Chương 9
Quả nhiên tiểu hoàng đế không có ý bảo hắn cố gắng chống đỡ không ngủ đợi y về, bởi vì tối hôm đó y căn bản không trở về.
Thừa Uyên nghĩ, tiểu hoàng đế nay trở thành hoàng đế, chắc đã trở về Càn Thanh cung, trong lòng hắn đương nhiên vui mừng, còn mang theo chút tiểu nhân đắc ý — tiểu hoàng đế để hắn ở nơi này dưỡng thương, vậy chẳng phải bây giờ hắn đã trở thành chủ nhân của một cung điện to lớn sao, chà chà, thứ tốt đều ở đây, nếu có thể chuyển về nhà thì tuyệt quá!
Đáng tiếc, Thừa Uyên vẫn chưa thể xuống giường đi lại.
Không chỉ không thể di chuyển, mà còn phải ngày ngày uống cái thứ thuốc đen thui đắng ngắt.
Chưa kể đám thái giám cung nữ nếu như thấy hắn có chỗ nào bất thường liền như mất cha mất mẹ, hối hả chạy tới khuyên can chủ nhân xin hãy cẩn thận.
Còn vì cái vị thái hậu mà hắn không có chút xíu hảo cảm nào nói muốn gặp mà phải chịu bị người dằn vặt quăng lên kiệu, rung lắc đến độ phun hết dịch chua trong dạ dày, sau đó được người của tiểu hoàng đế chặn lại, dẫn hắn trở về cung.
Thỉnh thoảng còn nghe vị thái phó nói lời sâu xa về việc cậy công mà kiêu, rồi giảng dạy tác hại xấu của nó và mấy hạng mục buồn chán, về sau bị tiểu hoàng đế đuổi đi, nhờ đó hắn mới khôi phục công việc dưỡng bệnh buồn chán.
Còn nữa…
Hắn muốn về nhà.
Năm ngày trôi qua, tiểu hoàng đế trở lại thăm Thừa Uyên, lúc đó Thừa Uyên đang nhàm chán nằm trên giường chơi đùa với cái mão không nhìn ra màu sơn. Thấy tiểu hoàng đế đến, Thừa Uyên chỉ kịp chào một tiếng, tiểu hoàng đế hoàn toàn không coi mình là người ngoài, ngồi xuống cạnh mép —
Sàng tháp.
Thừa Uyên cười mỉa ngồi dậy.
Tiểu hoàng đế xem như không thấy bộ dáng tức giận của hắn, tay vòng qua dưới nách ôm ngang hắn, xuyên qua hành lang tiến vào Thiên Điện.
Thừa Uyên kinh ngạc nhìn tiểu hoàng đế năm xưa mập mạp, sau khi giảm béo sao lại biến thành một thân cơ bắp như vậy, tâm lý hắn đầy tức giận bất bình, tiểu hoàng đế buông tay, bảo Thừa Uyên vươn tay ôm bả vai y, dựa nửa trọng lượng lên người y.
Thừa Uyên lén nhìn một cái, tiểu hoàng đế mím môi, bộ dạng trông như đang tức giận với ai đó, cánh tay khó phát hiện khẽ run lên.
Tốt, tâm lý Thừa Uyên đã cân bằng lại.
Hắn biết tiểu hoàng đế muốn “vuốt lông” mình, đương nhiên sẽ không lì lợm nói mình khỏe mạnh tự đi được, huống chi đã bị thương thành cái dạng này, hơn nữa còn nằm trên giường lâu như vậy, lực tay hắn e rằng không bằng cả tiểu hoàng đế, bởi vậy không dám cậy mạnh, chỉ nhẹ buông cánh tay ôm vai tiểu hoàng đế, thuận thế nắm chặt cổ tay y nói: “Ta muốn thử đi một lát.”
Tiểu hoàng đế nghe vậy, biểu tình trở nên nghiêm nghị hẳn, phản đòn nắm chặt cánh tay Thừa Uyên, tựa như có lời muốn nói, lại không thể mở miệng, chỉ tiến lên vài bước đứng trước mặt Thừa Uyên, bày ra bộ dáng bảo vệ.
Đùi Thừa Uyên vô lực, còn chưa đi được vài bước đã lực bất tòng tâm bổ nhào về phía trước, may mà tiểu hoàng đế đã sớm chuẩn bị sẵn, liền đỡ lấy hắn. Rõ ràng hắn cao hơn tiểu hoàng đế cả cái đầu, nhưng tư thế dựa vào ngực y lại trông rất tự nhiên.
“Lần này không tính.”
Hắn rời khỏi ngực tiểu hoàng đế, an tâm tĩnh khí rót nội lực vào trong kinh mạch ở hai đùi, quả nhiên có thể kiên trì được một lát, khập khễnh bước đi, thẳng đến khi đi tới trước ghế mới dừng lại.
Rõ ràng có tiến triển là chuyện đáng mừng, nhưng Thừa Uyên không sao vui nổi, hắn có chút mơ màng.
Tiểu hoàng đế vẫn luôn trầm mặc đứng một bên nhìn toàn bộ, lúc này đây, y tiến tới đỡ hắn ngồi lên ghế, im lặng nửa khắc, rồi mới thấp giọng nói: “Bên đầu gối trái của ngươi có một vết thương do đao chém, cho nên…”
Thừa Uyên đã hiểu.
Hắn nói: “Ồ.”
Nha, hắn què rồi.
Tiểu hoàng đế nhìn sắc mặt Thừa Uyên dần tối sầm, trong lòng bỗng có linh cảm không lành, y gấp gáp giải thích: “Hồ thái y am hiểu nhất là nối xương, khẳng định có biện pháp. Còn nữa, Tử Phạt Cốt Tẩy Tủy Lục đã tìm được tung tích, chỉ cần năm ngày sau là có thể đem về. Bó xương chườm nóng đều đã chuẩn bị đầy đủ, còn có –”
Thừa Uyên giương mắt nhìn hắn, tiểu hoàng đế đột nhiên nghẹn lời.
Lòng tiểu hoàng đế đã sớm rõ, mấy tên lang băm cũng nói với y rằng, dù y có nỗ lực làm gì đi chăng nữa, cũng chỉ có thể giúp Thừa Uyên cảm thấy dễ chịu hơn một chút mà thôi.
Thừa Uyên quả thật, què rồi.
Thừa Uyên thở dài, vươn tay vỗ vỗ khuôn mặt gắt gao căng cứng của tiểu hoàng đế: “Cảm ơn ngươi.”
Dừng lại một chút, hắn lại bổ sung: “Cái này cũng không phải chuyện to tát gì, ta vẫn còn sống mà. Chỉ là…”
Chỉ là cảm thấy thương tâm thôi.
Thật muốn về nhà a.
Thừa Uyên nghiêng đầu, nhìn cảnh vật quen thuộc mà mình đã từng đi tới đi lui không biết bao nhiêu lần, cảm thấy khóe mắt có chút chua chua.