Chương 61
Nhẹ nhàng gõ gõ cửa, sau khi được cho phép Thượng Quan Nông đẩy cửa tiến vào. Trên tay hắn cầm hai bộ quần áo sạch sẽ, gật đầu với người trong phòng, đem quần áo giao cho hai người toàn thân ướt đẫm, sau đó ngồi xuống một chỗ trống. Hai người cầm quần áo vào toilet nhanh chóng thay hảo. Bên trong phòng rất nhiều người ngồi, toàn bộ cấp cao Liên bang đều đến, kể cả Tư Không Vũ mới từ trong hiểm cảnh trở về. Nơi này là phòng họp ngầm bí mật của cao ốc Liên bang tổng bộ. Lục Bất Phá và Hiên Viên Chiến 28 giờ mới về tới, chưa kịp trở về nhà trọ, vừa rời phi thuyền liền bị phi hành khí đặc biệt của Liên bang đón đến đây.
Thay xong quần áo, Lục Bất Phá và Hiên Viên Chiến ra ngoài ngồi vào vị trí của mình, trên bàn đã bày sẵn ca cao nóng cùng một ít thức ăn. Lục Bất Phá đang đói, dưới ánh nhìn chòng chọc như hổ đói rình mồi của mọi người, hắn một hơi uống sạch ly ca cao, ăn hai nắm cơm Phiêu phác. Hiên Viên Chiến cũng đói, ba phút sau đã giải quyết toàn bộ thức ăn trước mặt. Thượng Quan Nông lại pha cho Lục Bất Phá ly ca cao nữa, Lục Bất Phá không chút khách khí đón lấy, nói “Cám ơn” rồi uống một hơi nửa ly, lúc này mới xem như sống lại.
Đặt ly xuống, Lục Bất Phá nhận khăn tay Thượng Quan Nông đưa qua lau miệng, nói: “Ta biết các ngươi có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng trước đó ta muốn tuyên bố, rời khỏi phòng này, các ngươi ai cũng không được nhớ những gì ta nói”
Mọi người sắc mặt ngưng trọng gật đầu, liếc nhìn quái vật chín đầu bám trên người Lục Bất Phá và cự điểu đỏ ba đầu đứng sau lưng hắn, bọn họ đều rõ Lục Bất Phá muốn nói một chuyện phi thường tuyệt mật.
Lục Bất Phá chỉ chỉ con chim phía sau: “Nó tên Phượng hoàng, giới tính nam” Sau đó hắn lại chỉ chỉ vật trong ngực: “Nó kêu tiểu Cửu, các ngươi cũng có thể gọi nó A Cửu. Bọn chúng đều là…Thần thú rất thông minh…” Lục Bất Phá không tìm được từ nào tốt hơn để hình dung Phượng hoàng và tiểu Cửu. Vừa nghe là “Thần thú”, sắc mặt mọi người theo chủ nghĩa vô thần tuyệt đối càng thêm ngưng trọng.
Lục Bất Phá uống một hớp ca cao bắt đầu giải thích: “Sau khi Hiên Viên Chiến tìm được ta, hắn vốn định mang ta về doanh địa. Nhưng Phượng hoàng lại không có ý tứ muốn về, kêu la không dứt, muốn bảo chúng ta tiếp tục đi sâu vô rừng. Khi đó tinh thần lực của ta cạn kiệt, vô pháo chỉ dẫn ‘Quang Vinh’ trở về, hơn nữa hành động của Phượng hoàng quả thật rất kỳ quái, nên chúng ta liền quyết định đi theo nó”
“Tối đó chúng ta dừng chân tại một nơi bên bờ hồ, ta và Hiên Viên Chiến đột nhiên phát hiện tảng đá màu lam trong hồ nước. Hiếu kỳ, chúng ta lặn xuống đáy hồ, phát hiện tảng đá dưới đáy hồ cư nhiên là lam tinh thạch!”
“Hô!” Trong phòng hội nghị nhất thời xôn xao.
Lục Bất Phá giơ giơ tay, bảo bọn họ an tĩnh, không nên kích động. Lúc này biểu hiện của Tư Không Vũ lại bất đồng với mọi người, vẻ mặt trầm tư. Lục Bất Phá nhìn thấy, gật gật đầu với ông: “Tư Không gia gia có thể nghĩ ra. Đúng, ta và Hiên Viên Chiến trong lúc vô tình phát hiện được một lượng lam tinh thạch rất lớn, cho nên ta có một giả thuyết. Sở dĩ cánh rừng kia nhiễu sóng mạnh như vậy, là vì lam tinh thạch phân bố ở đấy. Năng lượng lam tinh thạch quá mức cực đại, vì vậy sản sinh nhiễu sóng vô cùng mạnh. Tư Không viện trưởng, ngài nói có khả năng đó hay không?”
Tư Không Vũ cũng gật đầu với hắn: “Suy đoán của tiểu Phá rất có khả năng. Năng lượng sản sinh từ một khối lam tinh thạch nhỏ cũng đủ khiến chúng ta ngạc nhiên, huống chi là lam tinh thạch diện tích lớn. Ta ở trong rừng cũng phát hiện bên dưới mặt nước nơi đó có đá lam, nhưng ta chưa kịp thu thập dạng mẫu”
Mọi người kích động đột nhiên bình tĩnh lại, nếu nói năng lượng khổng lồ của lam tinh thạch khiến cánh rừng kia phát sinh nhiễu sóng cực mạnh, vậy tại sao hiện giờ đột nhiên lại không còn nhiễu sóng nữa? Chẳng lẽ?!
Tiếc nuối trên gương mặt Lục Bất Phá khiến bọn họ kinh hãi, sau đó bọn họ lại nghe hắn nói: “Đúng, lam tinh thạch đột nhiên biến mất toàn bộ”
“Cái gì?!” Thượng Quan Tùng Phong là người đầu tiên la lên, ông đau lòng.
Lục Bất Phá cũng đau lòng, “Ta không dám khẳng định lam tinh thạch bên dưới khu rừng kia có phải biến mất hết rồi không, nhưng lam tinh thạch dưới mặt nước đều không còn nữa”
Trong loạt tiếng rên rĩ đau lòng, Lục Bất Phá chỉ chỉ vật trong lòng mình, “Tư Không gia gia, ngài nhận ra tiểu Cửu không? Ý ta là ngài có thấy qua ghi chép nào về tiểu Cửu trong tư liệu lịch sử hay không?”
Tư Không Vũ lắc lắc đầu: “Ta chưa từng thấy qua. Ngay cả Phượng hoàng ta cũng chưa từng thấy ghi chép nào đề cập đến nó. Lịch sử của chúng ta rất ngắn, nói không chừng bên phía Hàn Cát nhân cùng Thủy Xuyên tinh lại có”
Có lẽ đột nhiên nhìn thấy quá nhiều người, tiểu Cửu đặc biệt an tĩnh. Mười tám con mắt ngó ngó người này, nhìn nhìn người kia. Kỳ thực nó rất muốn la, nhưng Lục Bất Phá đã hạ tử lệnh với nó, nếu nó không chịu giữ yên lặng trong phòng hội nghị, đêm nay hắn sẽ vứt nó xuống rừng Mạch Tạp. Tiểu Cửu ai cũng không ngán, tuy nhiên lại rất sợ Lục Bất Phá. Mặc dù hiện tại nó khẩn cấp muốn phát ngôn, nhưng nó chỉ có nhỏ giọng hô trong ngực Lục Bất Phá: “Tíu…Ma…Tíu…Ma…”
“Im lặng!” Lục Bất Phá sờ sờ tiểu Cửu, tiểu Cửu không la nữa, cọ vào ngực hắn, một cái đầu vươn tới cái ly của Lục Bất Phá, nhưng miệng ly quá bé, nó uống không được ca cao bên trong. Tám cái đầu khác vừa thấy, cũng muốn uống. Lục Bất Phá đưa tay đoạt lại ly của mình, đưa về phía Hiên Viên Chiến bên cạnh, Hiên Viên Chiến sững sốt hai giây, cầm ly ca cao của mình lên, rót phân nửa cho hắn.
“Há miệng”
Chín cái đầu rối rít há miệng, còn rất thông minh ngưỡng cổ lên, Lục Bất Phá đổ một ít ca cao vào từng cái miệng. Thấy hắn có thể dễ dàng làm cửu đầu quái lời như thế, Tư Không Vũ hỏi: “Tiểu Phá, ngươi tìm được…Tiểu Cửu ở đâu?”
Đổ hết cả ly ca cao vào miệng tiểu Cửu, Lục Bất phá trầm tư hồi lâu rồi nói: “Ta và Hiên Viên Chiến đột nhiên gặp mưa lớn trong rừng, hai chúng ta liền trốn vào một sơn động. Tiểu Cửu đang ở trong sơn động đó. Lúc ấy bên ngoài lóe sấm sét đỏ rực, nó tựa hồ bị sấm chớp dọa sợ, kỳ thật ta cũng bị dọa, đó là lần đầu ta thấy sấm chớp có màu đỏ, giống như quỷ quái hạ phàm vậy. Mới đầu ta cảm thấy nó thật đáng sợ, Hiên Viên Chiến thậm chí còn muốn giết nó, bất quá Phượng hoàng ngăn cản chúng ta. Khi đó đột nhiên ngoài động một tia chớp giáng xuống, nó sợ đế nỗi vọt lên người ta, rồi…” Lục Bất Phá bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Nó không chịu xuống nữa”
“Ngươi phát hiện toàn bộ lam tinh thạch biến mất khi nào?” Tư Không Vũ hỏi.
Lục Bất Phá đáp: “Bên ngoài sơn động mà chúng ta trú mưa vừa vặn có một con sông, trước khi mưa ta và Hiên Viên Chiến đã phát hiện dưới nước có lam tinh thạch, kết quả sau khi tạnh mưa chúng ta lặn xuống nước lần nữa nhưng lại phát hiện lam tinh thạch đều không còn. Biến thành bạch tinh thạch bình thường, thậm chí là tảng đá. Ta cứ tưởng mình nhìn lầm, nên kêu Phượng hoàng chở chúng ta đến vài nơi lúc trước để xác nhận, rốt cuộc phát hiện toàn bộ lam tinh thạch nơi đó cũng biến thành như vậy”
Tang Sâm gật đầu nói: “Chúng ta cũng phát hiện quang não ‘Quang Vinh’ có tín hiệu ngay sau khi mưa tạnh”
“Bên phía doanh địa cũng mưa sao?” Lục Bất Phá không phải giả vờ kinh ngạc, hắn cho rằng chỉ có nơi tiểu Cửu ra đời mới đổ mưa.
“Ân, doanh địa cũng mưa to. Sấm sét đỏ rực, ta mới thấy lần đầu” Nhớ tới trận mưa kia, trong lòng Tang Sâm có chút sợ hãi, quá quỷ dị.
Trong phòng hội nghị lại một trận trầm mặc, Thượng Quan Nông lẳng lặng lắng nghe vẫn luôn nhìn tiểu Cửu. Tiểu Cửu phát hiện Thượng Quan Nông đang nhìn chằm chằm, nó càng quấn lấy Lục Bất Phá chặt hơn, thật hung hăng há chín cái miệng ra: “Tíu!”
“Ha” Thượng Quan Nông nhịn không được bật cười thành tiếng, mở miệng nói: “Ta cảm thấy lam tinh thạch biến mất đối với Liên bang và các hành tinh khác cũng là chuyện tốt. Có lẽ đó bất quá chỉ là một cơn ảo giác. Lượng lớn lam tinh thạch như vậy được phát hiện trên một hành tinh, không chỉ mang đến uy hϊế͙p͙ cho Liên bang, mà còn đe dọa đến sự cân bằng giữa nội bộ Liên bang. Hơn ba trăm năm qua chúng ta vẫn luôn giữ vững nguyên tắc bảo hộ tự nhiên và động vật, nếu Âu Mễ Già tinh vẫn tồn tại lượng lam tinh thạch khổng lồ, Liên bang sẽ làm gì?”
Mọi người trầm mặc, đấy không phải làm bạch tinh thạch hay hoàng tinh thạch bình thường, mà là lam tinh thạch! Thượng Quan Nông hơi nghiêm túc nói: “Cánh rừng kia trút bỏ đi sự huyền bí của nó, Liên bang sẽ có thể kiến tạo căn cứ quân sự cùng với đài quan sát tinh tú tại Âu Mễ Già tinh. Muốn đến A Nhĩ Pháp tinh và Gamma tinh cần phải vượt qua Âu Mễ Già tinh, phi thuyền cần bổ sung năng lượng tại Âu Mễ Già tinh. Hiện tại Âu Mễ Già tinh đã không còn nhiễu sóng cực mạnh nữa, để kiểm soát A Nhĩ Pháp tinh và Gamma tinh thì việc này đối với Liên bang mà nói là vô cùng trọng yếu, đồng thời có tác dụng quan trọng trong vấn đề phòng ngừa Vọng Uy nhân xâm lượt. Vì vậy ta cho rằng lam tinh thạch trên Âu Mễ Già tinh biến mất là một chuyện tốt. Liên bang không cầm lâm vào mâu thuẫn giữa khai thác khoáng thạch cùng bảo hộ rừng rậm. Tài nguyên thiên nhiên tại Âu Mễ Già tinh mới càng đáng giá cho chúng ta tìm kiếm
“
“Thượng Quan, ngươi đã nói lên tiếng lòng của ta rồi” Lục Bất Phá đối với sự hiểu biết về Thượng Quan Nông lại tăng thêm một cao độ, không nhìn tới sửu nam thích ăn dấm lung tung nào đó, hắn chìa tay về phía Thượng Quan Nông, đối phương cười cùng hắn nắm tay, hai người giống như đồng minh. Lục Bất Phá nói: “Kỳ thực lúc ta biết Âu Mễ Già tinh có khả năng tồn tại lượng lam tinh thạch khổng lồ, ta cũng rất mâu thuẫn. Sâu trong cánh rừng kia quả thật rất đẹp, ta không đành lòng phá hỏng vẻ đẹp của nó, tổn thương đến con dân nó. Mà ta cũng vô pháp ngồi nhìn Liên bang vứt bỏ sự chú ý đến lam tinh thạch, Liên bang cần năng lượng lam tinh thạch. Nói thật, sau khi phát hiện lam tinh thạch biến mất, ta rất nhẹ nhõm”
Trong phòng lại một trận trầm mặc, Bạch Thiện, Thượng Quan Tùng Phong, Âu Dương Tu, Hiên Viên Tri Xuân, Tư Không Vũ trao đổi ánh mặt với nhau một hồi, Bạch Thiện trầm giọng nói: “Đúng là như vậy. Nếu Âu Mễ Già tinh tồn tại lượng lam tinh thạch lớn, ta sẽ phi thường phi thường mâu thuẫn. Hơn nữa nếu bị người của bốn quốc gia kia biết được, Liên bang cũng sẽ đụng phải sự uy hϊế͙p͙ của ngoại địch. Hiện tại lam tinh thạch không còn nữa, chúng ta hãy xem như chuyện này chưa từng xảy ra. Nay Âu Mễ Già tinh đã có thể tiến hành giám sát, ta quyết định tổ chức hội nghị cao cấp Liên bang thảo luận thành lập căn cứ quân sự cùng trạm quan sát không gian tại đó”
Mọi người rối rít gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Bạch Thiện nói tiếp: “Tổng hợp bộ cùng Sở nghiên cứu có thể cân nhắc phái người vào rừng Âu Mễ Già tinh tiến hành điều tr.a và nghiên cứu sâu hơn”
Âu Dương Tu cùng Tư Không Vũ đồng thời nói: “Ngày mai chúng ta sẽ mở hội thảo”
Bạch Thiện nhìn qua Lục Bất Phá: “Tiểu Phá, về chuyện ‘Kẻ phản loạn’, chúng ta muốn nghe thử ý kiến của ngươi”
Lục Bất Phá kêu rên một tiếng trong lòng, hắn thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này, bất quá vẫn còn một chuyện hắn quên nhắc: “Nghị trưởng, ta không xác định có phải tất cả lam tinh thạch trên Âu Mễ Già tinh đều biến mất hay chưa, có muốn phái người đến tìm lại? Biết đâu chừng còn sót lại chút ít. Nếu còn sót, chúng ta có kỹ thuật khai thác nào tránh phá hư rừng rậm không? Khu rừng lớn như vậy, làm sao có thể biến mất hết chứ” Chắc Tiểu Cửu không có khả năng hút hết đâu.
Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người đều sững sốt, Tư Không Vũ hưng phấn nói: “Sao ta lại không nghĩ đến?! Ngày mai xong hội thảo ta liền dẫn đám học sinh trở lại Âu Mễ Già tinh tiến hành thăm dò”
“Ông nội” Tư Không Vô nghiệp không thể không lên tiếng, ít ra cũng phải về thăm bà nội chứ.
Lục Bất Phá cười nói: “Đây chỉ là suy nghĩ của ta, ta cũng không biết có còn hay không. Bất quá lam tinh trân quý như vậy, dù là một viên cũng tốt đúng không. Nhưng mà Tư Không gia gia, ngài cũng không cần gấp quá. Trở về nghỉ ngơi một thời gian rồi hãy đi”
“Không được không được, thăm dò sớm chừng nào thì Liên bang sẽ chế tạo cơ giáp chiến sĩ sớm chừng đó” Tư Không Vũ đột nhiên vô cùng nghiêm túc nói với cháu: “Vô Nghiệp, đây là việc nội cần làm, ngươi phải hiểu. Trong nhà giao hết cho ngươi và ba ba ngươi”
Tư Không Vô Nghiệp bất đắc dĩ cười cười: “Cháu biết rồi, ông nội, người yên tâm đi”
“Cha, người yên tâm đi” Tư Không Lục mở miệng. Lục Bất Phá phi thuờng kính nể nhìn Tư Không lão tiên sinh, người nơi này đặt lợi ích Liên bang lên hàng đầu, khiến hắn kính phục, khiến hắn cảm động.
Lục Bất Phá nói: “Về chuyện ‘Kẻ phản loạn’, này xem như vấn đề lịch sử để lại. Nghị trưởng, ta nghĩ trước đó phải hiểu rõ nguyên nhân hậu quả sự việc, hy vọng Liên bang cùng kẻ phản loạn có thể tiến hành hòa đàm. Nhưng theo một vài tình huống trước mắt mà ta biết, trở ngại rất lớn. Đây là sự khác biệt về thế giới quan giá trị quan, rất khó hòa giải. Bất quá chúng ta đều phải nỗ lực dàn xếp. Bên tình báo có phải đã bắt vài đứa trẻ của kẻ phản loạn hay không? Thả bọn nó ra đi, giao cho Tạp Nặc trông coi. Liên bang phải tỏ thành ý trước, như vậy mọi chuyện mới dễ đàm phán”
Tư Không Vô Nghiệp không phản đối, chỉ nói: “Chỉ cần đại biểu kẻ phản loạn có thể đảm bảo bọn họ không làm loạn, bên tình báo sẽ thả người”
Lục Bất Phá nói: “Ta sẽ nói với bọn họ. Ngươi có thể thả bọn nhỏ ra trước không, những người tương đối nguy hiểm thì tạm thời lưu lại, không nên nhốt bọn nó vào phòng giam, tìm một nơi tốt tốt tiến hành tạm giữ”
“Được” Nếu như nói trước đây Tư Không Vô Nghiệp đối với năng lực của Mang Tang Tử tiên sinh còn có chút hoài nghi, nay trải qua chuyện lần này, hắn đã phục tùng tuyệt đối.
Tiếp theo, mọi người liền tiến hành thảo luận cặn kẽ chuyện lần này và chuyện của kẻ phản loạn, Thượng Quan Nông nhìn nhìn đồng hồ, lại nhìn nhìn Lục Bất Phá đang mạnh mẽ chống đỡ tinh thần, lúc thảo luận tạm dừng một chút, hắn nói: “Nghị trưởng, thời gian không còn sớm nữa”
Hắn vừa nhắc tới, tất cả mọi người liền phát hiện Lục Bất Phá mệt mỏi, Bạch Thiện vội nói: “Tiểu Phá, hai ngày này ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt. Hiên Viên thượng tá, 2 giờ chiều mai mời ngươi đến phòng làm việc của ta”
“Vâng! Nghị trưởng” Hiên Viên Chiến lập tức đứng dậy hành quân lễ, Lục Bất Phá có chút hiếu kỳ, bất hắn đã buồn ngủ đến mở mắt muốn hết nổi rồi, nên không hỏi tới, dù sao ngày mai hắn cũng biết thôi.
Bạch Thiện gật gật đầu cùng mọi người: “Tan họp. Sáng mai mời người phụ trách các bộ đến phòng làm việc của ta tiếp tục họp. Tiểu Phá có thể không cần đến, chúng ta sẽ đưa bản ghi chép của hội nghị cho ngươi”
“Hảo” Lục Bất Phá cố gắng ôm tiểu Cửu đứng dậy, hắn muốn ngủ sâu ngủ kỹ suốt hai ngày.
Bán gương mặt Hiên Viên Chiến biến đen, đưa tay kéo tiểu Cửu đang bám trên người Lục Bất Phá xuống, đối phương nhe răng nhếch mép gào: “Tíu tíu!” Mọi người nghe thấy nhịn không được cười phá lên. Hiên Viên Chiến không thèm để ý tới sự “Khả ái” của nó, một phen túm lấy nó tức giận nói: “Đi xuống!”
“Tíu!” Tiểu Cửu duỗi móng tay ra, tuyệt đối không xuống!
Lục Bất Phá vỗ vỗ mông tiểu Cửu: “A Cửu, ngươi xuống đi, ta ôm ngươi không nổi. Ngươi để Phượng hoàng cõng đi”
“Tíu tíu!” Chín cái đầu ra sức lắc.
Hiên Viên Chiến chịu hết thấu, gỡ vuốt nó ra, kiên quyết kéo nó xuống khỏi người Lục Bất Phá, mặc kệ nó “Tíu” cỡ nào, hắn ném tiểu Cửu lên lưng Phượng hoàng đang mất hứng, sau đó kéo tay trái Lục Bất Phá, khom xuống đem cái người gần như đi không nổi cõng lên lưng.
Thấy thế mọi người đều lo lắng hỏi: “Tiểu Phá, làm sao vậy? Không thoải mái chăng?”
Tiểu Phá lắc lắc đầu, ngáp một cái: “Tiểu Cửu nặng lắm. Ta không sao. Hai ngày tới các ngươi đều không được tới tìm ta a, ta muốn ngủ”
“Hảo”
Đột nhiên trên lưng trầm xuống, Lục Bất Phá không cần nhìn cũng biết cái gì vừa nhảy lên lưng hắn. Sao tiểu Cửu cứ thích bám dính lấy hắn như thế chứ? Bất quá hắn không quan tâm nhiều nữa, hắn thật sự mệt ch.ết đi, mệt chưa từng thấy. Úp trên lưng Hiên Viên Chiến, trong tiếng “Rống giận” của Hiên Viên Chiến và tiểu Cửu, Lục Bất Phá ngủ một mạch đến nhà trọ.
Chờ ở nhà trọ đã lâu, Charlie King cùng tổ ba người vừa thấy Lục Bất Phá và Hiên Viên Chiến trở về, lập tức đi ra nghênh đón. Nhưng khi nhìn thấy tiểu Cửu cùng Phượng hoàng, bọn họ lại bị dọa nhảy dựng lên. Lúc trở về Biệt Lâm ngồi trên phi thuyền khác, nên chưa từng thấy qua tiểu Cửu và Phượng hoàng. Lại thấy quái vật chín đầu kia hung tợn “Tíu” với bọn họ, rồi úp sấp trên lưng Lục Bất Phá không chịu xuống, bọn họ không biết nên dùng biểu tình gì để tiếp đón tiểu quái vật này.
Mặt âm trầm cõng Lục Bất Phá vào phòng ngủ, Hiên Viên Chiến ra sức kéo tiểu Cửu xuống, trong tiếng “Tíu tíu” ném nó ra ngoài, sau đó đóng cửa lại. Kết quả hắn vừa mới xoay người, bên ngoài liền truyền đến tiếng phá cửa “Rầm rầm”, còn có tiếng “Nha ô” bất mãn của Phượng hoàng. Lục Bất Phá đang ngủ bị đánh thức, hắn mở mắt: “Chuyện gì vậy?”
Hiên Viên Chiến nắm chặt quả đấm, mặt nổi gân xanh.
“Tíu tíu tíu tíu…Ma ma ma ma…” Tiểu Phá gần như dùng toàn thân xô cửa. Ngoài phòng, Charlie King cùng tổ ba người muốn đến kéo tiểu Cửu ra, lại bị cái cánh khổng lồ của Phượng hoàng gạt qua chỗ khác. Bốn người đứng một bên phi thường kinh ngạc nhìn cửu đầu quái vật kia, quái vật giống như muốn khóc, trong mười tám con mắt cư nhiên ngấn lệ!
“Tíu tíu tíu tíu…Ma ma ma ma….” Tiểu Cửu liều mạng dùng thân thể phá cửa, cửa mở ra, nó đâm phải lòng ngực một người, sau đó vươn chín cái vuốt chín cái đuôi ra bám cứng ngắc trên thân người nọ.
“Tiểu Cửu, ta rất mệt, ngươi không thể để ta ngủ yên một giấc được sao?” Lục Bất Phá chúc bốn người đang trợn tròn mắt bên ngoài ngủ ngon, rồi đóng cửa lại. Phượng hoàng cũng nhân cơ hội tiến vào phòng ngủ, oa vào một góc.
“Tíu tíu tíu tíu…” Mười tám con mắt hung dữ lên án Hiên Viên Chiến bạo hành, đồng thời thật ủy khuất mà cọ Lục Bất Phá: “Ma ma…”
“Câm miệng!” Lục Bất Phá buồn ngủ muốn ch.ết ngay cả tắm cũng lười, trực tiếp đem tiểu Cửu lên giường, kéo chăn qua đắp kín đầu ngủ ngay. Đứng bên giường, Hiên Viên Chiến vốn định chuẩn bị tối nay hảo hảo ôm Lục Bất Phá ngủ một đêm, bán gương mặt vặn vẹo. Mặc kệ Phượng hoàng giám thị, hắn móc súng laser ra nhắm ngay tiểu Cửu. Đột nhiên, Lục Bất Phá bật dậy, rống giận: “Quang Vinh! Ngươi câm miệng cho ta!”
Tiếng rống kia khiến cho thân thể bốn người vẫn chưa rời đi bên ngoài run lên, tiểu Phá nổi bão rồi sao?
Tại doanh địa của đội hành động đặc biệt, Quang Vinh giả cơ khí ngồi dưới đất, sau khi Lục Bất Phá trở về nhà trọ liền bắt đầu gào khóc. “Ô ô…Ô ô…” Nó muốn ngủ chung với tiểu Phá tiểu Chiến…Nó muốn ngủ chung với tiểu Phá tiểu Chiến… Nó muốn ngủ chung với tiểu Phá tiểu Chiến…
Loại hành vi này của Quang Vinh Hiên Viên Chiến đã sớm tập thành thói quen, cho nên dù hắn nghe được, hắn vẫn có thể không để ý tới, nhưng Lục Bất Phá thì không được a. Quang Vinh la hét không dứt trong não hắn, sắp la nổ đầu hắn rồi.
“Quang quang quang quang…” Lúc này, tiểu Cửu chỉ biết nói “Tíu” và “Ma” đột nhiên nhả ra chín từ “Quang”, giống như đang nói nó muốn cùng tiểu Quang ngủ.
“Hiên Viên Chiến…Ta muốn ch.ết…” Ôm đầu, Lục Bất Phá sắp bị ồn ch.ết giận quát: “Quang Vinh! Ngươi câm miệng cho ta!”
“Ô ô…” Tiểu Phá, tiểu Chiến, đừng bỏ rơi tiểu Quang, tiểu Quang sẽ sợ.
“Quang quang quang…Tíu tíu tíu…Ma ma ma…” Phát hiện mình lại nói thêm được một từ, tiểu Cửu thật hưng phấn.
“Câm miệng!” Một bàn tay đập lên đầu tiểu Cửu, Lục Bất Phá xuống giường mang giày, “Đi lại chỗ Quang Vinh thôi” Bằng không đêm nay hắn đừng mong được ngủ.
Tiểu Cửu bám trên ngực Lục Bất Phá không dám lên tiếng, chín cái đuôi vẫy qua vẫy lại, thật cao hứng. Lục Bất Phá nghiến răng nghiến lợi nói: “Tự đi! Không thì bảo Phượng hoàng cõng! Bằng không ta không cần ngươi nữa!”
“Ma ma…” Tiểu Cửu đang cao hứng lập tức muốn khóc.
“Nha ô!” Phượng hoàng không cho Lục Bất Phá hung dữ với tiểu Cửu.
“Tự đi! Ngươi nặng muốn ch.ết!” Lục Bất Phá còn lâu mới mềm lòng.
Tiểu Cửu không muốn xuống, nhưng thấy mặt Lục Bất Phá càng lúc càng âm trầm, nó “Ma ma” kêu không dứt nhảy xuống đất, nhưng nó không đi tìm Phượng hoàng mà lại dùng một cái đuôi câu lấy tay Lục Bất Phá, dù thế nào cũng không chịu rời Lục Bất Phá.
Quên đi, chỉ cần nó chịu đi xuống là được. Lục Bất Phá mệt mỏi mang theo tiểu Cửu ra khỏi phòng ngủ, nói với bốn người đang trợn mắt há mồm bên ngoài: “Bên phía đội hành động đặc biệt còn có chút chuyện chưa xử lý xong, đêm nay bọn ta sẽ ngủ lại bên đó”
“A, được” Bốn người mặc dù nghi hoặc nhưng cũng không hỏi, sắc mặt tiểu Phá thật bất hảo.
Ngồi phi thuyền rất nhanh đã đến doanh địa, vừa thấy phi thuyền Hiên Viên Chiến đột nhiên đến, đám đội viên đội hành động đặc biệt vẫn chưa ngủ hưng phấn rối rít từ trong phòng đi ra. Bất quá sau khi nhìn thấy biểu tình trên mặt Mang Tang Tử tiên sinh và đội trưởng, bọn hắn liền làm một màn chào hỏi với hai người rồi trốn về phòng ngủ.
“Ô ô! Ô ô!” Xa xa, Quang Vinh đã mở rộng khoang ngực, tiểu Cửu buông tay Lục Bất Phá lạch bạch lạch bạch lạch bạch nhảy qua, sau đó được cánh tay mềm của Quang Vinh ôm vào khoang ngực.
Lục Bất Phá mặt đầy hắc tuyến: “Hiên Viên Chiến, ta muốn mua một khối đậu hủ đâm ch.ết”
Bán gương mặt Hiên Viên Chiến co rút: “Ta muốn giết nó!”
Lục Bất Phá giật giật hắn: “Cõng ta”
Hiên Viên Chiến lập tức ngồi xổm xuống cõng Lục Bất Phá lên, sau đó chợt nghe người trên lưng thấp giọng hỏi: “Sau này không phải ngay cả làʍ ȶìиɦ cũng chỉ có thể làm trong khoang ngực ‘Quang Vinh’ thôi chứ?”
“Ô ô!” Làm đi!
“Người lớn nói chuyện con nít không được xen vào!” Tiếng rống giận của hai người vang vọng phía trên doanh địa, tất cả mọi người co rút trên giường không dám lên tiếng, lúc này không nên ra ngoài rước đòn a.
Tiến vào khoang ngực Quang Vinh, Lục Bất Phá ra lệnh tiểu Cửu ngoan ngoãn ra phía sau ngủ. Khoang ngực Quang Vinh rất lớn, thời điểm yêu tinh đánh nhau đủ chứa hai người, còn có thể ngồi ba người xung quanh. Hạ ghế dựa xuống, Lục Bất Phá nằm trong ngực Hiên Viên Chiến không lâu sau liền ngủ, nhưng Hiên Viên Chiến không sao ngủ được, rất muốn thừa cơ hội Phượng hoàng ở bên ngoài giết ch.ết tiểu Cửu_____cái đồ siêu siêu siêu siêu cấp bóng đèn! Chẳng lẽ sau này hắn cùng tiểu Phá làm chuyện tốt đẹp đều phải chịu đựng mười tám con mắt quan sát?! Không! Tuyệt đối không được!
“Ô ô!” Chuyện tốt đẹp gì mà không cho tiểu Cửu xem? Tiểu Quang có thể xem không?
Lục Bất Phá nhất thời tỉnh dậy, rống to hai tiếng: “Người lớn nói chuyện con nít không được xen vào!”
Thật trời đánh mà! ch.ết tiệt! Hiên Viên Chiến chưa bao giờ phẫn nộ đến vậy, phát thệ sau này tuyệt đối tuyệt đối không sinh con! Đánh ch.ết hắn cũng không sinh!
“Nhắm mắt lại! Xoay người qua chỗ khác!” Lục Bất Phá trở mình áp lên người Hiên Viên Chiến, trong khoang ngực tối sầm, tiểu Cửu vẫn còn hưng phấn không dám cãi lời nhắm mắt lại, xoay người đi. Lục Bất Phá cúi đầu hôn Hiên Viên Chiến, hơi thở bất ổn nói: “Ngày mai gặp nghị trưởng ngươi đi xin hắn, chúng ta dọn đến doanh địa ở”
“Ân!” Kéo đầu Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến hung hăng hôn lên, hắn tức muốn phát điên lên rồi.
Một cái đầu len lén xoay qua, một con mắt len lén hé mở, nhìn nhìn hai người đang quấn lấy nhau, cái đầu kia xoay đi, nhắm mắt lại, trong lòng vô số dấu chấm hỏi.
Trong chín cái đầu lướt qua một luồng sóng não cực không rõ ràng: “Đó là đấu vật. Tiểu Phá và tiểu Chiến đang đấu vật, tuyệt đối không thể nhìn!”
“Tíu” Hiểu rồi. Mười tám con mắt nhắm chặt lại, không dám nhìn trộm nữa.
Hai người đang đấu vật ngừng động tác lại một giây, Lục Bất Phá vò đã mẻ lại sứt ôm chặt Hiên Viên Chiến ra sức gặm, thật bực mình!