Chương 33: Tàn khốc
Edit: MynMyn
Cửa tủ bảo hiểm chậm rãi bị kéo ra, Giản Minh Thần rõ ràng nghe được tiếng tim đập “thình thịch” của bản thân. Cậu hiện tại rất khẩn trương. Trong phòng chỉ có một mình mình. Kiều Tử Phỉ đã mang theo người của hắn rời khỏi.
Làm một cái hít sâu, mãnh lực kéo ra cửa tủ nặng nề, đập vào mi mắt chính là số lượng lớn châu báu cùng đồ trang sức cùng vàng thỏi. Giản Minh Thần có chút xấu hổ, Tư Đồ Lương lại để nhiều thứ này trong tủ bảo hiểm, chẳng lẽ còn không có việc gì mỗi ngày lấy ra ngắm sao?
Vừa rồi có chút khẩn trương, tâm tình nhờ thế ngược lại thả lỏng không ít. Không quan tâm mấy thứ châu báu này, Giản Minh Thần bắt đầu ở tầng trên của tủ bảo hiểm tìm kiếm các loại văn kiện.
Phần lớn văn kiện đều là một ít tư liệu về thế lực của Tư Đồ gia tộc, những thứ này tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài. Tìm kiếm một chút, tại trong góc của tủ bảo hiểm, Giản Minh Thần tìm tới thứ cậu muốn.
Một chồng ảnh chụp cùng một hộp băng ghi hình.
Lật xem từng tấm hình một cách cẩn thận, Giản Minh Thần cảm giác nhiệt độ trong phòng dần dần giảm xuống, toàn thân lạnh muốn ch.ết. Cánh tay cầm ảnh chụp có chút tê dại đau nhức, cơ hồ bắt không nắm nổi những tấm hình mỏng manh.
Ảnh chụp tuy vô cùng mơ hồ, hẳn là sao ra từ băng ghi hình. Bối cảnh là trong phòng của một khách sạn, Lăng Dạ uống say được Tư Đồ Linh Lung vịn đi tới, thoạt nhìn Lăng Dạ có vẻ vô cùng say, Tư Đồ Linh Lung sau khi đặt Lăng Dạ xuống, liền ở bên cạnh hắn nằm ngủ. Không biết qua bao lâu, Lăng Dạ lại đứng dậy, hình như là đi mở cửa, sau đó Tư Đồ Nhân đi đến.
Hai người nói gì đó, sau Lăng Dạ liền rời đi. Tư Đồ Nhân bò lên trên giường cùng Tư Đồ Linh Lung, dây dưa cả đêm. Tại thời điểm sáng sớm mới rời đi. Sau đó Lăng Dạ mới tới đánh thức Tư Đồ Linh Lung rời giường.
Xem hết ảnh chụp, Giản Minh Thần ngã ngồi trên mặt đất. Bằng chứng rành rành như thế, không thể nào sai, nhưng cậu thật không biết làm thế nào để tiếp thu chuyện này. Một bên là người cậu từng yêu, lại đem tỷ tỷ của mình cho người khác, mà người đó cũng chính là thân đệ đệ của cậu. Tư Đồ Nhân cùng Tư Đồ Linh Lung cùng một chỗ là cái gì, chính là loạn luân. Thế mà Lăng Dạ không những không ngăn cản mà còn giúp đỡ.
Ngón tay run rẩy đem băng ghi hình để vào máy chiếu trong phòng, hình ảnh rõ ràng hiện lên trước mắt Giản Minh Thần.
“Lăng Dạ ngươi thật sự đem Linh Lung tặng cho ta.”
“Sao lại không thể, người ta yêu chỉ có Ninh Ninh, còn Tư Đồ Linh Lung bất quá là con cờ để hủy diệt Tư Đồ gia tộc mà thôi. Đêm nay ngươi là cứ hảo hảo hưởng thụ đi.”
“Tâm ngươi sao có thể ngoan độc đến thế, mấy người chúng ta chính là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Linh Lung yêu ngươi nhiều thế nào, ta đều là nhìn ở trong mắt, ngươi không cảm giác như vậy thực có lỗi với nàng sao?”
“Người làm cho Ninh Ninh thương tâm, không có đáng để ta đồng tình.”
“Nếu như ngươi chịu lợi dụng Tư Đồ Ninh, có lẽ kế hoạch của chúng ta sẽ tiến hành được nhanh hơn.”
“Ngươi tốt nhất không nên có suy nghĩ đấy, ta vì cái gì đem Ninh Ninh nhốt trong biệt thự, ngươi hẳn là minh bạch, ta không muốn để cho hắn phải đứng giữa trong cuộc đấu của chúng ta cùng Tư Đồ gia.”
Giản Minh Thần không biết là nên cao hứng hay là cần phải khóc. Cậu vẫn cho rằng Lăng Dạ lợi dụng mình, nhưng giờ cậu tin tưởng Lăng Dạ là nói thật.
Còn Tư Đồ Linh Lung một mực yêu Lăng Dạ nhưng như thế lại chính là bi kịch. Giản Minh Thần nhớ tới Tư Đồ Linh Lung vì Lăng Dạ mà đến thân đệ đệ như cậu cũng không cần, cũng đem tôn nghiêm từ bỏ, toàn tâm toàn ý theo Lăng Dạ. Vốn cho rằng có hài tử là cả hai có thể vĩnh viễn cùng một chỗ, nhưng hài tử cũng là do Lăng Dạ tính kế. Đây hết thảy thật đúng là buồn cười.
Nếu như trong hôn lễ cậu không đi náo động, phỏng chừng bọn họ cũng không có kết quả tốt, một hôn lễ đầy âm mưu toan tính thì làm sao có thể hạnh phúc.
Chỉ là cậu có chút thắc mắc, vì cái gì Tư Đồ Nhân muốn giết mình. Trong đống âm mưu này cậu dường như cũng đâu có tác dụng. Lúc đó cậu cũng đã bị đuổi khỏi nhà Tư Đồ, bị Lăng Dạ bao nuôi, cũng không thể làm ra chuyện gì.
Trên mặt đất ngồi thật lâu, Giản Minh Thần mới chậm rãi đứng dậy, toàn thân vô lực tựa ở quỹ bảo hiểm bên cạnh. Đem ảnh chụp cùng băng ghi hình trang hảo, thân thủ muốn đóng cửa quỹ bảo hiểm, vô ý nhếch lên, ảnh chụp khi còn bé của Lăng Dạ hấp dẫn tầm mắt của Giản Minh Thần.
Ma xui quỷ khiến xuất ra một túi tư liệu dày đặc, bên trong là một chồng tư liệu kỹ càng về Lăng Dạ cùng Tư Đồ Nhân.
Nếu như nói vừa rồi Giản Minh Thần nhìn chút ít ảnh chụp đã khổ sở đau lòng, như vậy hiện tại khi chứng kiến những tài liệu này, Giản Minh Thần lại ch.ết tâm lần nữa. “Aaaa……” Trong nội tâm đau đớn bị đè nén không chỗ phát tiết, Giản Minh Thần phát ra một tiếng gào lớn.
Kiều Tử Phỉ từ trên màn hình chứng kiến Giản Minh Thần cử động dị thường, không để ý vừa rồi đáp ứng Giản Minh Thần hứa hẹn sẽ không đi vào, mãnh lực phá mở gian phòng. Giản Minh Thần đã té xỉu ở bên cạnh tủ bảo hiểm.
“Nhanh đi tìm bác sĩ, nhanh.” Người trong ngực tuy đã hôn mê, chính là thân thể còn không ngừng run rẩy, trên trán toát ra lượng lớn mồ hôi lạnh. Kiều Tử Phỉ không biết là sự tình gì kích thích Giản Minh Thần, làm cho cậu đột nhiên biến thành cái dạng này.
Tiện tay đem cửa tủ bảo hiểm đóng lại, đem Giản Minh Thần tính cả túi văn kiện trong tay cậu cùng một chỗ ôm lấy đến, vội vàng hướng trên lầu chạy. Khá tốt đi theo anh có hai gã bác sĩ đang ở ngay tại trên lầu, có thể lập tức giúp Giản Minh Thần khám và chữa bệnh, hy vọng Giản Minh Thần không có việc gì.
Giản Minh Thần lần nữa khi tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, Vân Dịch Chi cùng Kiều Tử Phỉ đều canh giữ ở bên giường, hai người hai mắt xích hồng tràn ngập tơ máu, vẻ mặt mỏi mệt.
“Ta làm sao vậy, đầu đau quá.” Giản Minh Thần giãy dụa muốn ngồi dậy, chính là đau đầu muốn ch.ết, còn không có đứng dậy lại yên dưới đi.
“Nhanh nằm, ngươi sinh bệnh, hiện tại phát sốt nhẹ.”
“Ách.” Giản Minh Thần bắt tay khoát lên trên trán, hơi có chút nhiệt. Cậu nhớ tới ngày hôm qua chính mình chứng kiến tư liệu của Lăng Dạ cùng Tư Đồ Nhân sau giống như hôn mê bất tỉnh.
“Kiều ca, Dịch Chi có thể để cho ta ở một mình được không.”
“Minh Thần để cho ta ở cùng ngươi a, ngươi bệnh như vậy bên người không có ai sẽ rất bất tiện.” Vân Dịch Chi nắm tay Giản Minh Thần, không nghĩ rời đi hắn nửa bước.
“Dịch Chi, ta không sao, cám ơn ngươi quan tâm, ngươi trước đi ra ngoài đi, để cho ta một mình có được không.”
Vân Dịch Chi đang còn muốn cùng Giản Minh Thần nói tiếp, lại bị Kiều Tử Phỉ cứng rắn kéo ra ngoài.
“Minh Thần, nghỉ ngơi thật tốt, không nên suy nghĩ bậy bạ, có chuyện gì không phải còn có Kiều ca sao.” Kiều Tử Phỉ đóng cửa an ủi Giản Minh Thần, anh biết rõ hiện tại mấy thứ bệnh này đều là dư thừa, để cho cậu tự suy nghĩ vẫn là tốt hơn.
“Kiều ca, anh yên tâm, em không có yếu ớt đến thế đâu.” Tiếp tục cậy mạnh, kết quả là khi Kiều Tử Phỉ ra khỏi cửa, Giản Minh Thần liền ô ô khóc lên. Giống như con thú bị thương đang rên rỉ, nước mắt nhanh chảy xuống, tâm cậu bây giờ thật sự trống rỗng, cái gì cũng không có.
8 tuổi Tư Đồ Ninh nhìn thấy Lăng Dạ thời điểm là vào một đêm khuya trời mưa to, tại một góc âm u ở LA, Lăng Dạ 12 tuổi chui rúc vào trong bóng tối bên cạnh một cái thùng rác, mưa to làm ướt y phục của hắn, nhìn không ra bộ dáng. Hắn đã bị đuổi giết suốt 23 ngày, một mực liều mạng trốn khiến hắn tiêu hao tất cả thể lực.
Còn Tư Đồ Ninh vì cãi nhau với mẹ mà chạy đi, cậu thấy nam hài đang trốn bên thùng rác mà có chút sợ hãi, mưa tầm tã làm mơ hồ tầm mắt, nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Lăng Dạ.
“Ngươi cam tâm tình nguyện đi theo ta sao?”
Chỉ một câu nói kia hai người có đến 17 năm ràng buộc. Lăng Dạ ở trong nhà của mẹ Tư Đồ Ninh ba năm, mới bị dưỡng phụ đưa đi. Tư Đồ Ninh dùng cuộc sống ba năm an nhàn đổi lấy hữu tình của Lăng Dạ. Mà Lăng Dạ chỉ dùng một ánh mắt đổi lấy tình yêu vô tận của Tư Đồ Ninh.
Tư Đồ Ninh theo 8 tuổi bắt đầu cùng Lăng Dạ cùng một chỗ sinh sống ba năm, chia lìa 8 năm, Tư Đồ Ninh 19 tuổi thời điểm bị Tư Đồ gia tộc đuổi đi, bắt đầu cùng Lăng Dạ ở chung. Hai người cùng một chỗ ở chung 6 năm dùng cái ch.ết của Tư Đồ Ninh mà đi đến chung kết.
Nếu như Giản Minh Thần không nhìn tới cái túi chứa văn kiện về Lăng Dạ kia, có lẽ cậu lần này sau khi giúp xong Lăng Dạ sẽ tiếp tục cuộc sống mới của mình, còn phần cảm tình này sẽ chôn sâu ở đáy lòng.
Chính là sau khi thấy được thân thế của Lăng Dạ cùng Tư Đồ Nhân, làm cho cậu cảm giác nhận thức 17 năm trước kia của Tư Đồ Ninh cùng Lăng Dạ chính là một trò cười.
Chuyện xưa rất xưa, bang hội mỗi một lần đổi gia chủ, trong bang hội đều có một đám nguyên lão ch.ết đi. Phụ thân của Lăng Dạ cùng Tư Đồ Nhân là tại thời điểm Tư Đồ Minh lên làm gia chủ bị giết. Bọn họ hiện tại liên hợp lại chính là vì báo thù cho người nhà.
Người yêu của mình tiếp cận mình là vì trả thù, còn đệ đệ mình một mực chiếu cố mình, người mà không có quan hệ huyết thống với hắn (vì em í là con riêng mà), cũng là vì muốn trả thù. Còn ông nội, người cậu hết mực yêu thương lại chính là cừu nhân của cả hai người. Chuyện như vậy thực sự Giản Minh Thần không cách nào tiếp nhận.
Giản Minh Thần tựa như quả bóng cao su đã ỉu xìu xìu, ghé vào trên chăn ô ô một hồi, có lẽ là mệt mỏi, lại hỗn loạn mà chim vào giấc ngủ.
Đang ngủ say, Giản Minh Thần hiện tại chỉ một mặt hận Lăng Dạ, cậu dường như quên trong băng ghi hình Lăng Dạ đã nói qua cùng Tư Đồ Nhân, Lăng Dạ cũng không có lợi dụng cậu, một mực như nuôi nhốt cũng chỉ là vì để cho Tư Đồ Ninh rời xa trận đấu hắc ám này. Lâm vào góc ch.ết, Giản Minh Thần đã sớm đem những lời nói này không biết ném đi đâu.
Cách vách gian phòng Kiều Tử Phỉ nhìn xem Giản Minh Thần đang ngủ, tâm rút cục yên được một chút. Anh xem qua văn kiện Giản Minh Thần lấy ra, có chút không rõ vì cái gì Giản Minh Thần lại thương tâm đến thế. Nội dung văn kiện không có bất kì liên hệ nào với Giản Minh Thần. Cậu rốt cuộc là tại vì ai mà thương tâm.
Một mực lo lắng cho Giản Minh Thần, Kiều Tử Phỉ sau khi thấy Giản Minh Thần ngủ liền tiến vào phòng. Đem Giản Minh Thần đang ngủ say ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve lông mày đang nhíu chặt, “Tiểu gia hỏa ta nói rồi, không quản chuyện gì phát sinh, ngươi đều có thể tới tìm ta, ta sẽ cùng ngươi cùng một chỗ giải quyết, vì cái gì ngươi cứ như vậy không nghe lời.”
Giản Minh Thần cứ thế bệnh suốt 3 ngày, Kiều Tử Phỉ cùng Vân Dịch Chi thay nhau chiếu cố cậu. Điều này khiến cho Giản Minh Thần rất cảm động. Bệnh của cậu vốn chính là tâm bệnh, nhất thời đi vào ngõ cụt, cậu cũng sẽ không biến báo, liền ngăn ở chỗ đó. Một mực nghe được điện thoại của Lạc Lạc, Giản Minh Thần mới hơi chút khá lên.
Lạc Lạc tại Nhật Bản cùng Kiều Nhạc Ninh đùa phi thường cao hứng, thiếu chút nữa liền quên cha mình. Cũng là Kiều Tử Phỉ gọi điện thoại nói cho Kiều Nhạc Ninh kêu Lạc Lạc gọi cho Giản Minh Thần. Bác sĩ nói Giản Minh Thần luôn sốt nhẹ không có chuyển biến tốt là vì trong lòng của cậu nghẹn sự, không giải quyết thì bệnh tình sẽ không khỏi, có khi còn có thể cháy hỏng đầu óc.
Cái này làm cho Kiều Tử Phỉ sốt ruột, hiện tại đối với Giản Minh Thần tối trọng yếu hẳn là con trai – bé Lạc Lạc a, để cho Lạc Lạc gọi điện đến, nói không chừng có thể giảm bớt tâm tình bị đè nén của Giản Minh Thần.
Cùng Kiều Tử Phỉ lường trước giống nhau, Giản Minh Thần sau khi nghe điện của Lạc Lạc tinh thần tốt lên rất nhiều.
“Dịch Chi, ta tính toán ngày mai trở lại Z quốc, lần này vốn là đi du lịch, không nghĩ tới ta lại ngã bệnh, khiến cho ngươi cũng lãng phí ngày nghỉ.”
“Không có việc gì, Minh Thần, muốn hay không ở lại vài ngày, thân thể ngươi hiện tại còn rất yếu yếu.”
“Không được, ngày mai Lạc Lạc sẽ về nhà, ta cũng vậy, muốn trở về.”
Bệnh của Giản Minh Thần tuy chưa hết, nhưng là có thể xuống giường hoạt động. Đem tủ bảo hiểm của Tư Đồ Lương đưa đến một trạm thu rác không xa Tư Đồ gia chủ trạch, thừa dịp không có người cho ném trong đống rác. Cái này thứ khổng lồ này hẳn là rất nhanh sẽ bị phát hiện, hơn nữa cũng nên trả lại cho Tư Đồ Lương.
Lăng Dạ cùng Tư Đồ Nhân cho rằng không ai phát hiện bí mật của bọn hắn, nhưng lại không biết rằng Tư Đồ Lương trong lúc Lăng Dạ muốn kết hôn với Tư Đồ Linh Lung sau liền bắt bắt tay vào điều tra. Xem phần tư liệu này hẳn là vào nửa năm trước, cùng thời gian Lăng Dạ đi Z quốc phù hợp, đây hết thảy đều là thật sự. Chính mình vẫn bị Lăng Dạ lợi dụng vô cùng triệt để. 17 năm a, cậu lại không có phát hiện Lăng Dạ tiếp cận mình là nghĩ muốn ám sát gia gia mình. Cậu vì Lăng Dạ thoát ly Tư Đồ gia. Cho dù hiện tại cậu đi trộm tủ bảo hiểm của Tư Đồ Lương cũng là vì Lăng Dạ. Xem ra Giản Minh Thần cậu từ đầu đến đuôi đều là ngốc tử.