Chương 8

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cứ như vậy Hiên Viên Chiến xem như lưu lại. Bên cạnh Lục Bất Phá lại tăng thêm một nhân khẩu. Sau khi hắn tỉnh lại, “nhóm nghiên cứu Mang Tang Tử ” dọn nhà tới số 144 khu 39 ở phía nam. Người máy Gollum tại khu vực nghiên cứu cũng đi theo, chịu trách nhiệm dọn dẹp vệ sinh và phục vụ hằng ngày. Lục Bất Phá cực kì thích vị người máy có tình cảm này. Ở Hollywood, đạo diễn cũng chỉ có thể dựa vào kỹ xảo điện ảnh để tạo ra loại người máy giống thế này thôi, nhưng hắn lại có thể chân chân thật thật mà chạm vào, còn cùng nói chuyện nữa tuy chỉ là đơn phương, Lục Bất Phá không phải chỉ thầm thích bình thường thôi a. 


Đồ ăn ở Mang Tà tinh chủ yếu là hầm và luộc, món gì cũng đều hầm nhất hầm, luộc nhất luộc, dụng cụ khi ăn cơm thì chỉ có muỗng. Lúc trước, nhân loại sau khi trải qua nhiều năm phiêu bạc dài đăng đẳng, toàn bộ những thứ phức tạp, rườm rà, xa hoa, không thực dụng này nọ đều bị đào thải, mà đại bộ phận những người tại đây đều là quân nhân, muỗng chính là công cụ tối tiện lợi khi ăn cơm, thậm chí vào thời kỳ khó khăn bọn họ còn dùng cả tay bốc, cho nên hiện tại, ở Mang Tà tinh này đôi đũa đã sớm mai danh ẩn tích.


Món chính của Mang Tà nhân là “Phiêu Phác cơm” và “Mang 
thự


“. Trước đây người Thiết Đạt bản xứ gọi là “Piupo”, sau đổi thành “Kozi” ── khi nhân loại đến Mang Tà tinh đã kết hợp ngôn ngữ bản xứ, đồng thời lại sáng tạo thêm rất nhiều từ ngữ mới. Phiêu Phác cơm có màu đỏ, kích cỡ to gấp năm lần hạt cơm bình thường, mềm vừa phải, khi ăn có một chút vị mặn. Mang thự sinh trưởng dưới mặt đất, có thể xem như là một loại thực vật có rễ củ, vỏ màu lục, thịt màu đỏ, to bằng nắm tay em bé, vị hơi ngọt. 


[thự: khoai ]
Đối với Lục Bất Phá mà nói, chiều cao không là vấn đề, tuổi tác không phải khoảng cách, đồ ăn dở mới chính là nguyên nhân chính khiến hắn không thể chịu đựng nổi. Nhìn trừng trừng những món ăn đủ màu sắc thoạt trông rất ngon trước mặt, Lục Bất Phá một chút thèm ăn cũng không có.


available on google playdownload on app store


Ở bàn bên cạnh, Hiên Viên Chiến đang vùi đầu vào ăn, đem muỗng cơm cuối cùng đưa vào miệng, ngay cả Charlie King là người chậm nhất cũng đã ăn xong. Lục Bất Phá không rõ, đối với người Mang Tà một ngày có đến 32 giờ, vậy mà bất kể làm việc hay ăn cơm tại sao đều phải gấp rút như vậy? Một ngày những 32 giờ a, hắn cũng không biết phải sử dụng như thế nào.


Sau khi giải quyết sạch sẽ phần của mình, Hiên Viên Chiến ngẩng đầu lên liền sửng sốt. Đồ ăn của Mang Tang Tử hầu như không suy chuyển. Những người ăn xong tiếp theo là Biệt Lâm, Thẩm Dương, La Bác cũng vậy. Nhận thấy sự khác thường, Charlie King ngẩng đầu: “Tiểu Phá? Sao không ăn?”


Lục Bất Phá buông cái muỗng còn lớn hơn cái miệng hắn, ngẩng đầu nhìn trời ── chiều cao phòng là 4m5, vậy trần nhà cũng có thể làm trời đi. “Khó ăn.”


Nhớ lại lần đầu Tiểu Phá ăn đều nôn ra, Charlie King luống cuống nói: “Tiểu Phá, ngươi ăn không quen đồ ăn nơi đây sao. Ngươi muốn ăn món gì? Ta gọi người đi tìm.”


Lục Bất Phá bĩu môi, hắn muốn ăn đồ mẹ nấu, làm sao có thể tìm được chứ. Múc một muỗng nhỏ cái gì đó màu xanh lục, lại được cắt vụn vụn, hắn hỏi: “Đây là cái gì?”


Biệt Lâm lập tức nói: “Cái này gọi là ‘Măng’, cực kì có lợi cho sự phát triển chiều cao. Mang Tang, a, Tiểu Phá sau khi ăn vào, có thể cao lên nga.”


“Thật sao?” Lục Bất Phá ăn một ngụm, nhíu mày, nuốt không được, mà nhả cũng không xong. Mặn không mặn, ngọt không ngọt, chua không chua, nhưng rất giòn, cái này mà là măng sao, là sơn trại thì có! 
[ 笋 (s ǔ n) là măng, 山 (shān) là núi; 山寨 (shānzhài) là sơ n tr ạ i đ ọ c nó l ơ  l ớ  đó mà ]


“Khó ăn?” Biệt Lâm cẩn thận hỏi.
Lục Bất Phá thành thực gật gật đầu. Gian nan nuốt xuống, hắn dùng thìa chọc chọc thứ gì đó trong suốt khác: “Đây là cái gì?”


Biệt Lâm không dám lên tiếng, La Bác cẩn thận trả lời: “Cái này gọi là ‘Hà Bách’, một loại rau sinh trưởng trong nước, chỉ trong rừng mới có, rất tốt cho khứu giác.”
Khứu giác? Lục Bất Phá nếm thử một ít, không mùi vị gì. Thấy hắn bình thường nuốt xuống, La Bác nhẹ nhàng thở ra.


“Còn cái kia?” Lục Bất Phá chỉ vào một thứ mềm mềm màu đỏ
“Đây là ‘Mang Thự’.”


Lục Bất Phá theo bản năng mà nói: “Nga, có chút ngọt, bất quá hương vị thua xa khoai lang.” Vừa mới nói xong, hắn liền ý thức được mình đã sai lầm rồi. Ngẩng đầu, quả nhiên thấy những ánh mắt mang khát vọng nhìn hắn, ngay cả Hiên Viên Chiến cũng nhìn hắn chằm chằm.


“Ách… Khoai lang, là một loại thực vật có rễ củ trên địa cầu, rất ngọt, ăn rất ngon.”
“Còn gì nữa?” Năm ngón tay Biệt Lâm lướt nhanh trên máy tính bảng, ghi chép lại.
“Còn có… Khoai lang nướng, ăn ngon.”
“Còn nữa không?”


“Kẹo khoai lang, bánh khoai lang, khoai lang đỏ, khoai lang… Có thể làm ra rất nhiều món, ăn rất ngon.” Lần đầu tiên Lục Bất Phá phát hiện vốn từ của mình thật bần cùng. Sợ lại bị truy vấn, hắn ngay lập tức làm ra cái tổng kết cuối cùng: “Ăn ngon gấp một ngàn lần so với mang thự.”


Ngon gấp một ngàn lần, thật không biết ngon cỡ nào a? Biệt Lâm, Thẩm Dương cùng La Bác bắt đầu ảo tưởng. Lục Bất Phá vội vàng hỏi tiếp: “Thứ hồng hồng kia là cái gì? Hạt đậu hả?”


“A, đó là ‘Phiêu Phác cơm ‘ – thức ăn chủ yếu của chúng ta. Món này với món ngày hôm qua ngươi ăn đều được nấu từ ‘Phấn đậu’, sau khi nấu chín thì đem ép chặt lại, rồi hong cho khô, như thế để được hai ba tháng cũng không hư, nếu như vào mùa khô, có thể để nửa năm. Khi có chiến tranh thì đây là lương thực chủ yếu.”


“Không cần cho thêm chất bảo quản hả, chỉ thế thôi mà có thể để lâu như vậy sao?”
“Chất bảo quản?” Charlie King đột nhiên nghiêm túc nói: “Chất bảo quản dùng để bảo tồn các bộ phận và sinh vật nghiên cứu, sao có thể cho vào đồ ăn?”


Lục Bất Phá thật cảm động, đây là một xã hội như thế nào a. Khoa học kỹ thuật nơi này phát triển cực cao, nhưng người dân lại rất mộc mạc, nếu cha mẹ cũng có thể tới đây, hắn tuyệt đối sẽ không trở về địa cầu nữa.


“Ta nghĩ ta đã hiểu tại sao địa cầu lại bị hủy diệt rồi.” Lục Bất Phá múc một ngụm phiêu phác cơm tinh khiết tự nhiên nhét vào miệng tuy do cái muỗng quá lớn nên không vừa, “Lúc ta còn ở địa cầu, khắp nơi đều tràn ngập đồ ăn có chất bảo quản, cho dù trên nhãn mác đảm bảo là không cho vào, thì ngươi cũng tuyệt đối không được tin, chứ đừng nói tới những thứ vì lợi nhuận mà bỏ thêm các loại chất độc hại.”


Biệt Lâm nói: “Tư liệu lịch sử của chúng ta có ghi lại chuyện này. Thật khó tưởng tượng nổi tổ tiên làm sao có thể sinh tồn vào thời điểm đó.”
Lục Bất Phá gật đầu liên tục.


Cầm muỗng lục lọi trong khay thức ăn, Lục Bất Phá thương cảm hỏi: “Các ngươi không ăn thịt sao?” Hắn chính là dạng người không thịt không vui a.


Biệt Lâm lập tức chỉ chỉ ba miếng màu trắng, món mà Lục Bất Phá không thèm để ý nãy giờ, thèm nhỏ dãi nói: “Đây là thịt.” Lục Bất Phá lập tức nhét vào miệng.
Cắn hai cái, liền phun ra: “Ngươi chắc chắn đây không phải là thịt bơm nước để một tuần rồi chứ?” Rất không tươi nha.


“Thịt bơm nước là cái gì?” Ánh mắt Biệt Lâm lại sáng lên, vội vàng ghi chép.
Lau lau miệng, Lục Bất Phá phẫn nộ buông thìa: “Các ngươi mỗi ngày đều ăn những thứ này sao? Thực là khó ăn”


Hiên Viên Chiến từ đầu đến cuối vẫn không mở miệng đột nhiên cầm lấy miếng thịt Lục Bất Phá vừa phun ra nhét vào miệng, trước vẻ mặt ghê tởm cùng kinh ngạc của đối phương, không chút biểu cảm nuốt xuống. “Ngươi không phát hiện chỉ có khẩu phần của  mình ngươi là có thịt trắng thôi sao?”


Không có. Lục Bất Phá lắc đầu, hắn còn đang chìm đắm trong kinh ngạc cực độ khi Hiên Viên Chiến đem thứ hắn nhổ ra ăn hết.
“Hiên Viên thượng tá.” Charlie King lên tiếng.


Hiên Viên Chiến không để ý tới nàng, tiếp tục nói: “Chúng ta chỉ được ăn thịt nhân tạo, thịt lấy từ động vật vô cùng quý giá lại rất hiếm.”
“Hiên Viên thượng tá!”


“Bởi thân phận của ngươi cao quý, mới có thể ăn thịt trắng. Dựa theo quy định của hiến pháp liên bang, bất cứ ai lãng phí đồ ăn đều bị trừng phạt, nghiêm trọng có thể bị lưu đày một năm, mặc kệ hắn có thân phận gì.”


Cả hai lần đều không thể ngăn đối phương lại, Charlie King mất hứng: “Hiên Viên thượng tá, hãy xin lỗi Mang Tang Tử tiên sinh. Mang Tang Tử tiên sinh vừa mới tỉnh lại, hoàn toàn xa lạ với cuộc sống nơi này, ngài ấy vẫn chưa quen với lối sinh hoạt của chúng ta. Ta hoàn toàn không đồng ý với ngươi.”


Hiên Viên Chiến gằn từng chữ: “Xa lạ, chưa quen, không thể lấy lý do đó mà bốc đồng. Bình thường Mang Tà nhân một năm chưa chắc được ăn thịt trắng một lần.”
“Hiên Viên thượng tá! Ta sẽ báo cáo chi tiết với Ủy ban về thái độ ác liệt của ngươi đối với Mang Tang Tử tiên sinh.”


“Ta không nói sai.”


Charlie King và Hiên Viên Chiến không ai chịu nhường ai. Lục Bất Phá bị giáo huấn một cách không lưu tình lúc này cực kỳ ủy khuất. Hắn buông muỗng đứng dậy, Charlie King cùng Hiên Viên Chiến lập tức ngừng tranh cãi. Kiềm nén nước mắt, Lục Bất Phá thấp giọng nói: “Ta mệt.” Rồi đi thẳng vào phòng ngủ, khóa trái cửa.


“Hiên Viên thượng tá! Ngươi làm tổn thương Mang Tang Tử tiên sinh!”
Charlie King đập bàn đứng lên, hình ảnh ủy khuất của Mang Tang Tử khi đập vào mắt nàng lại biến thành rất thương tâm.


Hiên Viên Chiến cũng đứng lên, máy móc nói: “Hắn là Mang Tang Tử, không có nghĩa hắn có thể bất tuân hiến pháp của liên bang. Ta không có nói sai.”


“Ngươi sai rồi!” Charlie King đau lòng chảy nước mắt, quát Hiên Viên Chiến: “Hiên Viên thượng tá! Tuy chúng ta luôn tha thiết khát vọng được giống như tổ tiên, nhưng ngươi đừng quên, chúng ta đã cùng Mang Tà tinh, cùng nơi đây hòa hợp thành một thể, chúng ta chính là Mang Tà nhân, không còn là người địa cầu nữa! Nhưng Mang Tang Tử, không, Tiểu Phá hắn vốn không phải Mang Tà nhân, hắn toàn toàn là người địa cầu. Ngươi không thể lấy hiến pháp Liên bang ràng buộc hay giáo huấn hắn, cũng như ngươi không thể lấy hiến pháp Liên bang áp dụng với Hàn Cát nhân, hoặc là người của bốn tinh hệ khác!”


“Tiểu Phá cần một thời gian dài để thích ứng nơi này, hắn đã rất cố gắng, nhưng vừa rồi ngươi đã tổn thương hắn nghiêm trọng. Ngươi là một người trưởng thành, nhưng Tiểu Phá chỉ mới 15 tuổi. 15 tuổi đối với Mang Tà nhân thì chỉ mới là một thiếu niên, huống chi hắn còn ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Ở đây, hắn giống như một đứa trẻ sơ sinh, cái gì cũng không biết, cái gì cũng sợ hãi, cần chúng ta tỉ mỉ chiếu cố. Hiên Viên thượng tá, thỉnh ngươi dùng thái độ và hành động thích hợp để xin lỗi Mang Tang Tử tiên sinh!”


Giống như gà mái dùng toàn lực che chở gà con, Charlie King biến thành một người mẹ phẫn nộ, không hề sợ hãi “địch nhân” mạnh hơn mình, khăng khăng bắt hắn phải xin lỗi con mình.


Bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến nghiêm túc nhìn Charlie King. Biệt Lâm, La Bác và Thẩm Dương cũng cùng hậm hực trừng hắn, ngay cả Gollum cũng mất hứng. Năm phút sau, Hiên Viên Chiến đến gõ cửa phòng Mang Tang Tử. 
“Mang Tang Tử tiên sinh, ta là Hiên Viên Chiến, xin ngài mở cửa.”


Không mở! Nằm trên giường, cả người lui vào trong chăn, Lục Bất Phá khóc thật thương tâm. Dựa vào cái gì muốn hắn ở nơi này chịu ủy khuất, hắn phải về nhà, hắn phải rời khỏi nơi này!
“Mang Tang Tử tiên sinh.” Hiên Viên Chiến lại gõ gõ cửa, đợi hồi lâu, bên trong vẫn không có động tĩnh.


Charlie King đi tới, gõ cửa: “Tiểu Phá, mở cửa, Hiên Viên thượng tá biết lỗi rồi.”
Không mở không mở! Lục Bất Phá bắt đầu khóc rống: “Ta phải về nhà, ta phải về nhà…”
“Tiểu Phá! Ngươi đừng khóc! Mở cửa ra đi!” Nghe hắn khóc, Charlie King vừa vội vừa đau lòng, nước mắt cũng rớt xuống.


Hiên Viên Chiến lui ra sau hai bước, nhấc chân.
“Rầm!” 
Cửa bị đá văng, tiếng khóc dừng lại im bặt, Lục Bất Phá ngồi trên giường vì sợ hãi quá độ mà nhìn trừng trừng cánh cửa đã biến thành thi thể, quên cả khóc. Đến Charlie King cũng bị dọa đến quên cả ngôn ngữ.


Bước đến bên giường, Hiên Viên Chiến khom người, đưa tay: “Thực xin lỗi, Mang Tang Tử tiên sinh. Ta trịnh trọng xin lỗi ngươi vì thái độ vừa rồi.” 
Khóe miệng Lục Bất Phá giựt giựt, tiếp theo chợt nghe hắn khóc thét: “Ta phải về nhà!!!!” Thế này mà giống xin lỗi chỗ nào chứ. 


Lần gặp mặt thứ hai của Lục Bất Phá và Hiên Viên Chiến, trên cơ bản chấm dứt trong thất bại.
*********
-Kẹo khoai lang:
-Bánh khoai lang:
-Khoai lang đỏ:
-Thịt bơm nước:


Đây là loại thịt lấy từ những con heo trước khi giết mổ được bơm nước từ 1 đến 2 lần (một lần bơm khoảng 5- 6 lít nước). Riêng loại heo nái, gần như lò nào cũng bơm nước do loại heo này đã nuôi lâu năm, da nhăn nheo, nếu để nguyên sẽ khó bán. Khi bơm nước, da thịt heo sẽ căng phồng lên, màu sắc miếng thịt hồng hào hơn nên dễ bán hơn; đồng thời nước sẽ ngấm vào từng thớ thịt làm tăng trọng lượng heo thêm từ 4 kg – 10 kg, tùy bơm nhiều ít… Với mỗi lít nước bơm vào heo, người ta sẽ bỏ vào túi thêm được ít nhất 50.000 đồng Thịt heo bị bơm nước rất dễ bị nhiễm vi sinh, thịt mau bị ôi, rỉ dịch. Nếu sử dụng phải loại thịt có chất tăng trọng, giữ nước lâu ngày sẽ tích lũy trong cơ thể gây mục xương, ung thư tủy, giảm hồng cầu… rất nguy hiểm.






Truyện liên quan