Chương 60: Bắt cóc (2)
Edit: MynMyn
‘Thần ca, ngươi đừng hỏi, ta thực xin lỗi ngươi, chính là ta không thể không làm như vậy, ta yêu ngươi, ngươi một mực cũng biết không phải sao? Ta là muốn cùng ngươi cùng một chỗ.’
Giản Minh Thần ngạc nhiên, cậu cho là cậu cùng Tiểu Ngạn đã sớm xác định bọn họ là bằng hữu tốt, có thể nói lời tri tâm, nhưng là bây giờ mọi thứ đều không giống với suy nghĩ của cậu.
‘Tiểu Ngạn, ngươi tại sao phải cùng bọn họ xen lẫn trong cùng một chỗ.’
‘Thần ca, ta, thực xin lỗi, ta là muốn Kiều Tử Phỉ ch.ết, chỉ cần hắn ch.ết ngươi chính là của ta. Hơn nữa bọn họ còn cho ta rất nhiều tiền, ta giúp ba ba trả nợ xong chúng ta sẽ cầm những số tiền còn lại cao chạy xa bay.’ Ánh mắt Tiểu Ngạn phát ra hào quang, có cảm giác như đang chìm đắm trong giấc mộng đẹp.
‘Tiểu Ngạn ngươi điên rồi, làm sao ngươi lại nghĩ như vậy, người ta yêu chính là Kiều Tử Phỉ, cho dù hắn ch.ết ta cũng sẽ thương hắn. Chúng ta là không có khả năng.’ Giản Minh Thần không dám tin người trước mặt chính là Tiểu Ngạn, nhắc tới Kiều Tử Phỉ thời điểm liền nghiến răng nghiến lợi, giống như có thầm cựu đại hận. Bộ dáng này của Tiểu Ngạn làm cho Giản Minh Thần cảm thấy sợ hãi.
‘Không, ta không có điên, ta chỉ là quá yêu ngươi.’ Tiểu Ngạn vừa nói vừa ôm lấy Giản Minh Thần, dùng khí lực rất lớn, cơ hồ khiến Giản Minh Thần hít thở không thông.
‘Tiểu Ngạn còn không mau tới, ngươi đang ở đấy cùng hắn nói cái gì.’ Một cái thân hình cao lớn nam nhân che mặt hướng Tiểu Ngạn hô lớn.
‘Thành ca, ta lập tức liền qua.’ Tiểu Ngạn nhìn nhìn phía xa gọi mình, có chút sợ hãi, vội vàng đáp lại.
‘Thần ca, ngươi ở đây ngoan ngoãn, ngàn vạn không cần phải chọc bọn hắn, một khi chuyện xong xuôi, ta liền mang ngươi đi, ta cam đoan sẽ không để cho ngươi bị thương.’ Tiểu Ngạn dặn dò Giản Minh Thần vài câu liền bỏ chạy đến bên Thành ca.
Tay chân Giản Minh Thần bị trói tay chân, nghĩ thầm đây là bắt cóc, còn là bị bằng hữu của mình bắt cóc. Chỉ là không biết bọn bắt cóc là muốn uy hϊế͙p͙ Vân gia hay là Kiều Tử Phỉ. Bất quá thoạt nhìn hẳn là khả năng uy hϊế͙p͙ Kiều Tử Phỉ lớn hơn. Cậu và Kiều Tử Phỉ cùng một chỗ là chuyện cả địa cầu cũng biết. Còn người biết cậu là huyết mạch trực hệ của Vân gia chính là rải rác không có mấy.
Chỉ là không biết những những người này là vì tiền hay là vì cái gì khác. Nhìn đoàn người ăn mặc không giống bộ dáng kẻ thiếu tiền. Những người kia càng giống là bảo tiêu đã trải qua huấn luyện. Cử chỉ nói chuyện cũng không giống đám côn đồ bình thường.
Giản Minh Thần nhìn nhìn bốn phía, xem thử cậu có thể chạy đi trốn vào Mộng Tưởng đảo hay không. Chính là vạn nhất cậu đi Mộng Tưởng đảo thì lúc Kiều Tử Phỉ đến làm sao bây giờ. Những người kia chắc chắn sẽ không nói cho Kiều Tử Phỉ hắn đào tẩu, bọn họ vẫn có thể dùng mình để uy hϊế͙p͙. Cậu không thể vì mình mà để cho Kiều Tử Phỉ lâm vào khốn cảnh. Phải nghĩ biện pháp xử lý vẹn toàn.
‘Các ngươi muốn làm cái gì, mau thả ta ra.’ Giản Minh Thần nghĩ tạo hỗn loạn. Bọn họ đều có chuẩn bị trước, Kiều Tử Phỉ đến đây nhất định sẽ bị hại, cậu phải làm chút gì đó.
‘Ha ha, tiểu tử còn rất cứng.’ Thành ca đi đến lôi cằm Giản Minh Thần lên. Miệng Giản Minh Thần đau nhức, một câu đều mắng không được, lực tay người này mạnh muốn ch.ết.
‘Thành ca, ngươi nhanh thả tay, Thần ca sắp đau ch.ết.’ Tiểu Ngạn chạy tới, túm cánh tay Thành ca.
‘Cút ngay, trong này không có chuyện của ngươi, không muốn ch.ết liền ngoan ngoãn đứng một bên, chờ sự tình xong không thiếu phần của ngươi.’ Tiểu Ngạn bị Thành ca một tay hất văng ra, ngã trên mặt đất ngã cũng không nhẹ, nhất thời đứng dậy không nổi.
Thành ca lấy điện thoại cầm tay ra gọi một cú điện thoại: ‘Ha ha Kiều đại tổng tài, muốn hay không nghe một chút thanh âm tiểu tâm can của ngươi.’
‘Mẹ kiếp, các ngươi rốt cuộc muốn như thế nào.’
‘Ha ha, như thế nào, đương nhiên là dùng ngươi làm mồi, dụ Kiều Tử Phỉ đến, sau đó phanh! Phanh! Nhiệm vụ của ta liền hoàn thành.’ Thành ca vừa nói vừa hướng Giản Minh Thần thủ thế, cười ha hả.
‘Nghĩ đến mỹ, cho dù ch.ết ta cũng không muốn giúp ngươi dụ Phỉ đến.’
‘Ha ha nói rất hay.’ Thành ca buông ra Giản Minh Thần, túm cậu đứng dậy, đưa di động phóng tới bên tai cậu.
‘Thần có sao không?’ Kiều Tử Phỉ ở bên ngoài kho hàng bố trí mai phục, có thể nghe được giọng Giản Minh Thần, tâm tình một mực khẩn trương hơi chút thả lỏng. Chỉ cần Giản Minh Thần còn sống, anh có thể cứu người ra.
‘Phỉ đừng tới, em có Mộng Tưởng đảo, bọn họ không thể gây thương tổn cho em.’
‘Cáp, còn trò chuyện.’ Thành ca cầm qua điện thoại, đạp lên chân Giản Minh Thần.
‘Mẹ kiếp, các ngươi dám làm Thần bị thương, ta thề sẽ cho cả nhà các ngươi chôn cùng.’ Kiều Tử Phỉ nghe được Giản Minh Thần kêu thảm thiết, đau lòng muốn ch.ết.
‘Ha ha, ngươi đừng nghĩ rằng ta chỉ dọa đại, vật ta muốn ngươi tốt nhất lập tức đưa đến cho ta, nếu không ta sẽ tạo vài cái động trên mình tiểu tâm can của ngươi.’ Thành ca nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
‘Đại ca, Kiều Tử Phỉ đến, hiện tại các huynh đệ đang cản hắn lại.’ Từ bên ngoài kho hàng một tên chạy đến hướng Thành ca báo cáo.
‘Tốc độ rất nhanh, đem bọn họ dẫn tới, dù sao tâm can bảo bối của hắn còn trong tay ta, ta còn không sợ hắn.’
‘Các ngươi lũ vương bát đản nhanh buông ra ta, không quản các ngươi muốn bao nhiêu tiền ta đều cho, không cần động đến Kiều Tử Phỉ.’ Giản Minh Thần tay chân bị trói, mới vừa rồi bị Thành ca đạp một chân, hiện đang nằm cuộn tròn trên mặt đất. Cậu hiện tại phải nhanh chóng nghĩ biện pháp tự cứu lấy mình.
‘Ha ha, ai nói chúng ta đòi tiền, chúng ta chỉ cần mạng của cả hai người, các ngươi ch.ết chúng ta có tiêu cũng không hết tiền, ha ha …’ Thành ca không để ý tới ánh mắt phẫn nộ của Giản Minh Thần, cười ha hả.
Giản Minh Thần lạnh đi, xem ra bọn họ chỉ cần mạng không cần tiền. Bọn họ dùng mình làm mồi để Kiều Tử Phỉ nhảy vào bẫy. Không được, tuyệt đối không thể để cho Kiều Tử Phỉ vì cậu mà mất đi tính mạng. Giản Minh Thần cẩn thận nhìn chung quanh, mười mấy người này đều có vũ khí, Kiều Tử Phỉ có thể cứu cậu đi ra ngoài cũng thập tử nhất sinh. Cho dù có Mộng Tưởng đảo cũng có khả năng hai người cùng một chỗ ch.ết, dù sao nếu như dẫn người tiến vào Mộng Tưởng đảo sẽ có 1,2 giây lùi lại thời gian, như bây giờ quá khẩn trương, cậu không dám cam đoan có thể an toàn tiến vào Mộng Tưởng đảo. Hai người cùng ch.ết, không bằng để cho cậu một mình ch.ết vẫn là tốt hơn.
‘Kiều Tử Phỉ sẽ không tới, muốn mạng ta thì cứ lấy đi.’ Giản Minh Thần mạnh mẽ giãy dây thừng, có lẽ đào tẩu cậu không có biện pháp, chính là tìm ch.ết cậu ít nhất có 100 loại phương pháp.
Thành ca thật không ngờ con mèo nhỏ đang bị trói có thể trong nháy mắt mở ra dây thừng, còn đem mình đạp hơn một thước. Kĩ xảo này cũng không đơn giản, đó là dùng là xảo kình, nếu không bằng thân thể nhỏ bé như vậy làm sao có thể đá được hắn. Xem ra tiểu tử Giản Minh Thần cũng không phải nhân vật đơn giản, hắn thật đúng là bị khuôn mặt trẻ con kia đánh lừa.
Giản Minh Thần hướng cửa kho hàng vọt tới, cho dù ch.ết hắn cũng muốn để cho Kiều Tử Phỉ thấy, chỉ cần Kiều Tử Phỉ thấy được hắn đã ch.ết, nhất định sẽ không mắc bẫy. Hắn tin tưởng Kiều Tử Phỉ nhất định sẽ cân nhắc lợi hại.
‘Không cần phải.’ Bang bang hai tiếng súng vang lên, Giản Minh Thần chỉ cảm thấy một cái thân thể đem cậu đổ xuống, không đợi cậu hiểu chuyện gì xảy ra. Tiếng rống giận của Kiều Tử Phỉ vang lên cách đó không xa: ‘Thần.
‘Thần ca, đi mau.’ Giản Minh Thần còn không có đứng lên, chỉ cảm thấy cổ áo xiết chặt, hắn bị Thành ca ôm đứng dậy.
‘Khá tốt, không có ch.ết, nếu không ta lấy cái gì uy hϊế͙p͙ Kiều đại tổng tài.’ Giản Minh Thần giờ mới phát hiện vừa rồi là Tiểu Ngạn giúp mình cản phát súng, trên đùi cậu trúng một phát, còn một phát là trúng vào bụng Tiểu Ngạn.
‘Thả ta ra, Tiểu Ngạn bị thương.’ Giản Minh Thần tựa hồ không cảm giác trên đùi đau xót, muốn đi xem vết thương của Tiểu Ngạn. Lần này mặc dù là Tiểu Ngạn bắt cóc cậu, nhưng mầm mống lại là cậu gieo xuống. Là cậu trước kia phạm sai lầm, chỉ là cậu không nghĩ tới bởi vì mình mà Kiều Tử Phỉ lại lần nữa lâm vào khốn cảnh. Cậu thực xin lỗi Tiểu Ngạn và với cả Kiều Tử Phỉ.
‘Ngươi tốt nhất thành thật một chút, nếu không ta sẽ cho Tiểu Ngạn thêm một phát nữa.’
Hai người đang nói chuyện, Kiều Tử Phỉ đã xông vào cửa, cách Giản Minh Thần chỉ có ba thước.
Giản Minh Thần nhìn thấy Kiều Tử Phỉ, không khỏi đỏ tròng mắt hô lớn: ‘Phỉ đi đi, không cần lo cho em. Van anh đi nhanh lên, em có Mộng Tưởng đảo, không có việc gì đâu.’ Giản Minh Thần chưa từng có tỉnh táo đến vậy, cậu biết rõ hiện tại chỉ cần cậu biểu hiện ra một điểm nhu nhược, đều có thể trở thành nhược điểm của Kiều Tử Phỉ.
‘Câm miệng, trong này còn chưa tới phiên ngươi nói chuyện.’ Thành ca không chút khách khí tát Giản Minh Thần, trên mặt lập tức sưng phồng lên dấu 5 ngón tay rõ ràng.
‘Con mẹ ngươi, buông Thần ra, văn kiện các ngươi muốn ta đều mang đến đây, nếu như các ngươi dám thương tổn Thần nữa, ta lập tức cho các ngươi ch.ết không có chỗ chôn.’ Kiều Tử Phỉ là ai, là người quen nhìn máu tươi, cho dù người anh yêu nhất hiện gặp nguy hiểm, anh cũng muốn trấn định cùng những kẻ này đàm phán, dù hiện tại anh đau lòng muốn ch.ết, cho dù trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, anh cũng không thể để những kẻ này biết anh đang sợ hãi.
‘Ha ha Kiều tổng không hổ là Thiên Hòa lão đại, tiểu tâm can của ngươi còn đang tại trên tay ta, ngươi còn dám cứng họng như vậy.’
‘Ít nói nhảm, thứ ngươi muốn ở chỗ này, hiện tại có thả Thần ra.’ Kiều Tử Phỉ cầm vali quơ quơ trước mắt Thành ca. Còn ánh mắt của anh chăm chú nhìn vết thương đang chảy máu ở chân Giản Minh Thần. Chuyện ở đây nhất định phải lập tức giải quyết, Giản Minh Thần bị thương, em ấy sẽ kiên trì không được bao lâu.
‘Hảo, ngươi trước đem vali ném tới.’
Kiều Tử Phỉ bắt tay nâng vali che chắn trước ngực, nói với Giản Minh Thần: ‘Thần, Mộng Tưởng đảo.’ Vừa nghe Giản Minh Thần lập tức hiểu ý của Kiều Tử Phỉ.
‘Không muốn, Phỉ.’ Giản Minh Thần nhìn phía sau Kiều Tử Phỉ, anh ấy chỉ có một mình, sao có thể đấu lại đám người này.
‘Thần, em phải tin tưởng anh, anh đã khi nào lừa em chưa.’
‘Các ngươi coi ta là trong suốt sao, nhanh đem vali ném qua đây.’ Thành ca nghe không hiểu hai người đang nói gì, lập tức bạo đứng lên.
‘Hảo, ta hô 1,2,3, chúng ta đồng thời buông tay, ngươi thả người, ta đem vali vứt cho ngươi.’ Kiều Tử Phỉ biết rõ nếu đám người này không có xác nhận trong vali là đồ thật đồ giả thì Giản Minh Thần chắc là không gặp nguy hiểm, anh hiện tại đánh cuộc chỉ là hơn kém thời gian.
‘Hảo.’ Thành ca đắc ý trả lời, chẳng lẽ người đã vào đến cửa, chuyện lại không thành sao.
‘1,2,3.’ Kiều Tử Phỉ hô đến 3, vali trong tay ném đến phía trước, nhanh chóng nghiêng người trên mặt đất, xoay người lăn đến bên phía chồng bông. Anh tin tưởng Giản Minh Thần nhất định sẽ nghe lời mình.
Vali ném ra trong nháy mắt, Thành ca đẩy Giản Minh Thần ra, đi phía trước đoạt cái vali. Giản Minh Thần nhìn Kiều Tử Phỉ, ý niệm liền chuyển vào Mộng Tưởng đảo. Lúc này cậu đã không cách nào tự quyết, chỉ có thể nghe Kiều Tử Phỉ.
Lúc Thành ca nhặt được vali lên, còn chưa kịp vui mừng đã nghe tiếng súng vang lên, Giản Minh Thần biến mất, Kiều Tử Phỉ cũng trốn đến phía sau chồng bông bắt đầu bắn súng. ‘Mẹ nó, Giản Minh Thần đâu.’ Thành ca có chút phản ứng không kịp, như thế nào Giản Minh Thần trong nháy mắt lại có thể biến mất.
Phẫn hận mở ra vali kiểm tra, Thành ca trực tiếp bạo ch.ết. ‘Mẹ kiếp, lại dám gạt lão tử, hôm nay không giết được Kiều Tử Phỉ, các ngươi đều không cần sống nữa.’ Thành ca thật sự phát hỏa, Kiều Tử Phỉ là loại người nào, hắn có thể không biết sao, nếu như hôm nay hắn không giải quyết được, hắn chỉ còn một con đường ch.ết, Tư Đồ gia cái tên hồ ly kia cũng không phải dễ trêu chọc. Hôm nay hắn và Kiều Tử Phỉ đã đối mặt, nếu như không thể giết bịt miệng Kiều Tử Phỉ, ngày mai hắn sẽ trở thành chó nhà có tang, bị Kiều gia cùng Tư Đồ gia cùng một chỗ đuổi giết.