mạc Ly chỉ huy, đám quân tướng các nhà vừa thấy phản quân liền tự động phân loại bày trận, xung phong công kích tưởng chừng như đánh vỡ của lớn của Thiên Mã sơn trang.
Bên trong trang, pháo hiệu cầu cứu bay đầy trời.


Nhưng phản quân phân ra đi tìm người, trong lúc nhất thời làm sao có thể trở gọi trở về?
Chiến Thiên Hào chỉ có thể tự mình dẫn quân đối địch. Hắn không hổ trời sinh thần lực, một đôi lưỡi búa to khiến cho hắn uy phong lẫm liệt.


“ Ta đánh cùng ngươi!” Tiết tiểu thư thấy cái mình thích là thèm, nhấc ngân thương, nghênh đón. Nhà nàng tổ phụ Tiết Nhân Quý, một tay thương pháp gia truyền tuyệt kỹ.


“ Tiết tiểu thư không thể!” Mạc Ly thiếu chút nữa bị hù ch.ết, vị cô nương này xuất thân cao quý, vạn nhất xước một mảnh da, hắn lấy cái gì bồi thường, hắn mau xuất thủ từng bước chống lại Chiến Thiên Hào.


“ Lại là ngươi! Mạc Ly, ngươi nhất định phải đối nghịch với ta sao?” Chiến Thiên Hào nghiến răng nghiến lợi.


“ Sư huynh nếu có thể bỏ gian theo chính nghĩa, chúng ta vẫn là hảo huynh đệ” Cùng Chiến Thiên Hào là địch, Mạc Ly làm sao không đau lòng, nhưng quân tử có cái nên làm, có việc không nên làm, hắn không thể mất đi lương tri giúp Chiến Thiên Hào làm phản.


“ Không biết tốt xấu!” Chiến Thiên Hào suy nghĩ, chỉ cần kiên trì đến khi đám quân của hắn trở về, tất nhiên có thể đem mấy trm người này giết hết, nếu có thể bắt mấy vị tiểu thư này làm con tin, đại sự nhất định sẽ thành.
Không hề nói lời thừa, hắn toàn lực đánh ch.ết Mạc Ly.


Có Tiết tiểu thư làm tấm gương, các vị cô nương liền lao vào giết địch, nhưng có Lạc Băng Nhi ở đó, các nàng chỉ có thể đứng xem.


Lạc Băng Nhi không giỏi chiêu thức, nhưng nàng nội lực thâm hậu, tốc độ rất nhanh, một cái lá trong tay nàng cũng trở thành vũ khí giết người lợi hại, lá bay như mưa, sắc bén như đao, chung quanh thân nàng trong vòng nửa dặm, không có một ai có thể đến gần.


“ Ta nói Mạc phu nhân, ngươi ăn thịt, cũng chừa chút canh cho chúng ta uống chứ” Trình tiểu thư vô cùng nhàm chán nói.
“ Không được, các ngươi động thủ, Mạc Ly sẽ lo lắng”
“ Hắn hiện tại đang vội vàng, nhìn không thấy, ngươi để lại một chút thôi!”
“ Không được”
“ Vì sao?”


” Nhiều lắm chỉ mười chiêu, Chiến Thiên Hào tất bại”
“ Thật hay giả?”
” Ngươi tự nhìn sẽ biết” Lạc Băng Nhi không chút lo lắng trận chiến trước mắt này, nhưng là….
“ Ta đoán Chiến Thiên Hào chắc chắn có chuẩn bị ở sau, không biết các vị thấy thế nào?”


“ Yên tâm, ta đã phái người đi điều binh, nhiều nhất nửa này, có thể triệu tập hai ngàn binh mã, hơn nữa…. hắc hắc hắc….” Khuất Đột tiểu thư cười gian xảo “ Mà không phải là binh lính bình thường nha, tất cả đều vừa đánh xong Cao Ly, khí thế rất mạnh mẽ, đừng nói lấy một chọi người, mà một chọi trăm cũng có thể”


“ Được!” Lạc Băng Nhi gật đầu, yên tâm.
“ Ngươi thực lạnh lùng” Khuất Đột tiểu thư nói một tràng dài, mà chỉ đổi lại một chữ, cũng thật ủy khuất. “ Bất quá có cá tính, ta thích, Nếu ngươi đến Trường An, nhớ rõ tìm ta a!”


“ Còn có ta!” Nháy mắt, mười mấy cô nương nhanh nhẹn đem nàng quây kín lại.
Lạc Băng Nhi một một trận choáng váng đầu óc, có thêm một chút thời gian cho Mạc Ly cùng Chiến Thiên Hào phân thắng bại, cho nàng có cớ dời sự chú ý của mọi người.


“ Mau nhìn, Chiến Thiên Hào thua rồi!” Dứt lời, kiếm trong tay Mạc Ly đâm thẳng vào ngực Chiến Thiên Hào.
“ Không…” Chiến Thiên Hào nhắm chặt mắt lại, sợ hãi kêu to.” Đừng giết ta!”


Mạc Ly thu lại kiếm, lưỡi kiếm dán sát vào cổ Chiến Thiên Hào “ Ta sẽ không giết ngươi, tội của ngươi giao cho quan phủ phán xét”
Nghĩ đến kết cục của Trần Thạc Chân, Chiến Thiên Hào một trận run sợ. Vào quan phủ, hắn chẳng phải so với ch.ết còn thảm hại hơn sao?


“ Sư đệ, niệm tình từng là đồng môn, ngươi thả ta đi! Ta nguyện ý giải tán binh mã, quy thuận triều đình”
“ Sư huynh, sớm biết như thế này, ngươi lúc trước sao còn làm vậy?” Trường chiến tranh này nổi lên rồi, còn có thể quay đầu sao? Không kịp rồi.


“ Ngươi đem ta giao cho quan phủ, ngươi cũng sẽ bị liên lụy” Vì cầu mạng sống, Chiến Thiên Hào quỳ xuống. “ Ngươi không để ý chính mình, cũng phải để ý đệ muội, tội mưu phản là phải diệt môn, ta ch.ết, mọi người đều trốn không thoát”


“ Băng Nhi” Mạc Ly nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Băng Nhi “ Chúng là không làm chuyện gì, có chịu điều tr.a cũng không sợ, ngươi nghĩ sao?”
Nàng ngay cả xem thường cũng thấy lười, chỉ thản nhiên nói ra ba chữ “ Tần vương lệnh”. Nghĩ điều tr.a nàng, đi, làm cho Lý Thế Dân trong mộ đi ra, chính mình điều tra.


Đúng vậy, có vật kia, ai dám động đến bọn họ? Huống chi…..
“ Sư huynh, cây ngay không sợ ch.ết đứng, ta cho rằng trên đời này có công lý, sẽ không oan uổng người vô tội”


“ Ngươi thật sự một chút cũng không nể tình đồng môn?” Chiến Thiên Hào cầu xin nhưng trên mặt lại hiện lên một chút tàn khốc.
Lạc Băng Nhi chú ý tới, lướt qua các vị tiểu thư, chậm rãi đi tới cạnh Mạc Ly.


“ Sư huynh, chỉ cần ngươi thiệt tình ăn năn, ra sẽ nghĩ biện pháp cầu tình cho ngươi” Mạc Ly đưa tay nâng hắn dậy.
“ Cầu tình? Làm cho ta không cần chịu tội lăng trì sao?”
Mạc Ly cúi mắt, mặt hiện vẻ không đành lòng.
“ Mặc kệ như thế nào, ta nhất định phải ch.ết….”
“ Sư huynh….”


Một kiếm ngang cổ Chiến Thiên Hào, máu tươi phun ra như suối, nhưng chưởng lực ngàn cân của hắn cũng gần sát Mạc Ly, chỉ cần một chưởng này đánh xuống, Mạc Ly không thể không ch.ết.


Chiến Thiên Hào vì mất máu quá nhiều mà con ngươi u ám, bật ra một tia lạnh cuối cùng. Mặc dù hắn phải ch.ết, cũng muốn đem địch thủ lớn nhất ch.ết cùng.


Nhưng Chiến Thiên Hào đánh lén mau, có người động tác so với hắn còn nhanh hơn, một quyền nhanh như tia chớp, không ai biết nó xuất hiện ra sao, chỉ biết là trong chớp mắt, Chiên Thiên Hào thân hình như to lớn bay ra ngoài, phá vỡ hai bức tường mới dừng lại.


Mạc Ly nghẹn họng nhìn trân trối, sau một lúc lâu, khóe mắt mới liếc qua vẻ mặt lạnh băng của Lạc Băng Nhi. Hắn nghĩ đến lời nói của Tà Nguyệt lão nhân…. ngươi tướng mạo này a, vừa thấy đã biết chính là làm việc vất vả đoản mệnh nha, may mắn gặp được đồ đệ ta, vô tâm không để ý, chuyện ngươi làm không được nó có thể giúp ngươi, ngươi giết không được người, nó có thể thay ngươi xuống tau, có nó bên cạnh, ngươi thật có phúc.


“ Băng Nhi” hắn giữ chặt tay nàng.
“ Uhm?” Vẻ lạnh băng lập tức tan biến, khôi phục vẻ mặt trong suốt.
“ Cám ơn ngươi, ngươi lại cứu ta một lần” Hắn nói không nên lời trong lòng ôn như là gì, như nước nhỏ giọt chân thành, không ngừng chảy về phía nàng.


“ Hẳn là” Vợ chồng còn phân biệt sao? Muốn giết hắn, chính là mưu tính bất lợi với nàng, tự nhiên phải xuống tay trước. Nàng bảo hộ hắn, chính là bảo hộ bản thân mình.


Khi ở trên núi Thái Bạch, thời khắc giữ chặt lấy tay hắn, bọn họ đã là một thể, sống cùng sống, ch.ết cùng ch.ết, cả đời như thế, vĩnh viễn không chia lìa.
Kết thúc


Lạc Băng Nhi mặc áo phấn hồng, áo khoác màu sam bạc, viền màu thiên thanh, váy dài cùng màu thêu nhiều đóa hoa nhỏ, không chỉ có thanh tú, càng hiện rõ vẻ thanh lệ.
Mái tóc của nàng cài một cái trâm hoa mẫu đơn đỏ thắm, người đẹp như hoa, so với hoa còn hơn vài phần.


Lúc nàng đi ra, Mạc Ly hoàn toàn ngây người.
Đây là Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm hay sao? Mà nàng chậm rãi đi về phía hắn.
“ Mạc Ly, ngươi nói bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương vì sao triệu kiến chúng ta?”


Sau khi dư đảng Trần Thạc Chân bị tiêu diệt, bọn họ đều chuẩn bị sẽ chịu liên lụy, cũng xuất ra “ Tần vương lệnh”, tùy thời có thể vào cung, cùng hoàng đế tranh cãi trắng đen.


Nhưng không có người nào nhắc tới bọn họ, thậm chí mật thất dưới đất ở Thiên Mã sơn trang sau khi bị phát hiện, cũng không có người nào tìm đến bọn họ. Ngược lại, Hoàng thượng cùng Võ hậu còn tặng đại lễ, muốn Mạc Ly phục hồi nguyên chức, triệu bọn họ vào cung yết kiến.


Liền ngay cả y phục của Lạc Băng Nhi cũng là Võ hậu đưa, làm cho nàng cảm thấy Võ hậu không giống trong lời đồn của mọi người. Có lẽ Võ hậu là một nữ nhân có dã tâm, nhưng là một người có thể làm đại sự, có thể làm vua một nước.


Mạc Ly tiêu sái cười “ Võ hậu muốn mượn sức ta”. Hoàng thượng cơ thể suy yếu, cơ bản đã không quản chính sự, thái tử uy nghiêm không đủ, nay đảm đương chân chính trong triều chính là Võ hậu, nàng đương nhiên muốn mượn sức những người có tài thật sự, mà thanh danh, năng lực như Mạc Ly trợ giúp mình.


“ Ngươi sẽ giúp nàng sao?”
“ Ngươi cảm thấy nên thế nào?”
“ Ta ủng hộ quyết định của ngươi” Nàng vĩnh viễn đều là chỗ dựa vững chắc của hắn.


Hắn vươn tay, đem nàng kéo vào trong lòng, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, cho tới bây giờ, hương vị tươi mát như nước suối vẫn không hề bị mùi son làm nhạt đi, chỉ tăng thêm hương vị.


“ Ta gần đây luôn luôn nghĩ, ta nên làm quan trong triều ? hay là quan trong thiên hạ?” Loại ý nghĩ này, có đại nghịch bất đạo hay không? Nhưng lưu lạc giang hồ ba năm, hắn thật sự nhìn thấy rất nhiều chuyện bất bình, nếu có thể làm một vị quan tốt, những chuyện như vậy sẽ không còn?


Nàng ôm thắt lưng hắn, cả người dán vào hắn. Nếu bờ vai hắn từ nhỏ đã muốn gánh vác việc trong thiên hạ, như vậy lòng của nàng nhỏ hơn rất nhiều, chỉ cầu cùng hắn làm bạn, sớm tối bên nhau.
“ Mặc kệ là ý nghĩ gì, chỉ cần ngươi không thẹn với lương tâm, khoái hoạt là tốt rồi”


“Băng Nhi…” Ngắm nàng, nhìn vào đôi mắt trong veo thuần khiết của nàng, trong lòng hắn có quyết đinh… mặc kệ là ngươi hay danh lợi, chỉ cần hắn hết sức bảo nơi này “ Ta lại nhập quan trường”
“ Tốt!”
“ Nhưng con đường này khả năng sẽ không bằng phẳng”


“ Không quan hệ, có chướng ngại gì, ta đều thay ngươi diệt trừ”
“ Lời này hẳn là ta nói mới đúng. Ta sẽ bảo hộ ngươi, tuyệt đối không để ai khi dễ ngươi”
“ Không sao cả, dù sao hai chúng ta là cùng nhau, ai bảo hộ ai, giống nhau”
“ Cùng nhau sao?”


Nàng nhìn mười ngón tay hai người đan chặt vào nhau “ Vẫn đều cùng một chỗ a!”
Nhẹ nhàng mà ôm nhau, cứ như thế, hắn thật cảm động.
“ Đúng vậy, chúng ta cùng nhau”. Phú quý, nghèo túng, khoái hoạt, bi thương…. Bất cứ lúc nào, chỗ nào, bọn họ đều đã cùng một chỗ.


Giờ khắc này, thiết mặt Ngự sử biến mất ba năm xuất hiện trong triều, vẫn như cũ chỉ để ý công lý, không quan tâm việc khác, lại không có ai dám đối với hắn gây chuyện bất lợi, bởi vì bên người hắn có tuyệt thế thần binh, hoàn toàn chỉ quan tâm hắn, thiên quân vạn mã cũng phải kiêng kị.


Lạc Băng Nhi theo Mạc Ly một đường làm Ngự sử rồi đến Thượng Thư, hơn ba mươi năm sau tới cáo lão, Võ hậu– lúc đó, đã xưng Võ hoàng—rơi nước mắt khóc ” Đi đường bảo trọng”
Sau đó, sau đó


Trong núi Thái Bạch có người kêu to “ Xú tiểu tử, ngươi không phải nói muốn dẫn Băng Nhi trở về xem ta sao? Rốt cuộc khi nào mới về đến?”






Truyện liên quan