Chương 53: Gặp nạn (2)
Edit: MynMyn
‘Bang bang’ hai tiếng súng liên tục vang lên, sát thủ núp trong bóng tối lại bắt đầu đánh lén. Giản Minh Thần che chở Kiều Tử Phỉ hiện đã hôn mê nhanh chóng dời đi, cậu hiện tại trong đầu chỉ có một ý niệm là cứu sống Kiều Tử Phỉ. Bên này ba vị bác sĩ mặc đồ blouse trắng mang theo cáng từ phía cửa an toàn nhanh chóng chạy qua tiếp ứng Giản Minh Thần. ‘Phỉ, có bác sĩ rồi, chịu đựng.’ dưới sự yểm hộ của bảo tiêu, Giản Minh Thần hướng tới lối thoát hiểm.
‘Nhanh cứu … cứu Phỉ, nhanh lên.’ Giản Minh Thần gần như bị phá vỡ, cậu cầm lấy tay áo bác sĩ, hét lớn tiếng.
‘Mau đưa người bệnh đặt lên cáng, tranh thủ thời gian đi bệnh viện.’
Ốc đảo xa hoa, trang bị bệnh viện cũng là nhất. Giản Minh Thần không có nghĩ nhiều, liền để cho mấy bác sĩ đặt Kiều Tử Phỉ lên cáng, tốc độ của ba người rất nhanh, bị kinh hãi Giản Minh Thần thậm chí có chút ít cản không nổi.
Ở phía cửa sổ nào đó trên cao có một bóng người, thấy không rõ hình dạng, chỉ có thể mơ hồ thấy được chút hồng sắc từ đầu mẩu thuốc lá. Người này không phải ai khác, chính là người bị mọi quên bẵng mất – Vân Dịch Chi.
‘Kiều Tử Phỉ, chớ có trách ta, để có được Giản Minh Thần, ta chỉ có thể làm cho ngươi ch.ết không toàn thây, triệt để mạt sát ngươi hết thảy, có thế Minh Thần mới toàn tâm toàn ý để yêu ta.’
Lúc này phía dưới boong tàu, Giản Minh Thần cùng bảo tiêu đang tránh ở đằng sau một thuyền cứu nạn, Kiều Tử Phỉ đã được đưa tới băng ca, bảo tiêu cẩn thận nhìn bốn phía, che chở mọi người hướng lối thoát hiểm nhanh chóng di động.
Khi chạy đến chỗ góc cua, chỉ thấy hai gã bác sĩ đem cáng trong nháy mắt nâng lên, đem Kiều Tử Phỉ đang hôn mê nghiêm trọng cùng cáng toàn bộ ném vào trong biển. Blouse trắng trong nháy mắt biến thành sát thủ, hoàn thành nhiệm vụ liền trốn vào lối thoát hiểm, bóng dáng trong nháy mắt biến mất. Bảo tiêu đang che chở Kiều Tử Phỉ lập tức đập bể mở nồi, bọn họ như thế nào cũng không còn nghĩ đến lão bản của mình trúng đạn sau lại bị người ném vào trong biển.
Giản Minh Thần kinh hãi thét lên: ‘Không cần phải a’, liều mạng bỏ qua ngăn trở của bảo tiêu, Giản Minh Thần thân thủ nhanh nhẹn lao qua lan can, nhảy vào nước biển lạnh như băng. Đây là lần thứ hai cậu nhảy xuống biển, lần này cậu là vì Kiều Tử Phỉ, cậu không muốn ch.ết, cậu muốn cùng với Kiều Tử Phỉ cùng một chỗ sống sót.
Vốn đang có vẻ mặt đắc ý, Vân Dịch Chi thấy Giản Minh Thần cũng nhảy xuống theo, trái tim mạnh mẽ co rút lại, tức giận nói: ‘Thần, ngươi yêu Kiều Tử Phỉ đến thế sao? Nhưng là Kiều Tử Phỉ đã ch.ết rồi, ngươi chỉ có thể là của ta.’ Vân Dịch Chi vội vàng xuống lầu, bố trí người đi cứu Giản Minh Thần.
Sau sự kiện đấu súng 10 phút, mọi người bên Vân gia chạy đến thời điểm Giản Minh Thần đã nhảy xuống biển. Vân lão gia tử vẻ mặt băng lãnh: ‘Còn đứng ngây đó làm gì, nhanh cứu người.’
‘Ô ô Ninh ca ca ta muốn ba ba, ta muốn ba ba.’ Lạc Lạc ở trong ngực Kiều Nhạc Ninh khóc oa lên.
‘Hướng trong nước ném pháo sáng, lập tức phái người có kỹ năng bơi tốt xuống dưới cứu người.’ Không quản chuyện Kiều Nhạc Ninh bình thường thành thục đến thế nào, khi gặp phải loại chuyện như thế này, hắn cũng bình tĩnh không được, bất quá hắn biết rõ bây giờ không phải là thời điểm khóc, cứu ba ba hắn cùng ba ba Lạc Lạc mới là việc cấp bách. ‘Lạc Lạc không khóc, Giản thúc thúc cùng cha ta lập tức sẽ được cứu lên, Lạc Lạc khóc sẽ đỏ mắt, Giản thúc thúc trông thấy sẽ đau lòng.’ Kiều Nhạc Ninh an ủi Lạc Lạc, miễn cưỡng lộ ra mỉm cười thản nhiên, hiện tại tâm hắn cũng đang đau nhức, hắn cũng muốn khóc.
Nước biển lạnh như băng làm cho Giản Minh Thần tỉnh táo không ít, Giản Minh Thần sau khi mãnh liệt lặn xuống chỗ sâu tìm kiếm Kiều Tử Phỉ. Giữa mảnh nước đen kịt, Giản Minh Thần bắt đầu tuyệt vọng, cậu nhìn không tới Kiều Tử Phỉ. Nội tâm không ngừng hò hét: ‘Phỉ, anh đang ở đâu.’
Đột nhiên giống như trên thuyền vứt xuống dưới vật gì đó, chiếu sáng mảng lớn hải dương. Ánh sáng càng ngày càng đến nhiều, Giản Minh Thần biết rõ đây là có người muốn xuống cứu bọn họ. Xuyên thấu qua ánh sáng yếu ớt, Giản Minh Thần rốt cục thấy được Kiều Tử Phỉ đang chậm rãi rơi xuống.
Giản Minh Thần ra sức hướng Kiều Tử Phỉ bơi đến, trong miệng đã không còn bao nhiêu dưỡng khí, lập tức liền muốn đến cực hạn. Ngón tay vừa đụng phải Kiều Tử Phỉ, trong nháy mắt hai người liền tiến nhập Mộng Tưởng đảo. Hiện tại cậu đã không cách nào bận tâm, bí mật Mộng Tưởng đảo không thể nào trọng yếu bằng tính mạng của Kiều Tử Phỉ.
Giản Minh Thần làm một cái hít sâu, tranh thủ thời gian điều trị Kiều Tử Phỉ. Ở trong nước biển lâu như vậy, toàn thân Kiều Tử Phỉ đã lạnh như băng, hô hấp yếu ớt như không thể nghe thấy. Giản Minh Thần không dám chậm trễ, trước tiên đem Kiều Tử Phỉ cẩn thận phóng tới trong ôn tuyền. Chỉ cần còn một hơi thở cậu cũng sẽ không để cho Kiều Tử Phỉ ch.ết. Giản Minh Thần cũng ngâm người xuống ôn tuyền, nước biển rét thấu xương khiến toàn thân Giản Minh Thần đau nhức.
Nắm cái mũi Kiều Tử Phỉ, Giản Minh Thần hít sâu mấy ngụm bắt đầu giúp Kiều Tử Phỉ làm hô hấp. Trong nội tâm yên lặng la lên: ‘Phỉ nhanh tỉnh lại, Phỉ nhanh tỉnh lại, không cần phải vứt bỏ ta một mình.’
Giản Minh Thần không ngừng làm hô hấp nhân tạo cho đến khi mệt mỏi, một loạt chuyện xảy ra liên tục làm cho cậu kiệt sức. Giản Minh Thần đem Kiều Tử Phỉ ôm vào trong ngực khóc rống lên: ‘Phỉ, không cần phải rời bỏ ta được không, ta rất sợ một mình sống cô đơn.’
‘Phỉ ngươi biết ta yêu ngươi nhiều lắm không? Nếu không chúng ta liền cùng ch.ết tốt lắm. Ít nhất sau khi ch.ết còn có thể cùng chôn một chỗ.’
‘Khục khục, Thần, đi mau.’ Kiều Tử Phỉ ho sặc sụa, đem nước biển toàn bộ phun ra. Thần trí của anh còn chưa hẳn thanh tỉnh, chỉ là vô ý thức muốn kêu Giản Minh Thần đi mau. ‘Phỉ, anh tỉnh, thật tốt quá, chỉ cần tỉnh, em nhất định sẽ có biện pháp cứu anh.’
Kiều Tử Phỉ miễn cưỡng mở mắt ra, anh cho rằng đời này cứ như vậy xong rồi, không còn có cơ hội mở mắt nữa. Nhưng một khắc này, tâm tình vui mừng của Kiều Tử Phỉ không cách nào dùng lời nói mà hình dung được, anh còn có thể mở mắt ra nhìn Giản Minh Thần, thật tốt.
‘Phỉ, hiện tại chúng ta đã an toàn, anh hiện tại cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần hảo hảo nằm trong ôn tuyền này, một hồi thân thể của anh sẽ tốt lên.’ Giản Minh Thần buông ra Kiều Tử Phỉ, để cho hắn nằm thoải mái chút ít.
Không thể không cảm thán sinh mệnh mạnh mẽ của Kiều Tử Phỉ, ở dưới tình huống như vậy, bất kể là ai có lẽ đều sống không được. Ôn tuyền trong Mộng Tưởng đảo cũng không phải vạn năng, nếu như Kiều Tử Phỉ thời điểm tiến vào Mộng tưởng đảo đã tử vong, như vậy Kiều Tử Phỉ bất kể ngâm ôn tuyền thế nào cũng sẽ không tỉnh lại. Tác dụng còn lại của ôn tuyền thủy có lẽ chỉ là làm cho thân thể của hắn không thối rữa mục nát mà thôi.
Giản Minh Thần sợ Kiều Tử Phỉ một khi ngủ liền ngủ thẳng, ngồi vào bên cạnh Kiều Tử Phỉ nói: ‘Phỉ, anh xem xem bốn phía, nơi này là căn cứ bí mật của em. Lần trước trộm tủ bảo hiểm cũng là lợi dụng Mộng Tưởng đảo, mới có thể vận chuyển tủ bảo hiểm lớn như vậy.’
Kiều Tử Phỉ tinh thần coi như tốt, chỉ là sắc mặt quá mức tái nhợt. Ngực cũng không còn đổ máu, ở vị trí chỉ trái tim để lại một cái lỗ nhỏ màu đỏ. ‘Anh nhớ, lúc ấy em còn đập hư gạch trong khách sạn của anh.’
‘Cắt, thật nhỏ mọn, đã lâu như vậy còn nhớ chuyện đấy.’
Giản Minh Thần bắt đầu blahblah nói không không ngừng, thậm chí đem cả chuyện của kiếp trước đều nhất nhất nói ra. Bên cạnh Kiều Tử Phỉ ngẫu nhiên cũng phát biểu một ít ý kiến của mình. Nghe chuyện của Giản Minh Thần, Kiều Tử Phỉ cảm giác giống như đang nghe chuyện thần thoại xưa. Người đã ch.ết còn có thể trọng sinh. Trên cái thế giới này còn có không gian riêng biệt khác.
‘Thần, anh có chút mệt mỏi, muốn ngủ một chút.’ Kiều Tử Phỉ cảm giác toàn thân mệt mỏi muốn ch.ết, nghĩ muốn ngủ ngon một giấc.
‘Phỉ, không cần phải ngủ, anh còn chưa nói chuyện của mình cho em.’ ‘Phỉ, tỉnh, tỉnh.’ Không quản Giản Minh Thần hô Kiều Tử Phỉ ra sao, hắn đều không đang nói bất luận một câu gì. Giản Minh Thần sững sờ nhìn Kiều Tử Phỉ, vì cái gì ôn tuyền lại không thể cứu Kiều Tử Phỉ, vì cái gì?
Giản Minh Thần ôm Kiều Tử Phỉ, cậu cảm nhận được tính mạng Kiều Tử Phỉ đang dần trôi qua, hô hấp càng ngày càng yếu ớt, chẳng lẽ vừa rồi chỉ là hồi quang phản chiếu sao? ‘Aaaaaaa…..’ Giản Minh Thần trong nội tâm vô cùng thống khổ, cậu không chỗ phát tiết, chỉ có thể phát ra tiếng gào rú như dã thú.
Đột nhiên ao sen trong Mông Tưởng đảo biến hóa thành biển xanh mênh mông, bầu trời bao la cũng trở thành biển. Từ xa lại truyền đến thanh âm của mỹ nhân ngư: “Ân nhân thân ái của ta, âm thanh tan nát cõi lòng của ngươi gọi ta về. Ta đi theo ngươi cùng một chỗ rơi lệ, ta cũng đã từng yên một người nam nhân sâu đậm như vậy. Nếu như ngươi muốn cứu người yêu của mình, ngươi có bằng lòng trả giá bằng một nửa tính mạng, cùng hắn cộng hưởng tính mạng ngắn ngủi hay không.”
Đang trong cơn bi thống, Giản Minh Thần mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về mỹ nhân ngư, mỹ nhân ngư rất xinh đẹp, nàng có mái tóc dài màu vàng kim, bộ vị trọng yếu trên thân được che bằng vỏ sò màu trắng, cái đuôi thì đang vuốt vuốt mặt nước, đôi mắt sáng ngời của nàng nhìn về phía Giản Minh Thần, nàng đang chờ đợi Giản Minh Thần đưa ra câu trả lời thuyết phục, dù sao từ bỏ tính mạng không phải ai cũng có thể làm được.
Giản Minh Thần không chút do dự trả lời: “Ta nguyện ý cùng Kiều Tử Phỉ cộng hưởng tính mạng.” Chỉ cần làm cho Kiều Tử Phỉ sống sót, tổn thất vài chục năm tính mạng có là cái gì.
“Cầu nguyện Hải Thần chúc phúc các ngươi, ân nhân thân ái của ta.” Mỹ nhân ngư bơi tới bên cạnh bờ của Mộng Tưởng đảo, nàng đã từng trải qua đau nhức của ái tình, nàng nhớ lại lúc khi mình nhìn thấy người nam nhân kia
Mỹ nhân ngư giang hai tay cánh tay, hát lên bài ca động lòng người, ánh sáng lam sắc tụ tập ở đầu ngón tay của mỹ nhân ngư, theo thời gian ca xướng càng lâu, tụ tập quang điểm càng nhiều. Đến khi tiếng ca chấm dứt, mỹ nhân ngư nhẹ nhàng vung ngón tay, những quang điểm kia hình thành một cái vỏ sò cực lớn, ‘Ân nhân thân ái, ngươi đem người yêu của mình để vào trong vỏ sò, sau đó chờ đợi kỳ tích xuất hiện a.’
Giản Minh Thần dựa theo chỉ thị mỹ nhân ngư đem Kiều Tử Phỉ đặt vào trong vỏ sò, đậy vỏ sò lên, yên lặng canh giữ ở một bên. ‘Cám ơn ngươi mỹ nhân ngư, ngươi đã đã cứu ta hai lần, không cần phải đang kêu ta ân nhân, ta gọi là Giản Minh Thần.’
‘Ta gọi là Rita.’
‘Rita, vì cái gì nước ôn tuyền không cứu được Phỉ, đến ông nội của ta khi tính mạng bị đe dọa uống nước ôn tuyền, hiện tại cũng có thể đi ra du lịch, vì cái gì Phỉ không được.’
‘Minh Thần, sinh mạng mỗi người đều có hạn chế, người yêu của ngươi trời định chỉ có tính mạng ngắn ngủi, vừa rồi ngươi dùng ma lực của Mộng Tưởng đảo cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì tính mạng của hắn, nếu như không cộng hưởng tính mạng, hắn chỉ có thể nằm ở trong ôn tuyền trở thành người sống đời thực vật, cho dù hiện tại hai người các có cộng hưởng, cũng đều sống không quá 50 tuổi. Hải Thần là công bằng, muốn có được gì đó thì phải trả cái giá tương xứng.’
Giản Minh Thần sững sờ, ngược lại lại thoải mái mỉm cười. Bọn họ còn có 20 năm để cùng sống một chỗ, vậy là đủ rồi.
‘Rita, vì cái gì ngươi luôn nói ta là ân nhân của ngươi, ta không nhớ đã cứu ngươi a.’
‘Trước đây thật lâu, lúc ta đang vướng lời nguyền, bị biến thành một con cá nhỏ bình thường. Có một lần ta vụng trộm tới gần bên cạnh bờ, muốn đi xem người yêu của ta, lại bị nhân loại bắt được, lúc ấy ngươi ngay tại trên thuyền bắt cá, là ngươi ngăn cản bọn họ hướng ta nổ súng, ta mới tìm được đường sống trong chỗ ch.ết.’
Giản Minh Thần lúc này mới nhớ lại, lúc Tư Đồ Ninh mới 15 -16 tuổi, có một lần cùng đồng học cùng đi câu cá, có thấy lưới đánh cá treo một con cá đuôi lam sắc, phi thường xinh đẹp, cho nên Tư Đồ Ninh mới ngăn trở vị đồng học kia nổ súng, hắn cảm giác con cá xinh đẹp như vậy hẳn là nên sống ở biển xanh bát ngát. Đồng học hắn cũng bận tâm đến thân phận của Tư Đồ Ninh mới lưu luyến tahr con cá ra. Lúc đó Tư Đồ Ninh cũng giống như là con cá nhỏ bị lưới đánh cá bao phủ, mất đi tự do, không cách nào tự do, khi nhìn thấy con cá lam sắc liền động lòng trắc ẩn.
Chỉ là không có nghĩ đến “tiện tay” của năm đó, cuối cùng lại giúp cứu mạng mình.
‘Minh Thần, có thể hay không đáp ứng ta một việc.’ Rita nhìn về phía Giản Minh Thần, đôi mắt mỹ lệ mang theo khói mù.
‘Rita, ngươi giúp ta cứu Phỉ, không quản ngươi đưa ra yêu cầu gì ta đều sẽ đáp ứng ngươi.’ Giản Minh Thần nhìn thoáng qua vỏ sò khổng lồ, nghĩ đến không bao lâu Phỉ của cậu sẽ bình yên đứng ở trước mặt. Giản Minh Thần nhịn không được hơi hơi nhếch môi lên. Hiện tại cho dù Rita kêu cậu ch.ết ngay lập tức hắn cũng đáp ứng a.
‘Ta cùng người yêu thất lạc nhiều năm, ta muốn nhờ ngươi giúp ta tìm hắn, nói cho hắn biết, ta một mực ở Vịnh Bươm Bướm chờ hắn.’
‘Người yêu của ngươi tên gọi là gì, ước chừng bao nhiêu tuổi.’
‘Hắn gọi Mộc Bạch, hiện tại hẳn đã hơn 30 tuổi.’
‘Mộc Bạch’ Giản Minh Thần lẩm nhẩm cái tên, cậu như thế nào cảm giác tên quen như vậy?