Chương 8

Giản Vân Phong gọi một cú điện thoại liền mang theo hai phụ tử Giản Minh Thần đi trường quý tộc Tỉnh Đức báo danh.


Trường quý tộc Tỉnh Đức không chỉ nổi tiếng ở Z quốc mà còn ở toàn cầu, có các khối từ mẫu giáo đến đại học, nghiên cứu khoa học cũng có ở trong trường. Diện tích mấy ngàn vạn mét vuông, vượt qua diện tích của 5, 6 trường đại học bình thường. Tất cả thoạt nhìn độc lập nhưng lại liên kết với nhau. Thậm chí trong trường còn có xe bus, có thể thấy đây là một trường khổng lồ. Cho nên chất lượng của giáo viên thì không cần phải bàn cãi nhiều.


Giản Vân Phong có vẻ quen thuộc với văn phòng của trường, riêng tòa nhà xử lý công vụ cũng đến 30 tầng khiến cho Giản Minh Thần còn tưởng đây là tòa nhà của tập đoàn nào đó. Lầu một là sảnh tiếp đón, lắp đặt thiết bị đơn giản hào phóng, rất có khí tức văn hóa.


“Xin chào, ta có hẹn với Cốc hiệu trưởng.” Giản Vân Phong đứng ở trước quầy lễ tân, vị tiểu thư lễ tân trả lời thuyết phục: “Chào ngài, Cốc hiệu trưởng đã có thông báo, ngài có thể trực tiếp lên thang máy chuyên dụng.” Nói xong vị lễ tân tiểu thư liền dẫn đường đến bên thang máy: “Mời.”


Phòng làm việc của hiệu trưởng ở tầng 36, Giản Vân Phong không gõ cửa mà trực tiếp tiến vào. Giản Minh Thần có chút buồn bực, tại sao cha anh có thể quen được bằng hữu như thế. Trong văn phòng bài trí rất ít, hai mặt tường đều đặt một loạt cây trúc, làm cho cả văn phòng có vẻ thoải mái. Lúc Giản Minh Thần thấy rõ người ngồi bên trong, có chút kinh ngạc.


Trong nhận thức của Giản Minh Thần, hiệu trưởng là một lão gia gia tóc hoa râm. Nhưng nam nhân trước mặt này thoạt nhìn mới có tầm 30 tuổi, có khuôn mặt xinh đẹp đủ khiến cho nữ nhân ghen ghét. Chỉ là có chút kì quái, vì cái gì giữa ban ngày lại đeo mắt kính màu trà.


available on google playdownload on app store


“Bắc Bắc, có phải là con mắt sưng lên không, cho ta xem xem.” Nói xong Giản Vân Phong liền muốn lấy xuống kính mắt của Cốc Tiểu Bắc. “Buông tay, con của ngươi còn ở nơi này, không cần phải hủy hình tượng của ta được không.” Cốc Tiểu Bắc thanh âm rất thanh thúy, cũng vô pháp chông đối trước nam nhân đã hơn 30 này.


“Không có việc gì, sau này sẽ là người một nhà, còn bận tâm cái này làm gì, cho ta xem xem.”
Bị lấy kính mắt, Cốc Tiểu Bắc có chút ngượng ngùng, hiện tại hai con mắt y sưng tím, trông rất là khó coi.


“Mỹ nhân, ôm một cái.” Lạc Lạc thấy Cốc Tiểu Bắc, liền bắt đầu từ trong ngực cha mở hai cánh tay mũm mĩm nói.


“Oa, đứa bé này thật đáng yêu, Phong đây là tôn tử ngươi. Hừ, Giản gia các ngươi thật đúng là, đều kết hôn sớm như vậy.” Vừa nói Cốc Tiểu Bắc liền vòng qua Giản Vân Phong tới ôm Lạc Lạc. Giản Minh Thần ý vị thâm trường nhìn Giản Vân Phong, xem ra cha anh đêm qua hẳn là tìm Cốc Tiểu Bắc đi, còn khiến người ta khóc sưng cả mắt.


“Cái kia, ta hẳn là gọi Cốc thúc thúc đi, còn không thì gọi Cốc đại ca cũng tốt.”
“Xú tiểu tử, đương nhiên là gọi Cốc thúc thúc, ngươi không phải nói có chuyện gì sao? Đi nhanh đi, một hồi ta sẽ cùng Bắc Bắc mang Lạc Lạc đi nhà trẻ.”


Lại hàn huyên vài câu, Giản Minh Thần liền rời đi, hiện tại anh ở đây cũng chỉ là bóng đèn. Hơn nữa hôm nay còn có rất nhiều chuyện muốn làm a, anh sẽ không làm chướng mắt ai đó.


Chợ hoa cỏ, là điểm đến đầu tiên của Giản Minh Thần, trang viên nhà anh gọi là Trang Viên Hoa Hồng, đương nhiên trong sân phải trồng hoa hồng. Anh bắt đầu đi tuyển những cây hoa hồng loại tốt nhất, vàng, tím, hồng … mua một đống cây non. Thậm chí còn mua một ít hoa sen, cái bể phun nước trong sân kia nếu có thêm hoa sen khẳng định sẽ rất xinh đẹp.


Chuẩn bị đi, Giản Minh Thần chứng kiến cửa ra vào chợ có rất nhiều hoa sơn chi, cũng thuận tay mua mấy cây, anh nhớ lúc nhỏ sân nhà Tư Đồ cũng có loại hoa này, mỗi lần đến mùa hè liền tỏa ra mùi hương nồng đậm, phi thường dễ ngửi.


Xong xuôi, Giản Minh Thần liền trực tiếp về nhà, chính mình mua nhiều như vậy thật mệt mỏi a, bây giờ không phải có Taobao sao? Chỗ đó cái gì mà mua không được, hơn nữa người ta còn giao hàng đến tận nơi, bây giờ trực tiếp ôm một đống hoa non, thoạt nhìn hảo ngu ngốc.


Về đến nhà, Giản Minh Thần lập tức lên mạng mua sắm các loại rau dưa cùng hoa, cỏ, cây non, không đến nửa giờ liền xong, hơn nữa trên giống hoa hồng trên mạng so với chợ hoa cỏ còn nhiều hơn. Thậm chí ở trên mạng anh còn đặt hàng 50 con gà, 50 con vịt, vô số các loại cá nhỏ, cua nhỏ.


Này nọ mua xong, Giản Minh Thần nhìn con số trong tài khoản rất nhanh giảm xuống, nổi giận, anh muốn kiếm tiền, muốn kiếm tiền.
Trong lúc Giản Minh Thần bận bịu với các loại cây, các loại hoa trong Mộng Tưởng không gian, bên ngoài cách đó vạn dặm, Kiều Tử Phỉ cũng đang không hay.


Tầng 28 của tập đoàn Thiên Viêm, Kiều Tử Phỉ ngồi trước bàn làm việc, nhìn tư liệu trong tay. Bên trái là ảnh chụp của Giản Minh Thần, phía bên trên cũng có rất nhiều hình ảnh. Kiều Tử Phỉ xem tư liệu, khóe miệng hơi nhếch lên, xem ra cuộc sống của tiểu gia hỏa cũng không tốt. Biến cố của Giản gia anh cũng có nghe nói, Giản Vân Phong căn bản không phải người trong nhà, lão đại cùng lão tam Giản gia tranh đấu không thể dàn xếp. Tập đoàn Thiên Viêm trước kia cùng Giản Việt bàn bạc xong xuôi mấy hạng mục giờ cũng bị Giản Vân Tường gác lại, điều đấy làm cho bọn họ tổn thất không ít tiền, cho nên cậu đối với Giản gia chính là khắc sâu ấn tượng.


“Kiều Tử Phỉ, không cần phải cười cái kiểu khủng bố kia có được không, cũng không biết ai lại xui xẻo như vậy.” Nghiêng chân tựa ở trên ghế salon, Tiêu Nham nhìn người đối diện đang cúi đầu cười ngây ngô. “Kiều lão gia tử kêu ngươi mau chóng trở lại Italy một chuyến, nghe nói trong bang hội có gian tế, khiến cho tập đoàn Vân Thị chiếm được nhiều đơn hàng lớn hơn chúng ta, ngươi cứ đứng ở LA, ở cái địa phương nhơ này làm gì? Lão gia tử rất muốn nhanh tới bắt người.”


“Tiêu Nham ngươi không cần chỉ nói ta, ngươi rời khỏi Thiên Viêm co đầu rút cổ tại một cái quán rượu nhỏ cảm giác rất quang vinh sao? Không phải là một người nam nhân sao? Có cần phải như vậy không?”


“Kháo, lão tử cam tâm tình nguyện, tình yêu là thứ làm cho người vừa yêu lại vừa hận, tiểu tử ngươi không có hưởng qua tư vị ái tình thì không có quyền lên tiếng, lão đầu tử đi máy bay suốt một tiếng đồng hồ đến đây, ngươi liền ngoan ngoãn trở về đi, ngươi cũng đừng nghĩ chạy, ngươi đánh không lại ta.” Tiêu Viêm lắc lắc một đầu tóc ngắn màu vàng, sửa sang lại quần áo màu đen, như đang dạo chơi, đi đến bàn của Kiều Tử Phỉ, không chút khách khí cầm lấy điện thoại gọi một cú, “Leo, một hồi tổng tài ngươi sẽ bay qua Italy, ngươi tới đây một chút.”


“Tiêu Nham, đây hình như là công ty của ta a.”


“Cắt, ngươi nghĩ rằng ta cam tâm tình nguyện quản ngươi sao, ngươi lần này đi Italy không phải mười ngày nửa tháng là xong.” Tiêu Nham nói xong cấp tốc lui về phía sau né tránh một quyền của Kiều Tử Phỉ, “Tiêu Nham, có phải ngươi biết rõ chút gì đó hay không, lão gia tử bảo ta trở về rốt cuộc còn có chuyện gì.”


“Ha ha thiên cơ bất khả lộ, ngươi trở về sẽ biết.”
“Tốt lắm, ta làm xong việc sẽ đi Z quốc tìm ngươi.”
“Cắt, không phải xem ta a.”


Kiều lão gia tử đột nhiên gọi Kiều Tử Phỉ trở về, trực tiếp làm rối loạn kế hoạch của anh, ngón tay thon dài cầm bật lửa gõ lên xuống mặt bàn, tiểu gia hỏa, trước mắt bỏ mặc ngươi vài ngày, chờ ta trở lại hảo hảo thu thập ngươi.


Giản Minh Thần ở trong Mộng Tưởng đảo chăm chỉ tu kiến hoa hồng, đột nhiên đánh cái hắt xì, nhu nhu cái mũi: “Ai đang nhớ ta vậy?”


Hoa trong Mộng Tưởng đảo mọc rất tốt, buổi chiều trồng, buổi tối đã xuất hiện nụ hoa. Giản Minh Thần hái được vài thứ mang đi phòng bếp nấu cơm, hiện tại Lạc Lạc đi theo bọn họ cùng nhau ăn cơm, nhưng anh cũng muốn tỉ mỉ phối hợp cho tốt, Lạc Lạc cần phát triển thêm chiều cao nữa.


Trong phòng khách, Cốc Tiểu Bắc đang cùng Lạc Lạc đùa vui vẻ, Giản Vân Phong cầm báo tựa ở trên ghế salon xem, thỉnh thoảng còn ngó ngó hai người đang chơi đùa, vẻ mặt hạnh phúc. Ai, Giản Minh Thần nhẹ nhàng thở dài, liền cực khổ bức chính mình giống như lão mẹ ở phòng bếp bận rộn.


Hiện tại Lạc Lạc cũng đã đi nhà trẻ, còn mình cũng phải tìm một chỗ công tác. Giờ đi học còn sớm, không bằng tìm công tác lợi nhuận kiếm chút phí sinh hoạt, hai ngày trước anh đã tiêu phân nửa số tiền trong thẻ.


Giản Minh Thần ngồi ở trước bàn ăn một bên ăn cơm, một bên xem phụ thân cùng Cốc Tiểu Bắc nói chuyện phiếm, nói chút ít chuyện lý thú của bọn họ trước kia. “Cha, ngày mai ta muốn ra ngoài tìm việc, ta cũng không còn nhỏ, hẳn là nên đi ra ngoài rèn luyện.” Ba Giản vẫn không trả lời, ngược Cốc Tiểu Bắc lại mở miệng hỏi: “Tiểu Thần, ngươi không phải muốn lên học ở đại học Tỉnh Đức sao? Cũng cần ôn thi, cho nên ngươi hãy thừa dịp hiện tại nhàn rỗi mà hảo hảo ôn tập đi. Đi ra ngoài làm công có thể đợi sau này vừa học vừa làm, nếu như thiếu tiền Cốc thúc thúc trong này còn có chút.”


“Cốc thúc thúc, không có chuyện gì, thành tích trước kia của ta coi như hảo, hiện tại bao nhiêu học sinh nghỉ hè đều đi làm thêm, ta cũng không phải nữ hài nhu nhược.” Ba Giản cũng để đũa xuống vỗ nhẹ tay Cốc Tiểu Bắc: “Cứ để cho Tiểu Thần đi ra ngoài làm thêm a, nhưng là ta nói trước, không cho phép qua đêm ở ngoài, 10 giờ phải về nhà.”


“Hảo, hắc hắc hai so với một, Cốc thúc thúc phản đối không có hiệu quả. Ta ngày mai sẽ đi tìm việc làm.”
Cốc Tiểu Bắc đến ở, làm cho cái nhà này càng trở nên ấm áp.


Sau khi xin phép thành công, Giản Minh Thần quyết định tìm một công việc làm vào buổi chiều hoặc tối, buổi sáng còn có nhiều việc, hơn nữa sau này anh cũng cần đi học, công việc vào chiều và tối vẫn thích hợp hơn. Quán bar, KTV, quán cà phê … rất nhiều mục tiêu để lựa chọn.


Sáng sớm Giản Vân Phong phải đến tòa soạn làm viẹc, đây là công việc mà Cốc Tiểu Bắc hỗ trợ giới thiệu, tuy không lớn, nhưng cũng xem như là tạp chí có tiếng. Phụ thân đưa nhi tử đi cùng, Giản Minh Thần tranh thủ thời gian chỉnh lý sân nhỏ, anh có thể đem hoa trong Mộng Tưởng đảo rời đi, hoa gốc hoàn toàn là sạch sẽ, không mang theo một tia bùn đất. Xem ra đất trong Mộng Tưởng đảo thì lấy đi không được.


Đào hố thoạt nhìn rất dễ dàng, nhưng khi bạn phải không ngừng đào mười mấy cái, nghĩ thôi cũng đã thấy khó khăn. Vì sao ta không thể cùng hoa viên nhà mình, như khống chế Mộng Tưởng đảo chứ. Giản Minh Thần đào suốt một buổi sáng, thiếu chút nữa mệt ch.ết. Các vật phẩm anh đặt mua rất nhanh được chuyển đến, sau khi chỉnh lý những thứ này, khí lực còn sót lại cũng bị anh dùng hết.


Bò tiến ôn tuyền trong Mộng Tưởng đảo, Giản Minh Thần thư thư phục phục ngâm mình nửa giờ, hồi phục thể lực. Đây chính là điều anh mới phát hiện gần đây, chỉ cần anh mệt mỏi không có khí lực, đến ngâm mình trong ôn tuyền thì có thể xuất hiện hiệu quả ngoài ý muốn. Thân thể của anh chính là càng ngày càng cường tráng.


Ngâm mình xong xuôi, Giản Minh Thần thoải mái duỗi lưng một cái, anh hiện tại cũng gần giống như siêu nhân rồi, mỗi ngày đều phải làm nhiều chuyện như vậy. Buổi chiều tiếp tục đào hố trồng các loại hoa, trồng cây, anh muốn trong sân có cả rừng trúc. Bất quá Giản Minh Thần tinh thần vô cùng phấn chấn đến trong sân xem xét, như thế nào mới qua một buổi trưa hoa anh trồng lại rũ hết xuống. Lúc trong Mộng Tưởng đảo vẫn rất có tinh thần mà.


Giản Minh Thần dạo qua mấy đóa hoa một vòng, giội chút nước suối, hẳn là do đột ngột thay đổi môi trường nên không kịp thích ứng. Đem nước suối pha loãng tỉ lệ 1:100 đổ xuống những cây hoa và cây cảnh bị bệnh, hy vọng chúng sớm lên tinh thần.


Sân nhỏ được chỉnh sửa không sai biệt lắm, Giản Minh Thần trở qua trở lại Mộng Tưởng đảo không ngừng, giữa trưa, những cây trúc anh cũng đã hảo hảo trồng xuống, đây chính là một đại công trình, qua loa không được.


Mộng Tưởng đảo không hấp thu thực vật ch.ết, cũng không hấp thu động vật, nó chỉ hấp thu thực vật còn sống.






Truyện liên quan